Ái Tình (Quy Đồ)

Chương 46



"A Trinh!" Sùng Hoa gọi tên nàng, bước nhanh đến trước mặt Thôi Trinh, ôm thật chặt lấy nàng.
Hai tuần xa nhau, chỉ có mỗi ngày trò chuyện hơn mười phút ngắn ngủi để duy trì liên lạc. Tưởng niệm sớm sẽ theo thời gian chia lìa tăng trưởng tràn đầy trong lòng.
"Em thật sự nhớ chị." Sùng Hoa nhẹ nhàng nói, ngữ khí tựa như than thở, mềm nhẹ giống như không khí, thoảng vào lòng Thôi Trinh.
Nghe cô không hề che giấu kể rõ lòng mình, Thôi Trinh bởi vì cái ôm cấp thiết của nàng mà thân thể chậm rãi buông lỏng, nàng trở tay ôm lấy Sùng Hoa, trong giọng nói không còn là thành thục lúc đối mặt ký giả. Nàng tựa vào vai Sùng Hoa, nhẹ giọng nói: "Tôi cũng vậy."
Chiếm được sự đáp lại của nàng, Sùng Hoa cảm thấy cả trái tim đều bị vui sướng lấp đầy, cô thu chặt cánh tay, cảm thụ được Thôi Trinh ở ngay trong lòng cô.
Tối nay là tiệc mừng công Tù Đồ đóng máy, đạo diễn vốn nên có mặt trong buổi tiệc nâng chén chúc mừng cùng mọi người lại từ trong khách sạn len lén chạy ra, lái xe đến nơi này. Chia lìa thực sự là quá khó nhịn. Sùng Hoa ngay cả một khắc cũng không muốn chờ đợi, biết được Thôi Trinh ở chỗ này tham gia lễ công chiếu, cô liền vội vã chạy tới.
Cánh tay của cô càng thu càng chặt, giống như muốn đem nàng dung nhập vào cơ thể mình, khiến hai người hợp làm một thể mới bằng lòng bỏ qua. Hô hấp ấm áp nhẹ nhàng lướt qua tai, Sùng Hoa cúi đầu, một nụ hôn mềm mại ấm áp dừng trên cổ nàng, hô hấp của Thôi Trinh gần như đình trệ, nhịp tim chợt nhanh hơn. Sùng Hoa chưa thỏa mãn với cái ôm, vừa hôn xong, cô lại dùng răng khẽ cắn, dùng đầu lưỡi khẽ liếm, dùng đôi môi mút nhẹ cần cổ của Thôi Trinh.
Hai tay Thôi Trinh khoát lên trên lưng Sùng Hoa không khỏi siết chặt, hô hấp của nàng trở nên trầm nặng, tựa vào người Sùng Hoa, môi của cô mang đến kích thích khiến nàng giống như ở giữa điện lưu, cả người đều run rẩy.
"A Trinh... A Trinh...." Sùng Hoa không ngừng gọi tên nàng, xa cách đáng kể, tưởng niệm đáng kể, khiến cô muốn có được tất cả từ Thôi Trinh, cô dùng lực quá nặng, đầu lưỡi lướt trên da thịt mềm mại, không kiềm chế được mà mút rồi lại hôn.
Thôi Trinh giống như rơi vào một mộng cảnh mông lung, nàng cắn chặc môi, khi cảm giác được Sùng Hoa tăng thêm lực đạo, giấc mộng kia mới thanh tỉnh. Nàng vội vã đẩy vai Sùng Hoa một cái: "Không được... Sẽ để lại dấu vết...."
Nàng mặc chính là lễ phục lộ vai, đột nhiên thêm một vết đỏ, căn bản không có cách nào che lấp.
Sùng Hoa thả nhẹ lực đạo, cô lưu luyến khẽ liếm một chút, đầu lưỡi nóng bỏng đảo qua, mang theo một mảnh tê ngứa, lưng của Thôi Trinh càng tê dại, nàng bận rộn vuốt lưng Sùng Hoa, ôn nhu trấn an cô.
Sùng Hoa rốt cuộc bình tĩnh lại, đôi mắt ẩm ướt của cô giống như phủ một tầng sương mù, bên trong tràn ngập dục niệm muốn tiến thêm một bước. Đây là ý gì, Thôi Trinh đương nhiên hiểu rõ, nàng nhịn không được cảm thấy lồng ngực nóng bừng, lần đầu tiên sau khi gặp lại Sùng Hoa nàng muốn trốn tránh. Ngực gấp rút phập phồng, Thôi Trinh nóng lòng khiến Sùng Hoa bình tĩnh trở lại, cũng nóng lòng muốn bản thân thoát khỏi loại cảm giác xấu hổ không cách nào nhìn thẳng vào tâm tình này, nàng thối lui một chút, kéo ra khoảng cách với Sùng Hoa, hai tay xuôi bên người nắm thành quyền, khẩn trương đến liên tục chà xát, nhưng ngoài miệng vẫn trấn định nói: "Nếu như không đi vội, vậy cùng tôi vào xem phim đi."
