Ác Thê Của Quốc Sư

Chương 56: Chín ngọn đèn trấn quan



Trước đây Bắc Đường Du không bao giờ tin yêu một người có thể yêu điên cuồng đến thế. Nhưng giờ, nếu có ai hỏi vì sao hắn lại yêu Phong Chi Danh điên cuồng đến thế, hắn sẽ nói đơn thuần vì đã yêu đến khắc cốt ghi tâm. Loại tình cảm này bắt nguồn từ khoảnh khắc trái tim không còn nghe theo lý trí mách bảo nữa mà tình nguyện trầm luân mê muội bất chấp hậu quả ra sao.

Ở mật thất dưới sàn của phòng chứa cương thi, Bắc Đường Du và Sài Thất lặng người cả đi vì sự bày bố trận pháp vô cùng tinh vi của Phong Chi Danh. Bắc Đường Du là lần đầu nhìn thấy loại tài năng này nơi phu quân nhà hắn, còn Sài Thất dù đã nhìn quen vẫn không thể không kinh ngạc. Mật thất này giống như địa cung thu nhỏ vậy, trên mặt sàn chất đầy những cụm đá cuội to khoảng một nắm tay theo hình tròn, trên mỗi viên đá cuội đều khắc bùa chú. Có tận chín vòng tròn đá cuội như vậy bao quanh đài cao đặt chiếc quan tài bằng gỗ đen không nắp. Mỗi bên quan tài có bốn ngọn đèn cộng với ngọn đèn trấn giữ trên đỉnh quan hợp thành chín ngọn còn chưa thắp sáng.

Bắc Đường Du đỡ Phong Chi Danh đi đến quan tài chật vật đặt nằm xuống. Sài Thất cũng muốn giúp hắn nhưng trên tay y bận cầm một bình đựng máu nên không thể làm gì khác. Đợi xong xuôi rồi, Bắc Đường Du giành lấy bình máu của Sài Thất. Sài Thất không muốn đưa nói: "Phu nhân, để ta làm cho."

Bắc Đường Du lắc đầu kiên định: "Tiểu Thất, tuy đã thống nhất từ trước vì để cứu quốc sư, chúng ta đều không ngại hy sinh chính mình nhưng ngươi còn rất trẻ, tương lai còn rất dài, ta không muốn ngươi dính vào quá sâu. Ngươi chỉ cần tìm máu về cho ta là được, những chuyện khác một mình ta sẽ lo liệu."

Sài Thất bất bình nói: "Phu nhân, nếu năm xưa không có quốc sư cứu giúp thì ta đã chết rồi, nói gì đến tương lai? Ta biết chín ngọn đèn này. Chúng gọi là đèn trấn quan. Thắp sáng đèn trấn quan chính là để thu hút mọi lệ khí từ bốn phương tám hướng tụ tập về đây trấn giữ thể xác và linh hồn của quốc sư trong một trăm ngày không hư hại và dung hòa những luồng lệ khí này vào cơ thể ngài ấy. Khi đó, quốc sư sẽ trở thành lệ quỷ sống lại. Nhưng mà, người đốt đèn trấn quan cũng bị lệ khí quấy nhiễu. Đợi khi quốc sư tỉnh lại chắc là có thể giúp người xua đi lệ khí. Bất quá, ta không phải muốn quốc sư gặp chuyện, chỉ là phòng hờ trường hợp xấu nhất. Nếu đèn trấn quan bị tắt, quốc sư không thể tỉnh lại, người lại bị lệ khí đeo bám thì sao? Ta không có năng lực giúp người xua tan nó, chi bằng để ta làm đi."

"Ngươi biết không, phu quân nói với ta còn rất nhiều chuyện chưa kịp hoàn thành. Ta biết gánh nặng ở trong lòng của chàng, biết nỗi đau của chàng, biết cả sự không cam tâm nhưng chẳng thể làm gì khác của chàng. Ta biết tất cả, nhưng ta cũng vậy, không thể làm gì khác để giữ được tính mạng phu quân. Vì vậy, ta nhất định phải là người thắp đèn. Ngươi hãy để ta được đồng cam cộng khổ, sinh tử liền kề với phu quân, đừng giành lấy phần trách nhiệm này của ta."

Sài Thất bất đắc dĩ đưa ra. Bắc Đường Du cầm lấy bình máu đi đến từng ngọn đèn lần lượt đổ vào thân đèn trong suốt bằng thủy tinh. Khi máu vừa lấp đầy, đỉnh thân đèn đột nhiên có ánh sáng lan tỏa dù không tồn tại sợi bấc nào. Vào thời khắc chín ngọn đèn được thắp đủ, trận pháp của cả mật thất khởi động. Đám đá cuội dưới sàn bay lên một đoạn ngắn và giữ lơ lửng giữa không trung. Quan tài tự động sụt xuống, một màn mỏng trong suốt như băng hiện ra trấn giữ thay nắp quan. Đỉnh trần cao vót vọng ra những âm thanh leng keng không ngừng. Lúc này bóng tối mật thất đã tản đi, Bắc Đường Du và Sài Thất ngóc đầu nhìn lên mới phát hiện trên đó treo toàn chuông gió bằng đồng khua liên tục như điên.

