0 x 0 = 0.5

Chương 28: Tui tặng anh mặt tui luôn nè



Ngụy lai chưa bao giờ nâng một người nặng như Sơ Ân bởi vậy mà đổ một thân mồ hôi, ấy thế mà đêm đó lại hạ sốt.

Sơ Ân đắc ý dạt dào: "Hừ, anh lại còn không muốn nâng tui, nếu như nâng 200 cái có khi ngay cả ho cũng khỏi."

Ngụy Lai liếc một ánh mắt cực xem thường: "...Cậu có cần mặt mũi không đó?"

Sơ Ân bẹp một cái dán mặt lên mặt Ngụy Lai, cọ cọ, "Không cần, tui tặng cho anh."

Ngụy Lai ho khan đẩy khuôn mặt đầy tính công kích của Sơ Ân ra nói: "...Ông đây đẹp nghiêng nước đổ thành cần gì mặt cậu, tránh ra!"

Sơ Ân: "Hự hự!"

Sơ Ân siêu sợ việc không để ý một cái là Ngụy Lai sẽ ngỏm nên chụp xong ảnh bìa tạp chí lập tức ngựa không ngừng vó xách Ngụy Lai về Thành Đô, xác nhận thận của hắn vẫn hoạt động tốt rồi còn ấn hắn ở nhà làm đủ các loại dưỡng sinh.

11 giờ tối không được đi ra ngoài lẳng lơ, nhất định phải ngủ.

Ăn ít lẩu và cơm hộp đổi lại ăn nhiều rau dưa trái cây.

Ít chơi mạt chược ngược lại cùng cậu luyện tập cơ bắp, ăn yến mạch.

Cứ như vậy qua ba ngày, nhóc tì Ngụy Lai đẹp nghiêng nước nghiêng thành quả thực là muốn điêngg.

(chỗ nhóc tì, gốc là 浪娃 lãng oa, Vì là phương ngữ Tứ Xuyên nên nó là một đứa trẻ bồn chồn, thích chạy nhảy và không thể giữ yên lặng.)

Ngụy Lai vắt vẻo thò đầu vào cửa phòng làm việc của Sơ Ân: "Vật nhỏ, ra ngoài đi dạo phố được hơm?"

Sơ Ân đeo tai nghe vùi mình trong một đống nhạc phổ sáng tác ca khúc, "Tôi không đi, anh đi đi."

Ngụy Lai nói: "Cậu muốn làm gì nha?"

Sơ Ân ngẩng đầu nói: "Tôi đang nghĩ, bài hát cuối cùng trước khi tôi lui giới sẽ như thế nào?"

Ngụy Lai ngẩn người nói: "Cậu vẫn muốn rời khỏi giới giải trí à?"

Sơ Ân vào giới giải trí có hai nguyên nhân, một là do Trần Mai Hàm kiến nghị, thứ hai là xuất phát từ ảo tưởng có hơi không thực tế của cậu.

Sơ Ân vẫn luôn muốn biết ba mẹ ruột vì sao lại vứt bỏ mình? Cơ thể cậu đầy đủ khỏe mạnh không dị tật, trông cũng không xấu, vì sao lại muốn vứt bỏ cậu? Nhỡ đâu cậu vốn bị người xấu ôm đi thì sao?

Nếu, một ngày kia poster của cậu đi đâu cũng có thể thấy, cậu trở thành đại minh tinh cả nước đều biết vậy cha mẹ thân sinh của cậu liệu có thể tới tìm cậu không?

Chỉ là, nhiều năm như vậy Sơ Ân cũng đã không ôm hi vọng gì nữa.

Sơ Ân trầm mặc một lát nói: "Lúc tôi mở buổi biểu diễn đầu tiên, tôi đứng ở giữa sân khấu được vạn người vây quanh vẫy gậy tiếp ứng cho mình, tôi không nhìn rõ gương mặt bọn họ nhưng bọn họ lại có thể nhìn rõ tôi, hò hét tên của tôi."

"Sau đó, không phải như vậy nữa. Có rất nhiều, rất nhiều người mắng tôi."

"Ngụy Lai, tôi rất sợ."