Sùng Hoa ngẩng đầu, thấy đôi mắt trong trẻo và khóe môi nhất quán ôn hòa bình tĩnh của Thôi Trinh, nàng không có một tia luống cuống không khống chế được, hình như vừa rồi thiếu chút nữa vượt giới hạn cũng không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì đối với nàng. Sùng Hoa nhất thời cảm thấy thất bại mà khẽ nói một tiếng, ghé vào vào Thôi Trinh không chịu ngẩng đầu lên.
Bộ phim đang chiếu. Đây là một bộ phim lấy đề tài chiến tranh, lên án chiến tranh phi nghĩa. Chính như Thôi Trinh nói trước đó, đề tài có phần cũ kỹ. Phim điện ảnh lấy đề tài chiến tranh không biết đã có bao nhiêu bộ, hầu như mỗi một góc độ đều đã được khai thác, đã rất khó tìm ra ý tưởng mới.
Thôi Trinh và Sùng Hoa trở lại rạp chiếu phim, hai người ngồi ở trong góc.
Rạp chiếu phim là một mảnh đen kịt, nguồn sáng duy nhất là ánh sáng yếu ớt phát ra từ màn ảnh lớn. Mọi người ngay cả người bên cạnh đang làm gì đều thấy không rõ. Sùng Hoa thấy vậy, liền cố chấp nắm tay Thôi Trinh không chịu buông ra. Thôi Trinh từ chối vài lần, nhưng thấy cô kiên trì nên cũng liền tùy cô.
Bộ phim này lấy bối cảnh chiến tranh thế giới. Nó giảng thuật về những con người bình thường trong chiến tranh, di tản khắp nơi, trốn chạy chiến tranh. Thôi Trinh thủ vai nữ chính trong lúc chạy nạn đã thất lạc cùng chồng con. Nàng nơi nơi tìm kiếm người nhà, lại bởi vì ngoài ý muốn, bị ép gia nhập vào quân doanh của quân địch. Nàng làm công việc của một hộ sĩ, nàng thống hận sự tàn phá quân thù mang đến, nhưng tiếp xúc càng sâu, nàng phát hiện binh lính quân địch cũng chỉ là người bình thường, bọn họ cũng có gia đình, có con cái, có ba mẹ, có vợ con, bọn họ cũng chờ đợi chiến tranh nhanh chóng kết thúc để bọn họ có thể trở về nước, đoàn tụ cùng người nhà. Chiến tranh cũng không phải do dân thường khởi phát, nhưng lại muốn dân thường gánh chịu thống khổ lớn nhất.
Thấy những binh sĩ kia chảy máu kêu rên mặt mũi vặn vẹo, lúc đầu nàng âm thầm dùng sức lực nhỏ bé của bản thân giảm liều lượng thiếu, băng bó sai quy tắc, ý đồ dùng phương thức này cống hiến cho quốc gia của mình, đến dần dần nàng không cách nào lãnh huyết đối đãi bọn họ. Bọn họ là quân địch, cũng là người bình thường, cũng vô tội, cũng khát vọng hòa bình, khát vọng được về nước. Trong phim có một cảnh đặc tả, binh sĩ địch quân từ trong túi áo lấy ra một tấm ảnh, trong ảnh là người vợ xinh đẹp và đứa con nhỏ đáng yêu của anh a, bọn họ cười đến ngọt ngào xinh đẹp như vậy, binh sĩ đó đã bị thương nặng, không thể cứu chữa được, anh ta tay run rẩy cầm tấm ảnh đặt lên ngực, khóe mắt trượt xuống một giọt lệ. Nước mắt xóa đi một vệt dài trên khuôn mặt đầy máu đen của anh ta, nhưng lại không cách nào xóa đi kết cục phải mất đi tính mạng của anh ta. Anh ta rốt cuộc chết trên băng ca, trước khi chết, anh ta nói: "Tôi hận chiến tranh."
Bi kịch như vậy, không ngừng tiếp diễn, binh lính trong quân đội đã chết lặng, bại trận bọn họ không có khổ sở, thắng trận, cũng không có vui mừng. Tính mạng của bọn họ là tĩnh mịch.