"Ta nghe nói chuông gió có thể thu hút không chỉ tài lộc mà còn cả âm tà, quả nhiên là vậy. Những ngày tiếp theo sẽ càng khó khăn hơn. Bên phía Quan Tinh Đài chắc là cửa ải khó nhất." Bắc Đường Du trăn trở nói.

Sài Thất sực nhớ lại: "Vào thời gian này quốc sư đang bận rộn với chuyện tế tổ."

Bắc Đường Du nghe xong càng ưu phiền hơn: "Ta một chút cũng không rành về những chuyện này. May thay thường ngày quốc sư luôn kiệm lời, chỉ cần làm tốt chức trách là được. Ngươi giúp ta tìm về những quyển sách liên quan đến các lễ nghi tế tổ, càng nhiều càng tốt. Thời gian sắp tới dù là Trường Lân hay Nhan Dĩnh đều viện cớ bận rộn không tiếp. Những gì có thể tránh thì tốt nhất nên tránh để khỏi lộ ra sơ hở. Những khi ta cần ra ngoài, ngươi hãy thay ta trông coi cẩn thận chín ngọn đèn này. Quốc sư có thể tỉnh lại hay không đều phụ thuộc vào chúng hết."



"Được, phu nhân yên tâm đi. Ta biết bên Hoài Bắc quận vương phủ vẫn còn vài căn phòng chứa nhiều loại sách như vậy. Đều do quốc sư đọc hết rồi nên lúc rời khỏi ngài ấy không mang theo quyển nào. Ta lập tức về đó thu dọn hết sang đây cho người."

Kể từ ngày Phong Chi Danh qua đời, cánh cửa luyện dược đường đã không còn ai mở ra nữa. Mỗi ngày, Bắc Đường Du đều đọc sách từ sáng tới đêm trên bậc thang trong mật thất, về khuya cũng sẽ dựa sát vào tường ngủ lại tại đó. Hắn không dám tiến vào phạm vi trận pháp sợ gây ra ảnh hưởng gì, tuy nhiên lúc nào cũng quan sát chín ngọn đèn như thể sợ rằng nếu hắn lơi là một chút, chúng sẽ vô cớ tắt đi. Nỗi ám ảnh này mang vào tận trong giấc mơ của hắn.

Chuông gió trên đỉnh không ngừng kêu leng keng. Âm thanh chát chúa lạnh lùng giống hệt như tiếng gọi vọng lại từ địa ngục âm u. Nếu là trước kia, Bắc Đường Du chắc chắn khiếp đảm không thôi nhưng hiện giờ hắn không còn tâm tình quan tâm đến chuyện đó. Tuy cách một lớp quan tài khô khan cứng ngắc, cách một tầng sinh mệnh giữa sống và chết, Bắc Đường Du vẫn cảm thấy Phong Chi Danh như trước luôn ở cạnh quan tâm và bảo vệ hắn. Chỉ cần nghĩ như vậy, nỗi sợ trong lòng hắn liền tan biến.

Hôm nay, trời mưa rất lớn, Bắc Đường Lẫm đội mưa ghé thăm phủ quốc sư. Bắc Đường Du gọi người pha trà nóng lên mời mặc dù biết rõ ông ta nghi ngờ hắn rồi, bằng không với tính cách cao ngạo của ông ta cũng chẳng đích thân đến làm gì. Từ lúc hắn gả vào phủ này, ngoại trừ lúc thay cao đường chứng hôn, ông ta không hề viếng thăm lần nào. Trong mắt những người của Bắc Đường gia, việc thứ tử như hắn được gả đi chỉ là bớt một phần cơm thừa canh cặn dành cho nô bộc, còn lại chẳng có gì to tát. Mặc dù địa vị của Phong Chi Danh rất cao nhưng xưa nay không thèm kết thân với Bắc Đường gia, hiển nhiên là bọn họ cũng chẳng trông mong kiếm được lợi ích nào từ phu quân của hắn cả.

Bắc Đường Lẫm trịch thượng nói ra chủ đích của cuộc viếng thăm này: "Gia gia ngươi muốn gặp ngươi, thu xếp nhanh rồi theo ta trở về."

Bắc Đường Du dùng nắp gạn lá trà trong tách đáp tỉnh bơ: "Ta không về."

"Ngươi thế này là có ý gì? Ngươi dám không coi Bắc Đường gia ra gì sao? Cho dù ngươi đã gả đi nhưng huyết thống đang chảy trong người vẫn là của Bắc Đường gia. Đừng nói chỉ gọi ngươi về dùng một bữa cơm, cho dù muốn mạng ngươi thì ngươi cũng phải đưa."

