Ác Thê Của Quốc Sư

Chương 46: Trưởng công chúa hồi kinh



*Vì viết mà quên kiểm tra lại nên chương 42 có một chút lỗi, mình đã sửa lại dù hơi chậm trễ, mong rằng những chương về sau sẽ không có bạn nào lấn cấn về lỗi cũ ấy ^^ Cảm ơn các bạn luôn ủng hộ.

Bắc Đường Du và Sài Thất đến một căn phòng trọ trong tửu lâu nhỏ vô danh. Không lâu sau, có ba người lần lượt đi vào, dừng ở trước tấm bình phong dày bằng lụa trắng đơn sơ. Sài Thất nghiêng người nói nhỏ với Bắc Đường Du: "Người đứng ngoài cùng bên phải tên Hứa Quyền, từ nhỏ đã có sức lực kinh người, võ công cái thế, tay không nhấc đỉnh đồng, quật ngã cả trăm người cũng không có gì khó. Người đứng giữ không có tên, dân gian quen gọi là Tế bà bà, sở trường về những thứ thuốc quái đản nhưng rất có công hiệu, xuân dược do bà ta chế ra gần như không màu không vị, chẳng ai phát hiện được, bán giá rất cao. Người còn lại tên Lôi Lạc Đỉnh, thân thủ nhanh nhẹn, khinh công thượng thừa đến mức thấy bóng mà không thấy người. Bọn họ chỉ nhìn tiền, không nhìn người, không hỏi đúng sai, bất quá do có giao tình với ông chủ Nhậm nên chắc chắn cũng biết giữ miệng, có thể tin tưởng được."

Bắc Đường Du gật đầu, rút trong người một lá thư gấp sẵn đi ra bên ngoài bình phong. Hắn mở rương vàng đã chuẩn bị từ trước rồi nói: "Sau này ta phải nhờ vả nhiều vào các vị rồi. Đây là chút thành ý của ta, đợi khi xong chuyện ta sẽ trả gấp đôi thế này. Ta chỉ cần các vị hoàn thành tốt nhiệm vụ ta giao phó, còn làm thế nào, sử dụng cách gì, tổn hại những ai, ta tuyệt nhiên sẽ không hỏi đến. Đây là nhiệm vụ của các vị."

Bắc Đường Du giao lá thư đó ra rồi chỉ vào chiếc lồng chim bồ câu bên cạnh rương vàng: "Dùng nó liên lạc với ta. Còn có, ta đã đặt bốn căn phòng tốt ở tửu lâu này, nơi đây hẻo lánh ít người lui tới cho nên cũng không có nhiều tai mắt dòm ngó. Ba trong số đó dành cho các vị nghỉ ngơi, riêng căn phòng này sẽ luôn treo thẻ bài đóng kín. Khi nào ta cần gặp các vị, cửa phòng tự sẽ mở ra chờ đợi."

Tế bà bà đại diện cầm lấy lá thư đọc cùng hai người kia. Đọc xong, bà ta mới lên tiếng: "Như ý của công tử."

Bắc Đường Du mỉm cười: "Vậy thì ta chờ tin tốt từ các vị, xin đừng để ta phải thất vọng."

Nói rồi, Bắc Đường Du và Sài Thất rời khỏi phòng. Sài Thất đi sát bên cạnh Bắc Đường Du hỏi nhỏ: "Phu nhân, người còn cần ta làm gì không?"

Bắc Đường Du lắc đầu. Sài Thất liền có vẻ mặt ủ rũ chán chường nói: "Phu nhân đừng xem ta như trẻ nhỏ. Ta có thể làm được rất nhiều chuyện trọng đại đấy."

Bắc Đường Du bật cười, vươn tay xoa đầu Sài Thất nói: "Cho dù trưởng thành rồi thì cũng không thể để bàn tay nhuốm bẩn được, hiểu chưa? Ngươi giống như là đệ đệ của quốc sư, cũng tức là đệ đệ của ta. Những chuyện đen tối xấu xa ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi nhúng tay vào. Ngươi chỉ cần là một Tiểu Thất vui vẻ hồn nhiên, ăn thật ngon, chơi thật thỏa thích là đủ."