Nữ chính ở doanh trại của quân địch bốn năm, rốt cuộc chờ được chiến tranh kết thúc, tổ quốc chiến thắng, đánh đuổi kẻ xâm lược, bảo vệ nhân dân, bảo vệ quốc thổ. Nàng làm tù binh, cuối cùng được thả về nước.
Vẻ mặt hân hoan của nữ chính trong phim khiến khán giả cũng hài lòng theo nàng, nhưng bối cảnh âm trầm, âm nhạc trầm thấp khiến khán giả có một loại bất an mơ hồ. Lạc quan thiện lương, nhiệt tình yêu thương tổ quốc, nhiệt tình yêu thương gia hương, mỗi thời mỗi khắc đều ngóng trông có thể đoàn tụ cùng người nhà, cơ khổ của nữ chính cuối cùng vẫn không kết thúc. Bởi trong lúc chiến tranh nàng là hộ sĩ trị liệu cho quân địch, nàng vừa được hít thở bầu không khí tự do thì đã bị toà án quân sự khởi tố với tội danh khởi tố. Chồng nàng lấy làm sỉ nhục, con nàng không muốn thừa nhận nàng, nàng triệt để bị tổ quốc bỏ rơi, bị người nhà vứt bỏ.
Bộ phim cuối cùng kết thúc, nữ chính bị phán tù chung thân bước vào song sắt, đi cùng nàng cũng không thiếu những tù binh khác cùng ở doanh trại địch năm xưa, sau khi chiến tranh kết thúc, cả nam lẫn nữ bị giao vào nhà tù, mỗi người bọn họ đều mặc đồng phục tù nhân, mỗi người bọn họ thần tình đều là tĩnh mịch. Ánh mắt của nữ chính từ đầu đến cuối không hề gợn sóng, thậm chí càng thêm tuyệt vọng so với lúc bị bắt làm tù binh. Nàng đã không có chờ đợi, trước đây nàng chờ đợi chiến tranh kết thúc, tổ quốc thắng lợi, cùng người nhà đoàn tụ, mà bây giờ, nàng chỉ chờ đợi cái chết đến sớm một chút.
Sai không phải chúng ta, là thời đại và chiến tranh. Nữ chủ đã nói như thế trước quan tòa. Những lời này, ở cuối phim lại vang lên một lần nữa. Hình ảnh cuối cùng dừng lại là bầu trời xanh biếc, chim bồ câu tung bay trên bầu trời.
Lúc bộ phim chiếu được một nửa, trong rạp chiếu phim đã mơ hồ vang lên tiếng khóc nức nở.
Phần cuối nặng nề làm cho không người nào có thể nở nụ cười. Nữ nhân vật chính khi còn sống đều là bi kịch. Xem xong bộ phim này, không ai còn hoài nghi vì sao Thôi Trinh nhận được giải nữ chính xuất sắc nhất tại liên hoan phim Vinich. Diễn xuất của nàng thật sự mãn nhãn. Loại chờ đợi ngày nhớ đêm mong, loại tưởng niệm sâu tận xương tủy, loại tuyệt vọng vô thanh vô thức kia, mỗi một loại tâm tình nàng đều thể hiện sâu sắc đi vào lòng người, mỗi một loại tâm tình chuyển hoán, lưu loát một cách tự nhiên.
Ánh mắt của nàng, biết nói. Ôn nhu, trầm nặng, bi thương, thống khổ. Khi nàng nhìn vào ống kính, mọi người đều sẽ cảm thấy người được nhìn chính là mình, do đó người xem sẽ vì nàng thoải mái mà thoải mái, vì nàng tuyệt vọng mà tuyệt vọng.
Diễn xuất của Thôi Trinh, rất có sức cuốn hút.
Bộ phim kết thúc, cả rạp phim vẫn còn đắm chìm trong bộ phim, tất cả mọi người có chút mờ mịt, nữ chủ cứ như vậy sống quãng đời còn lại trong ngục giam sao? Không có người thân thăm nuôi, không có tương lai để chờ đợi, cứ như cái xác không hồn mà sống hết một đời?
Khóe mắt Sùng Hoa cũng đã ươn ướt cô quay đầu nhìn về phía Thôi Trinh, Thôi Trinh cũng đang nhìn cô, tay hai người còn đang nắm chặt.
Sùng Hoa nhìn Thôi Trinh thật nhanh nói: "Giữa chúng ta mặc kệ xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ không buông tay chị."
Sẽ không giống như người chồng trong phim, từ bỏ người vợ của mình, thậm chí dẫn đầu quở trách nàng.
Thôi Trinh mỉm cười, nắm thật chặt lấy tay cô, biểu thị nàng cũng vậy.