"Dựa vào cái gì?" Bắc Đường Du ném tách trà xuống mặt sàn một cái xoảng nhưng chỉ để dằn mặt Bắc Đường Lẫm, bản thân không hề tức giận chút nào, ngữ điệu vẫn nhẹ tênh như gió. "Ta kính trọng thì gọi ngươi một tiếng đại bá, không kính trọng gọi thẳng tên ngươi Bắc Đường Lẫm cũng chẳng ai dám làm gì ta? Ngươi hẳn là đã quên nên ta sẽ nhắc lại. Hiện tại ta không còn là thứ tử của Bắc Đường gia mà chính là phu nhân quốc sư, là chủ nhân của phủ này. Ngươi bị ngu hay là không tỉnh táo? Còn trông mong ta sẽ quay về quỳ gối ở nơi đó để cho các ngươi sỉ nhục sao?"

"Quả nhiên là ngươi, con chó phản chủ." Bắc Đường Lẫm đứng bật dậy khỏi ghế chỉ thẳng vào mặt của Bắc Đường Du: "Nếu không phải ngươi cũng không thể là ai khác. Không ai có thể hiểu rõ những chuyện đó của Bắc Đường gia."

Ông vừa dứt lời thì đã bị lưỡi kiếm của Sài Thất kề ngay bên cổ. Bắc Đường Du ngạc nhiên. Bình thường hắn không thấy Sài Thất mang theo vũ khí gì, hóa ra là giấu nhuyễn kiếm ngay thắt lưng để có thể rút ra bất cứ khi nào cần.

"Ngươi nói ai là chó? Mau xin lỗi phu nhân của ta, bằng không ta tiễn ngươi xuống địa ngục."



Bắc Đường Lẫm không chút sợ hãi thách thức y: "Ngươi có gan thì giết ta thử xem. Nếu hôm nay ta chết ở phủ này, đừng nói là hắn, ngay cả quốc sư có ra mặt cũng không dàn xếp nổi chuyện này trước mặt thánh thượng đâu. Ta ít nhiều gì cũng từng dạy học cho thái tử và Dung vương."

"Biết được ít chữ thì nghĩ mình cao quý lắm sao? Thái tử đã từng học qua vô số lão sư, ngươi không phải người duy nhất. Huống hồ bây giờ thái tử bị phế rồi. Mà kể cả khi chưa phế, nếu thái tử và Dung vương có ở đây cũng phải tôn trọng quốc sư và phu nhân mười phần. Ngươi là cái thá gì mà dám hỗn xược với phu nhân? Quốc sư từng căn dặn nhiều lần. Người đến là khách thì tiếp, không phải khách cứ trừng trị thẳng tay. Đây là gia quy của phủ này. Ngươi có xin lỗi hay không?"

Sài Thất đẩy lưỡi kiếm tới. Bắc Đường Lẫm bị cứa lên cổ chảy ra một đường máu nhỏ, đành phải hậm hực nhún nhường nói: "Xin lỗi!"

Bắc Đường Du đã quen thuộc với một tiểu đệ đệ ham ăn ham chơi mọi ngày, không nghĩ thân thủ Sài Thất lại nhanh đến vậy, bộ dạng dọa người cũng thật đáng nể không thua kém gì quốc sư. Xem ra hắn phải đánh giá lại từ đầu rồi. Người do quốc sư dạy ra dù có khả ái ngoài mặt thế nào thì cũng là hổ dữ trá hình cả.

Bắc Đường Du ra hiệu cho Sài Thất thu kiếm, vốn là khi nãy còn định dạy dỗ Bắc Đường Lẫm mấy câu, giờ lại cảm thấy không cần thiết nữa. Sài Thất đã đòi đủ thể diện cho hắn rồi.

"Không tiễn!" Bắc Đường Du vô vị đuổi khách.

Bắc Đường Lẫm căm hận nhìn hắn rồi đi khỏi. Nếu như ánh mắt có thể lăng trì người ta thì chắc hẳn hắn đã bị ông lăng trì từ lâu.

Sài Thất đột nhiên lộ ra vẻ xót xa nói: "Hiện tại người là phu nhân quốc sư mà ông ta còn dám đối đãi với người vô lễ, ta rốt cuộc có thể hiểu được vì sao người hận Bắc Đường gia sâu sắc như vậy. Những ngày tháng trước kia người sống chắc không dễ dàng gì. Thật may là người đã gả cho quốc sư, bằng không sẽ bị bọn họ ép đến chết."

Bắc Đường Du cảm thấy an ủi nói: "Ta còn một may mắn khác là có Tiểu Thất bất bình thay ta. Lẽ ra khi nãy ta có chút tức giận nhưng Tiểu Thất giận thay ta rồi, ngược lại bây giờ ta còn rất vui."

Sài Thất cười hì hì: "Phu nhân lại khéo dỗ dành ta rồi."