Sài Thất đứng khựng lại, ủy khuất nói: "Phu nhân, ta dù sao cũng chỉ là một hạ nhân, cho dù trong lòng ta biết rõ người và quốc sư yêu thương ta, nhưng sự thật này vĩnh viễn không thay đổi. Trước kia, ta luôn sợ quốc sư thành thân, vị phu nhân tương lai nếu giống như Hiền vương không thích ta thì ta phải làm sao? May thay phu nhân đã đến. May thay người hiền lành dễ gần, không xem ta như tôi tớ mà hành hạ khinh khi. Ta biết ơn người lắm, cho nên thật tâm ta cũng muốn làm được gì đó giúp ích cho phu nhân. Thân thủ của ta không tệ đâu, phu nhân cứ yên tâm giao việc cho ta. Vì người và quốc sư, dù có bảo ta làm những việc trái với lương tâm ta cũng không màng, bởi vì chung quy trên thế gian này, cũng chỉ có người và quốc sư chân thành đối đãi tốt với ta."

"Đừng nghĩ bi quan đến thế. Tiểu Thất vẫn luôn giúp ích cho ta rất nhiều. Thật đó! Từ ngày đầu tiên ta vào phủ đến nay, có lúc nào mà ngươi không giúp ta đâu? Tiểu Thất là ngoan nhất trong mắt ta, quốc sư còn không ngoan bằng ngươi."

Bắc Đường Du rút tay lại cười thật tươi. Sài Thất cũng bật cười theo: "Quốc sư đúng là rất rất không ngoan."

Bắc Đường Du đưa Sài Thất đi Hắc thị một chuyến, vừa săn tin vừa tìm thêm vài quyển sách lạ về đọc, sau đó hồi phủ trước khi trời tối. Ăn tối sơ sài xong, Bắc Đường Du nằm trên giường đọc sách một lúc thì nhìn sang khoảng trống bên cạnh. Hắn nhớ Phong Chi Danh vô cùng. Nực cười là mới chỉ hai ngày không gặp lại như cách cả hai tháng dài đằng đẵng. Nếu sau này mỗi một ngày trong sinh mệnh của hắn không thể nhìn thấy Phong Chi Danh, không thể ngửi được mùi hương cơ thể quen thuộc đó chắc là hắn sống không nổi mất.

Trong khi đó, ở trước cửa phủ Tây Định Hầu, một cỗ xe ngựa giản đơn che rèm kín mít chậm rãi dừng lại. Vì trời đã tối, người gác cổng không cho khách nhân vào. Ma ma bên cạnh vị khách nhân giơ cao một lệnh bài, người gác cổng lập tức xám mặt đi báo lại với Trương Hưng. Trương Hưng đích thân ra đón khách nhân và ma ma vào trong gặp Tây Định Hầu. Tây Định Hầu pha một ấm trà ngon tận tay rót mời khách nhân. Khách nhân gỡ mũ áo choàng xuống, để lộ dung nhân bế nguyệt tu hoa dù đã có vài phần bị năm tháng mài mòn nhưng vẫn sắc sảo khó ai so bì.

Tây Định Hầu mỉm cười hỏi: "Nhiều năm không gặp, vì sao người đột ngột quay về mà không báo trước tiếng nào?"

An Dung trưởng công chúa ngửi mùi trà thơm lạnh nhưng không uống mà chỉ nói: "Cửa Phật thanh tịnh, quanh năm chẳng có mấy người viếng thăm, gần đây lại có nhiều hộ vệ âm thầm đi tới đi lui canh chừng như vậy, hỏi sao ta có thể yên ổn tu hành tiếp? Ta biết ông lo lắng điều gì, nhưng Giản Mặc dù sao cũng chưa đến mức dám làm hại ta đâu."

"Ai có thể nói trước được? Vì hoàng vị, phụ tử thân tình, huynh đệ chí cốt đều chẳng có nghĩa lý gì." Tây Định Hầu vô vị đặt tách trà muốn uống lại bàn. "Lẽ nào lần này người về là muốn giao ra di chiếu đó?"

"Lòng này đã gửi nơi non cao rừng sâu thì há còn bận tâm ai sẽ là chủ nhân của thiên hạ? Nếu phải có thứ gì khiến ta lưu luyến chưa quên nổi trần thế thì chính là đứa con trai mệnh khổ của ta mà thôi. Ai muốn tranh quyền đoạt lợi thì cứ tranh, nhưng nếu lôi kéo Danh nhi vào chuyện này thì ta sẽ không tha thứ, ngay cả ông cũng vậy."

Tây Định Hầu vò tay quanh miệng tách trà: "Người muốn nói đến hôn sự của Danh nhi và thứ tử Bắc Đường gia sao? Nếu vậy thì thật oan uổng cho thân già này rồi. Người không biết ta đã khổ công se nên một nhân duyên mỹ mãn thế nào. Người yên tâm. Ta nhìn ra đứa trẻ ấy cũng thật lòng thật dạ đối với Danh nhi, bằng không sao ta có thể đem hôn sự của Danh nhi ra làm trò đùa được? Ta yêu thương Danh nhi không hề thua kém người."



