0 x 0 = 0.5

Chương 19: Chuyện vỗ béo hằng ngày





Edit: Yan

Theo thời gian mèo nhỏ dần lớn lên, kỳ thứ hai 《 Thân tượng nhà tôi 》cũng bắt đầu quay.

Sơ Ân là một minh tinh thần tượng nhưng lại không chịu làm việc cho đàng hoàng, chỉ cả ngày treo tay bó thạch cao phát sóng trực tiếp hít mèo, sáng dậy việc đầu tiên là xỏ dép lê lạch cạch lạch cạch chạy đến cạnh ổ mèo thò tay sờ mèo, sờ đến mức mèo con kêu oai oái.

Ngụy Lai quyết tâm nuôi hai con mèo nhà thành mèo ú nên xỏ dép lào buộc chặt tạp dề bắt đầu nấu ăn.

Đại Quất ngồi trên đầu Sơ Ân lung la lung lay, một người một mèo trừng mắt nhìn cua lớn đang giương nanh múa vuốt trong bể cá.

Đại Quất: "Meo ~"

Sơ Ân: "......"

Sơ Ân sợ nhện nên cũng hơi sợ con cua, rụt tay lại nói: "Tôi không ăn cua đâu."

Ngụy Lai nói: "Không thích ăn hả?"

Sơ Ân nói: "Cũng không phải vậy. Tay tôi như này cũng không gỡ được."

Ngụy Lai: "Ò, vậy cậu chỉ có thể nhìn tôi ăn rồi. he he."

Sơ Ân: "......"

Gần đây Sơ Ân thực sự rất kén ăn, chả ăn nổi cái gì, như thế này vừa đúng ý cậu nên cũng không chút áp lực chống cằm nhìn Ngụy Lai bận việc.

Nhìn đôi chân thon dài điểm xuyết vài cọng lông bên dưới tạp dề màu hồng phấn của Ngụy Lai, Ngụy Lai nâng chân phải lên cọ cọ ngón chân lên cẳng chân bên trái, mặt bình tĩnh cầm cua bỏ vào lồng hấp, dứt khoát thêm mấy lát gừng, vài muỗng giấm, cuối cùng dải lên một ít đường trắng sáng lấp lánh nữa.

Không hiểu sao lại có chút cảm giác thần bếp.

Sơ Ân hỏi: "Anh học nấu ăn từ baidu à?"

Ngụy Lai đổ đồ từ đống chai lọ vại bình ra quậy với nhau thành nước chấm, "Đa số là mẹ tôi dạy, mẹ thích xách tôi ra làm trợ thủ cho mình nên lâu dần rồi thì tôi tự biết"

Loại tình thân để lại bởi củi gạo dầu muối này là thứ Sơ Ân vẫn luôn không dám nghĩ đến, cậu ò một tiếng đột nhiên muốn ăn cua bèn biệt nữu nói:" Anh mua nhiều như vậy thì sao ăn hết được."

Ngụy Lai nói: "Cái này cậu không cần quan tâm, không phải còn có Âu Nhuận Quất à? Cái nhan sắc này chưa từng làm mất mặt con mều béo kia."

Sơ Ân: "... Cơ mà, mèo con thì có ăn được nhiều đâu chớ."

Ngụy Lai làm bộ không hiểu, nói: "Tôi có thể, tôi có thể ăn."

Sơ Ân: "... Béo chết anh đi. Hừ!"

Không bao lâu, cua lớn ra khỏi nồi.

Ngụy Lai tách hai cái càng cua rồi dùng cẳng chân cua đẩy thịt bên trong ra ngoài, chỗ thịt kia trắng như ngọc lại rất là chắc thịt, hắn chấm một ít nước chấm thơm lừng đưa đến miệng Sơ Ân: "Nào, cục cưng, há miệng."

Sơ Ân hơi ngượng ngùng, nói: "Anh để lên đĩa đi, tôi tự gắp."

Ngụy Lai nhìn thoáng qua Đại Quất như hổ rình mồi nói: "Để lên mâm thì đã sớm bị Âu Nhuận Quất ngậm mất rồi."

Sơ Ân nghe vậy mới há miệng cắn miếng thịt, nếm được vị ngọt lành của thịt cua nhưng chỉ một chút đó thì thực sự không đủ ăn, mới nhai hai cái đã hết.

Sơ Ân mắt trông mong nhìn Ngụy Lai, Ngụy Lai lại đâu vào đấy gắp một miếng thịt cua đặt lên đĩa của Âu Nhuận Quất.

Sơ Ân: "hự."

Sơ Ân tiếp tục mắt trông mong nhìn Ngụy Lai, trong lòng thật là hận bản thân mình chỉ còn một bàn tay nên chỉ có thể chờ Ngụy Lai đút cho ăn.

Đại Quất: "Meo ~ meo ~ meo ~"

Sơ Ân trơ mắt nhìn Ngụy Lai lại đút cho Đại Quất một miếng.

Sơ Ân tức giận, cúi đầu làm bộ chơi di động, thỉnh thoảng lại nâng mắt trộm liếc Ngụy Lai một cái xem ảnh có ý định bón cho mình không.

Nhưng mà, không có.

Ngụy Lai một miếng mèo một miếng, Ngụy Lai ăn hai miếng, mèo lại vài miếng mới được một miếng, nhưng mà không có phần của cậu.

Ăn xong thịt cua, cuối cùng cũng tới bộ phận vạn người mê - Gạch cua.

Gạch cua óng ánh vàng ươm, gạch cua nửa trong suốt hơi run rẩy, lúc bị lột ra còn tỏa một tầng hơi nóng.

Sơ Ân đè Đại Quất đang rục rịch lại, giọng nhỏ ơi là nhỏ: "...Meo?"

Dưới ánh nhìn nóng bỏng của một người một mèo, Ngụy Lai một hơi ăn hết sạch gạch cua, bẹp bẹp nói: "Ai nha, ăn ngon thật, thơm quá đi!"

Sơ Ân muốn ăn hơn bao giờ hết: "...hư!"

Tác giả có lời muốn nói:

Cách giờ tui đi ngủ không xa lắm, vẫy tay như bé rối Teletubbie phất tay với mọi người.

chapter content


Mấy con rối ý đây nha.