"Tôi biết chung quy sẽ có một ngày bọn họ sẽ không thích tôi như vậy nữa, thậm chí còn ghét tôi. Minh tinh trong giới giải trí nhiều như vậy, tôi có là gì?"

Sơ Ân cúi đầu, nói: "Cứ như vậy cuối cùng sẽ bị quên lãng, tôi không có cách nào đột phá bản thân nhưng tôi cũng không chịu nổi cứ vậy chìm xuống. Tôi là người có lá gan rất nhỏ, đã vậy không bằng tự mình nói lời từ biệt trước."

Ngụy Lai sửng sốt thật lâu mới suy nghĩ cẩn thận Sơ Ân đang sợ cái gì.

Sơ Ân bị người ta đưa lên quá cao cho nên cậu không thể chấp nhận bất luận khả năng rơi xuống nào, cậu quá yếu ớt quá ngạo mạn, tình nguyện tự mình đoạn tuyệt tất cả vinh quang.

Sắc mặt Ngụy Lai nghiêm túc, "Cậu cảm thấy tác dụng của thần tượng và minh tinh là dùng để tiêu khiển và cổ vũ sao? Lượng fans nhiều hay ít mới là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá giá trị của cậu à?"

Sơ Ân nói: "Anh đừng có lấy bát canh gà này ra để lừa dối tôi. Thực sự là do tôi mệt mỏi."

Ngụy Lai nói: "Không, là cậu sợ."

Sơ Ân nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, Tôi là một người nhu nhược không có giá trị thương mại gì, tốt nhất anh nên đi tìm một người mới có tiềm lực hơn đi."

Ngụy Lai giận dỗi nói: "Cậu hiểu là được rồi, may là tôi chỉ là người đại diện tạm thời của cậu, nếu như cậu là người dưới tay tôi thì chỉ một ngày đã bị cậu tức chết rồi."

Hôm nay hai người tan rã trong không vui, Sơ Ân đóng cửa ở nhà soạn nhạc, Ngụy Lai vác một đầu tóc tím hùng hổ ra ngoài đi dạo với Yến Vân Thủy.

"Ngụy mama, bà xụ mặt hảo dữ ó!"

(Hảo dữ, gốc là "好a" là ngôn ngữ mạng TQ xuất phát từ bộ phim thần tượng "Nụ hôn nghịch ngợm", diễn tả ý nghĩa "hung hăng") Vì là ngôn ngữ mạng nên mình cũng để là hảo dữ theo kiểu nói đùa bên mình)

Ngụy Lai: "Tui sắp bị Sơ Ân làm tức chết rồi."

Yến Vân Thuỷ nói: "Làm gì có, nam thần nói cái gì cũng đúng nha."

Ngụy Lai: "bà cũng muốn làm tui tức chết phải không?"

Yến Vân Thủy cười duyên dáng, nói: "Nói giỡn thôi nà, đi thôi đi mua trà sữa, mình vừa đi vừa nói."

Vỗn dĩ Ngụy Lai không muốn uống trà sữa nhưng bên tai lại vang lên âm thanh Sơ Ân ân cần dạy dỗ: "Uống ít trà sữa thôi nó dễ khiến cho thận mệt mỏi còn không tốt cho da." Nghĩ như vậy, tâm phản nghịch của hắn lập tức dâng lên bèn vai kề vai đi mua trà sữa với Yến Vân Thủy.

Đúng là cuối tuần, con đường trước quán trà chật ních khách xếp hàng dài như một con rồng lớn, thế mà Yến Vân Thủy lại rất có kiên nhẫn đứng trong đám người tán dóc với Ngụy Lai.

Yến Vân Thuỷ lộ ra ánh mắt lo lắng của mẹ hiền: "Bé Ân nhà tui bị sao vậy? Bà đừng hung dữ với ảnh nha, bé Ân thế thôi mà ngoan lắm đó."

Ngụy Lai nghĩ thầm: "Cả nước đều bị cắt nối biên tập và gương mặt kia của Sơ Ân lừa rồi, là do bà không thấy được dáng vẻ cậu ta cưỡi lên người tui tác oai tác quái thôi nhá!!!"