"Chuyện đó ta sẽ tự làm rõ. Lần này ta đến đây còn có chuyện khác muốn hỏi ông. Đã tìm ra người đó chưa?"

"Vẫn chưa, nhưng ta biết Danh nhi cũng đang âm thầm cho người đi tìm Mao Toại Tử. Mẫu tử luôn có thần giao cách cảm quả không sai. Nếu không sao thiên hạ đều tin ông ta chết rồi, chỉ có mẫu tử hai người vẫn cứ tìm kiếm nhiều năm không buông bỏ. Rốt cuộc người muốn có được gì từ ông ta?"

"Một đáp án."

Trưởng công chúa chỉ nói ngắn gọn như vậy rồi đứng lên rời đi cùng ma ma. Tây Định Hầu ra hiệu bằng ánh mắt bảo Trương Hưng tiễn bọn họ ra xe ngựa.

Lát sau, Trương Hưng quay lại hỏi Tây Định Hầu: "Trưởng công chúa phải chăng sẽ đến phủ quốc sư?"

Tây Định Hầu lắc đầu: "Không biết, bà ta luôn là người khó đoán và đáng sợ. Tu hành bao nhiêu năm cũng chẳng làm cho cái tính đáng sợ đó giảm đi phần nào."

"Vũng nước này đang đục nhưng cũng chưa tới mức nào. Sự trở về của trưởng công chúa vừa hay sẽ khiến nó bị quậy tung lên, hậu quả không ai dám nghĩ tới nữa."

"Cục diện này còn sợ không đủ loạn hay sao?" Tây Định Hầu thở dài, không muốn bàn thêm nữa.

Sáng hôm sau, Bắc Đường Du dậy sớm đứng ở trước luyện dược đường chờ Phong Chi Danh xuất quan. Tầm giờ Mão, Phong Chi Danh đẩy cửa bước ra, vừa trông thấy Bắc Đường Du liền đứng khựng lại tại bục cửa. Mặt nạ trên mặt y đã gỡ xuống nhưng có gì đó rất khác lạ, trông tiều tụy đi hẳn ba phần. Bắc Đường Du chạy đến ôm chầm lấy Phong Chi Danh, không nói một lời nào. Phong Chi Danh khẽ nhíu mày vỗ lên tóc hắn âu yếm: "Sao lại đến sớm như vậy?"

"Ta nhớ phu quân vô cùng."

Phong Chi Danh vỗ thêm mấy cái ôm hắn chặt hơn: "Thật ngốc mà! Được rồi, chúng ta cùng nhau dùng bữa rồi đi gặp Lương tự khanh."

Bắc Đường Du nhanh nhảu gật gật trong lồng ngực Phong Chi Danh: "Ta đã căn dặn người chuẩn bị canh bổ rồi. Ngươi bế quan mấy ngày, cần phải tẩm bổ thật nhiều mới được."

"Thật muốn để cho phu nhân nuôi ta cả đời." Phong Chi Danh nhắm chặt mắt lại, cổ họng khô khan, tựa như có ngàn vạn lời muốn nói ra nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

"Vậy thì ta sẽ nuôi phu quân cả đời, ngươi cứ yên tâm giao phó hết cho ta."

Phong Chi Danh không nói gì nữa, đứng ôm Bắc Đường Du rất lâu mới thả ra. Hai chữ cả đời này quá nặng nề rồi. Y sợ bản thân không thể gánh vác nổi.

Hai canh giờ sau ở mộ của Thiết Thất, Lương Đổng Nhân nhìn trời nắng chói chang cảm thán với Phong Chi Danh: "Lần nào phá án cùng quốc sư cũng phải đi đào mộ giữa trưa. Nhờ ơn quốc sư mà đường nhân sinh của ta phong phú vô hạn, không khéo có ngày ta còn nói chuyện được với người chết cơ đấy."

"Người sống biết nói dối, người chết thì không." Phong Chi Danh bảo nha dịch kéo Thiết Lượng đang bị trói chặt hai tay bằng xiềng xích đến gần quan tài nhìn cho kỹ thi thể thối rữa đã không còn nhận dạng được mới nói thêm. "Nếu đây chính là người đại ca mà ngươi tâm tâm niệm niệm yêu thương, luôn muốn tìm ra hung thủ đã sát hại hắn cho bằng được thì ngươi nên nói rõ sự thật với bọn ta. Nhìn cho kỹ đi. Hắn của bây giờ vĩnh viễn không thể tự lên tiếng cho bản thân được nữa. Một khi ngươi lựa chọn không nói, cái chết của hắn sẽ trở nên vô nghĩa. Ngươi muốn nhìn thấy kết cục như vậy sao?"