Sùng Hoa hiểu ý của nàng, tâm trạng bị bộ phim ảnh hưởng rốt cuộc dễ chịu hơn một chút.
Đèn phía trên đồng loạt bật sáng. Sùng Hoa lại nhìn Thôi Trinh một cái, đeo kính lên, từ cửa hông đi ra ngoài.
Cô đi rất nhanh, còn không có ký giả thấy cô. Nếu không, bên ngoài chỉ sợ lại chận thành một bức tường.
Cố Viên Vô Thử Thanh sẽ trở thành hiện tượng là việc đã định trước. Tuy rằng nội dung nặng nề của nó không phù hợp với tiêu chuẩn giải trí giảm sức ép của người thành thị, nhưng nó hội tụ tất cả nhân tố thu hút nhất, nội hàm khắc sâu, danh khí của diễn viên, năng lực của đạo diễn. Một bộ phim như vậy, không đạt doanh thu phòng vé là không thể nào.
Khán giả xem qua buổi công chiếu đều tự phát rơi lệ. Nhưng còn có một cái nhóm người ngoại trừ khóc vì bộ phim, còn 'ngọt đến khóc' trong bầu không khí hạnh phúc.
Đoạn phỏng vấn ảnh hậu trong buổi công chiếu đã được cư dân mạng cắt ra chia sẻ một cách điên cuồng.
"Ảnh hậu hình như bao che khuyết điểm a [ cười ra nước mắt], nhất định là cách quan sát của tôi sai rồi!"
"Tôi cũng cảm thấy như thế [tạm biệt]"
"Tôi là phiên dịch! Tôi vội tới phiên dịch ý tứ của ảnh hậu một cách chuyên nghiệp cho mọi người hiểu : bạn nhỏ nhà tôi thật biết điều, sẽ không tùy tiện khi dễ bạn nhỏ khác, đánh nhau nhất định cũng là con nhà người khác sai! [mặt nghiêm túc]"
"Ha ha ha ha phiên dịch cái quỷ gì, mới không phải như thế! Thông Hoa mau gọi mẹ đi ha ha ha ha!"
Bên dưới là cư dân mạng ồn ào bình luận 'gọi mẹ đi!"
Lúc Sùng Hoa ngồi ở trong xe chờ Thôi Trinh liền lướt xe bình luận, thấy số đông viết 'gọi mẹ đi", cô cảm thấy mình quả thực không nhìn nổi nữa. Nhưng cô vẫn là không nhịn được mà tưởng tưởng, vừa tưởng tượng thì lập tức dừng sự tưởng tượng hoang đường đó lại, gọi mẹ cái gì, quả thật là quá xấu hổ!
Cô vội vã thoát khỏi tài khoản phụ leo lên tài khoản chính. Nơi này sẽ không có bầu không khí ngọt ngào đáng yêu như vậy. Dưới một bài đăng mới nhất của cô, toàn bộ đều là bình luận truy vấn sự kiện đánh người, hoặc ủng hộ, hoặc thóa mạ.
Còn có người mắng cô ngạo mạn càn rỡ, xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không có một chút đáp lại.
Sùng Hoa ngược lại không phải là có ý định không phản ứng, ngay từ đầu nghĩ là không còn mấy cảnh quay nữa, nên muốn hoàn thành bộ phim trước rồi nói tiếp, để tránh ảnh hưởng tâm tình lúc quay chụp, bởi vì càng gần thời điểm kết thúc công việc, nhân tâm càng phân tán, dứt khoát một lần đương nhiên là phương thức tốt nhất.
Kế tiếp là bởi vì Cố Viên Vô Thử Thanh công chiếu, chiếm cứ vị trí đầu đề tin tức. Nếu như cô làm sáng tỏ ngay lúc này, nhất định sẽ tranh nhiệt với bộ phim, ảnh hưởng việc tuyên truyền. Cô tranh nhiệt với người nào cũng được nhưng không thể tranh với Thôi Trinh, vì vậy liền chậm trễ một chút.
Đã đi qua một tuần, nếu còn kéo nữa sự tình đều phải bị mọi người quên đi, hiệu quả khẳng định không bằng lập tức làm sáng tỏ , nhưng Sùng Hoa vẫn quyết định chờ thêm hai ngày nữa, chờ nhiệt độ của Cố Viên Vô Thử Thanh ổn định mới trở lại làm sáng tỏ.
Tin chắc rằng trước khi cô đứng ra, Lục Viễn tự cho là chiếm ưu thế tuyệt đối nhất định sẽ không dễ dàng xuất viện cũng sẽ không dừng việc làm lớn chuyện này.