Ngụy Lai đang định cẩn thận nói xấu Sơ Ân một phen lại thấy ánh mắt Yến Vân Thuỷ đứng đối diện chợt thay đổi.

Lúc đó Yến Vân Thủy lộ ra một ánh mắt rất chi là hóng hớt.

"Ngụy mama, người đàn ông phía sau bên phải bà chính là Nhâm Tra."

Nhâm Tra, cũng chính là đối tượng đêm đó đám người hung hãn kia muốn đánh nhưng lại đánh nhầm tay Sơ Ân, là tên gay xui xẻo bị người đàn bà tâm cơ lừa lọc trong truyền thuyết.

Ngụy Lai dùng dư quang khóe mắt nhìn lại, Nhâm Tra mặc một bộ quần áo thoải mái trông cũng bình thường, chủ yếu là tương đối chú ý lại biết ăn mặc nên cũng có một cỗ khí chất độc đáo. Đứng bên cạnh anh ta là một người đàn ông cũng mặc quần áo phong cách tương tự, hai người ghé lại xem chung một chiếc di động, nhìn thoáng qua còn rất là thân mật.

Yến Vân Thủy nói: "Đó chắc chắn là bạn trai anh ta, mặc dù là kém tui với bà nhưng mà tính ra cũng rất xứng đôi."

Ngụy Lai yên lặng trợn trắng mắt nói: "Tui hiểu bà thích ghép CP nhưng mà bà ngay cả người thật lẫn không thật bà đều ghép có phải là hơi biến thái không?"

Yến Vân Thủy nói: "Không dối gạt bà, hiện tại tui còn lén ghép CP bà với bé Ân nữa."

Ngụy Lai: "...... Ai là công?"

Yến Vân Thuỷ: "...... Bà."

Ngụy Lai: "...... Tình cảm của chúng ta lập tức vỡ nát từ đây."

Yến Vân Thủy hít hà một hơi, Ngụy Lai cạn lời nói: "Bà có cần phải drama như vậy không?"

Yến Vân Thủy kích động kéo tay Ngụy Lai, móng tay véo đến nỗi khiến Ngụy Lai thấy hơi đau.

"Ngụy mama, bà xem, người phụ nữ kia không phải là người đầu tiên nhận sai người sau đó chạy lại khuyên can hôm chúng ta bị đánh sao?"

Tầm mắt Ngụy Lai lướt qua hàng người đang xếp hàng, phát hiện người phụ nữ kia thế mà đàng trộm giơ di động, camera nhắm ngay về phía hai người Nhâm Tra nhanh chóng ấn chụp, chớp mắt không biết đã chụp bao nhiêu tấm.

Yến Vân Thủy hận bọn người này vô cùng bèn chỉ vào người phụ nữ kia la lớn: "Này, cô làm gì đó?"

Cái gọi là oan gia ngõ hẹp, người phụ nữ kinh hoảng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, hiển nhiên cũng nhận ra bọn Yến Vân Thủy nên xoay người muốn đi.

Tình huống bên này cũng hấp dẫn lực chú ý của Nhâm Tra, anh ta nhìn theo Yến Vân Thủy chỉ thấy động tác cất điện thoại của người phụ nữ, mở miệng thấp giọng mắng: "Âm hồn không tan!"

Nhâm Tra vội vàng nói với người đàn ông đứng cạnh: "Anh đi về trước đi." Lời còn chưa dứt đã lướt qua dòng người nhanh chân đuổi theo người phụ nữ kia.

Yến Vân Thủy kéo Ngụy Lai, trà sữa cũng không cần nữa, "Chúng ta cũng đi chặn lại. Mấy người này quả thật là quá ức hiếp giới gay chúng ta!"

Ngụy Lai nói: "Bà không sợ bọn họ dùng người phụ nữ này làm mồi dụ, dẫn Nhâm Tra đến chỗ ít người rồi một gậy tẩn chết à?"

Yến Vân Thủy kỳ quái liếc nhìn hắn một cái: "Cái người này, suy nghĩ của bà sao lại đen tối như vậy!"