0 x 0 = 0.5

Chương 26: Bé Ân khóc lớnnn



Edit: Yan

Đợi đến khi Ngụy Lai khôi phục ý thức, vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt tràn ngập tìm tòi nghiên cứu của Sơ Ân đang treo trên đỉnh đầu mình.

Đôi mắt tròn xoe mở trừng trừng như là đang nghiên cứu xem hắn đã chết hay chưa vậy.

Ngụy Lai đang hấp hối vì bệnh giật mình ngồi dậy, một hơi nghẹn trong cổ họng làm hắn cúi đầu ho khan kịch liệt.

Sơ Ân vội vàng rót một chén nước ngoan ngoãn đưa đến bên miệng Ngụy Lai, "Không nóng đâu, anh uống đi."

Nhìn ánh mắt ngập tràn lo lắng của Sơ Ân, Ngụy Lai sửng sốt đến độ quên cả ho.

Ngụy tú bà mưu mô xảo trá đột nhiên ý thức được thế nào là nông nô trở mình ca múa, cuối cùng cũng đến lúc Ân chủ tử bình thường làm trời làm đất phải hầu hạ lại hắn rồi.

Ngụy Lai cứ vậy uống mấy ngụm nước trên tay Sơ Ân, suy yếu đỡ trán nói: "Người ta sắp chết rồi."

Tay Sơ Ân run lên, nói: "Anh bị sốt, đừng tùy tiện nói cái gì mà chết, anh sẽ không chết đâu!"

Ngụy Lai thở dài một hơi, nửa thật nửa giả nói: "Thực xin lỗi, tôi không nên làm người đại diện của cậu, chỉ khiến cậu thêm phiền thôi. Tôi chỉ nghĩ...ai..."

"Không hề!" Mắt Sơ Ân lập tức đỏ lên, "Tôi muốn anh nhanh chóng nghỉ ngơi nên mới nói không cần đến anh! Ngụy Lai... Anh... Anh không biết anh quan trọng như thế nào với tôi đâu!"

Ngụy Lai sờ sờ mặt Sơ Ân, dùng ngữ khí tràn ngập quyến luyến nói: "Vào những ngày cuối cùng của mình lại có thể để lại một đoạn hồi ức tươi đẹp với cậu thế này, Sơ Ân, cảm ơn cậu."

Hô hấp Sơ Ân gấp gáp hiển nhiên là đang vô cùng hoảng sợ, "Anh... Anh... Có ý gì? Gì mà những ngày cuối cùng chứ?"

Ngụy Lai không ngờ Sơ Ân thế mà lại dễ lừa như vậy, một nửa cảm thấy lừa cậu như vậy là không tốt, một nửa lại muốn nhìn xem Sơ Ân sẽ có phản ứng gì bèn tiếp tục nói bậy nói bạ, "Cậu còn nhớ rượu thuốc tráng dương lần trước tôi đưa cậu không?"

Sơ Ân ngậm nước mắt, gật gật đầu.

Ngụy Lai tiếp tục nói: "Tôi chỉ đang cố gắng nỗ lực chữa trị. Thận của tôi sắp suy kiệt, bác sĩ nói tôi sống không qua nổi năm nay."

Theo lý thuyết mà nói, đã nói phét đến mức này thì Sơ Ân cũng phải phát hiện ra chỗ nào đó không hợp lý rồi, dù sao thì bình thường Ngụy Lai hoạt bát năng nổ, trước nay chưa từng chậm trễ ăn nhậu chơi bời, nào có chỗ giống người bị ung thư chứ.

Nhưng mà Sơ Ân lại không hề phản ứng gì ngược lại càng lún càng sâu, ngơ ngác ngồi đó, cả người hiện ra trạng thái mờ mịt bi thương của người vừa nghe tin dữ.

Sơ Ân: "... Chẳng trách anh luôn trộm uống thuốc trong Wc, trước đây tôi còn tưởng là anh ở trong đó trộm ăn phân."

Ngụy Lai: Cái cc gì cơ? Đó là vitamin và collagen ok?!

Sơ Ân liên hệ toàn bộ dấu vết để lại với nhau như thần thám.

"Anh càng ngày càng xấu, săc mặt vàng như nến, rặt một vẻ túng, túng dục quá độ..."

Trong lòng Ngụy Lai rít gào: Nói bậy, ông đây da trắng đó nhé! Thế mà cậu dám vụng trộm nói tôi xấu.

"...Anh mới chạy mấy vòng đã thở dốc, tôi còn chê anh lười, hóa ra... hức... là anh sắp không được nữa."

Ngụy Lai: Không, thật ra đơn giản là bởi người ta lười vận động thôi.

Sơ Ân bẹp miệng, quả thực là sắp không xong, "Anh và Diêu Triêu Vụ kết thúc hợp đồng, không phải vì anh không thích hắn ta mà là bởi vì anh không còn sống được bao lâu nữa mới làm bộ thành kẻ phụ lòng khiến hắn ta hận anh, bởi vì anh không muốn làm hắn ta đau lòng."

Ngụy Lai: Êi... TV 15 năm trước cũng không chiếu phim như vậy nữa rồi ô kê...

"Tôi... Hóa ra... tôi chính là công cụ anh dùng để chia tay Diêu Triêu Vụ..."

Ngụy Lai điên cuồng mắng trong lòng: Cậu tỉnh ngay, vốn dĩ chưa từng ở bên nhau lấy đâu ra chia tay hả!!

"Tôi vẫn luôn nghĩ anh chấp nhận tôi, không ngờ lại là tôi...tiếp quản anh."

Ngụy Lai: "......"

Sơ Ân như hóa đá, bàn tay bón nước cho Ngụy Lai còn khựng lại giữa không trung, trong ly còn thừa nửa chén nước đang gợn sóng bởi vì tay cậu vẫn đang run nhè nhẹ.

Ngụy Lai không thể không nghi ngờ rằng Sơ Ân đang đọ diễn xuất với mình, dù sao thì diễn xuất của cậu ta cũng xem như thuộc hàng minh tinh lưu lượng không bị bôi đen quá thảm hại, không thể loại trừ khả năng đây là tương kế tựu kế, trái lại là đang giễu cợt hắn.

Dù sao thì chuyện hắn bị suy thận sao có thể là thật nha?! Người có chút chỉ số thông minh thì sẽ không tin nhỉ?

Ngụy Lai chọc chọc mặt Sơ Ân, nói: "Này cậu hơi khoa trương rồi đó..."

Vài giây sau lại càng khoa trương hơn.

Sơ Ân ôm chặt tay hắn, hự mấy tiếng rồi khóc ầm lên.

Giống như đứa nhỏ bị tước đoạt đồ vật mình yêu nhất lại không có sức bảo vệ, khóc đến độ vừa bất lực vừa tuyệt vọng.