Thiết Lượng không dám nhìn vào thi thể, càng nhìn chỉ càng thương tâm, nước mắt ứa thành hai hàng dài nối liền xuống gò má nhô cao. Y cúi đầu thừa nhận: "Những lời trước đây quốc sư nói đều đúng cả. Chính đại ca cũng không hề biết người đó. Khi người đó đến tìm đại ca giao dịch, hắn luôn đeo mặt nạ che kín toàn bộ khuôn mặt. Hắn có thể nói chuyện mà không cử động môi, thậm chí còn biết dùng tà thuật. Tà thuật của hắn rất lợi hại. Đại ca nói hắn điều khiển được cả người chết, vậy nên cho dù có trốn tránh đằng trời cũng vô dụng mà thôi, vĩnh viễn không trốn được hắn đâu."



Lương Đổng Nhân kinh ngạc đến mức sắp rớt cả tròng mắt ra ngoài: "Ở Đại Hành chúng ta còn có nhân vật lợi hại như vậy ngoài quốc sư sao? Không thể tin được."

Thiết Lượng gào lên bức xúc: "Những lời ta nói đều là sự thật, chính vì biết không một ai tin nên ngay từ đầu ta không dám nói còn gì? Bằng không mọi người sẽ nghĩ ta bị điên."

"Ta tin!" Phong Chi Danh khẳng định rồi hỏi thêm: "Không thể thấy dung mạo nhưng còn đặc điểm khác thì sao? Ngươi có nhớ thêm được gì không?"

"Kỳ thật ta chưa từng gặp qua hắn, mọi chuyện chỉ là nghe đại ca kể lại."

Phong Chi ngẫm nghĩ rồi phỏng đoán: "Vậy thứ mà bọn họ giao dịch là Xích Hào sao?"

Thiết Lượng liều mạng gật đầu, dáng vẻ quyết tuyệt: "Quốc sư cũng biết rồi sao?"

Lương Đổng Nhân ở giữa chẳng hiểu gì cả, bất lực nhìn sang Bắc Đường Du cầu cứu. Bắc Đường Du nhún vai từ chối cho ý kiến.

"Sau đó thì sao?"

"Rõ ràng mỗi bên đã có được thứ mình cần rồi nhưng mà vài hôm sau hắn trở lại nói cây bút là giả. Hắn đòi đại ca giao ra cây bút thật. Làm gì có đồ giả ở đây? Đại ca đã đưa hắn cây bút duy nhất mà huynh ấy có, chính là do họa thánh Chu Diên tận tay giao cho huynh ấy. Hai bên cãi nhau. Hắn ra thời hạn trong mười ngày không đưa cây bút thật sẽ giết chết đại ca."

"Đại ca ngươi muốn có thứ gì?"

"Hình như là một lọ thuốc gọi là tình...cái gì dược ấy, khiến cho người khác uống vào liền yêu đến sống chết không đổi."

"Tình Tương Dược?"

Thiết Lượng hô lên: "Chính là nó."

Bắc Đường Du kinh hãi trong lòng. Thiết Thất này vậy mà lại có âm mưu đen tối như thế, chín phần mười là dùng với Tiêu Trường Lân rồi. Đúng là chết cũng đáng tội.

"Ngươi biết bao nhiêu về Xích Hào?" Phong Chi Danh hỏi tiếp.

"Ta chỉ biết đó là cây bút mà đại ca yêu thích nhất, cũng không rõ có lai lịch gì khác, nhưng dù sao nó là thứ chẳng tốt lành gì, đã hại chết cả đại ca rồi."

Phong Chi Danh quay sang Lương Đổng Nhân nói: "Chuyện này không tầm thường, tạm thời ngươi cũng không có ích gì đâu. Ngươi lấy chút tóc và máu còn sót lại trên thi thể Thiết Thất đưa đến phủ quốc sư cho ta, nếu như không còn máu thì phần thịt gần tim cũng được. Đợi ta tra rõ hơn sẽ nói manh mối cho ngươi biết."

Lương Đổng Nhân ngờ nghệch ra một lúc rồi bất đắc dĩ gật đầu. Phong Chi Danh nói thêm: "Thả Thiết Lượng ra đi. Hắn không biết gì cả nhưng phải cho người theo bảo vệ hắn, đề phòng người kia diệt cỏ tận gốc."

Nói xong, Phong Chi Danh và Bắc Đường Du lên xe ngựa rời khỏi.