Ám Dục Hoành Lưu

Chương 53: Phiên ngoại 7 [END]



Lúc ba cậu đá một cước tới, cả tinh thần lẫn thể xác Chu Giai đều khuỵu xuống ngay lập tức. Dù vậy cậu vẫn nghĩ trong lòng, cuối cùng mình đã dũng cảm nói ra thành lời, sau này không cần lấy đủ các lý do để từ chối và giấu giếm cha mẹ nữa.

Đầu gối dập xuống sàn nhà bịch một tiếng, Chu Giai không cảm thấy quá đau nhưng phải chống tay mới đứng lên được, có hơi chật vật.

Mẹ Chu Giai nghe thấy động tĩnh thì chạy ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy con trai run rẩy bò dậy từ dưới đất, chồng mình thì trợn mắt còn muốn tiếp tục động thủ, nhất thời bà bối rối, đôi mắt đỏ hoe. Bà không để ý tới đỡ Chu Giai dậy, nhanh chóng đi cản chồng lại, đau lòng nhìn con trai rồi hỏi chồng mình: "Làm sao vậy? Vừa rồi còn bình thường mà, sao đột nhiên anh động thủ đánh Tiểu Giai? Có chuyện gì không nói chuyện đàng hoàng với nhau được sao?"

Ba Chu Giai nổi cơn thịnh nộ, thở hồng hộc đẩy vợ sang bên cạnh, chỉ thẳng tay vào mặt Chu Giai hét lên: "Nói chuyện đàng hoàng? Trước đây tôi nghe lời bà nên mới động miệng không động thủ, quá nuông chiều nó! Bà xem nó vừa mới nói ra cái lời khốn nạn gì đây?!"

Mẹ Chu Giai nhìn cậu, Chu Giai siết chặt tay thành nắm đấm, ngẩng đầu đối mặt với mẹ rồi cúi đầu xuống, khó khăn thở gấp. Lần này ba cậu đã thật sự nổi giận, còn muốn tìm thêm đồ đạc đánh cậu, may là có mẹ cậu cản lại.

Mẹ Chu Giai nghẹn ngào, vội vàng đi hỏi con trai. Bà nắm lấy bàn tay đang siết lại lạnh như băng của cậu, nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Giai, con nói gì với ba vậy? Từ nhỏ đến lớn ba chưa bao giờ đánh con, rốt cuộc lần này làm sao? Con đã nói gì?"

Chu Giai cắn môi, đưa mắt nhìn vẻ mặt căng thẳng của mẹ, mắt đỏ hoe.

Ba Chu Giai ngồi xuống ghế sô pha, tay đập lên bàn mấy cái, giọng nặng nề và đau lòng: "Tao và mẹ mày cay đắng vất vả nuôi mày lớn, mày cũng sắp 30 rồi, chỉ muốn mày khỏe mạnh muốn mày thành công, có công việc ổn định có gia đình hạnh phúc. Mày nói mày còn trẻ, tạm thời chưa muốn tính đến chuyện lập gia đình, tao và mẹ mày vẫn tin tưởng mày, nghe lời mày, không thúc ép mày nữa."

"Chu Giai, Chu Giai! Mày vẫn luôn lừa tao và mẹ mày đúng không?"

"Mày thật sự dám! Mày thật sự dám làm thế!"

Nhìn thấy ba chịu đả kích mạnh mẽ, vừa nói vừa lắc đầu, cổ họng Chu Giai thấy đắng chát, cậu thấp giọng nói: "Xin lỗi. Ba...con xin lỗi."

Hai chữ "Xin lỗi" nghe quá vô dụng và mệt mỏi, càng yếu ớt càng làm tổn thương người khác, nhưng giờ khắc này cậu thật sự không biết nên nói gì khác.

Mẹ Chu Giai đã dần sáng tỏ trong lòng, cúi đầu không nói gì, nắm lấy hai tay cậu không chịu buông. Ba Chu Giai khua tay, thở dài một hơi chất vấn cậu: "Bao lâu rồi? Mày gạt ba và mẹ bao lâu rồi?"

Lồng ngực tắc nghẹn rất khó chịu, Chu Giai nuốt nước bọt mấy lần mới nói ra được: "Mười năm...Hết năm nay là mười năm."

Nước mắt rơi xuống mu bàn tay như có sức nặng nghìn cân.

Ngón tay cậu run rẩy, cậu trở tay nắm lấy tay của mẹ, lo lắng kêu lên: "Mẹ ơi."

Ba Chu Giai vừa nghe con trai trả lời, nhất thời cơn giận lại bùng lên. Ông đang định đứng lên mắng chửi cậu tiếp thì bị vợ cắt đứt.

Mẹ Chu Giai lảo đảo, nước mắt rơi xuống nhanh hơn. Bà nắm chặt lấy tay cậu, cơ thể không chịu nổi kích động run lẩy bẩy, nói với chồng: "Ông đừng mắng Tiểu Giai nữa, đừng mắng nó nữa được không? Tôi sai, tất cả đều là tôi sai!"

Cảm thấy không thở nổi nữa, bà ôm ngực khó khăn thở dốc.

"Mẹ?!"

Chu Giai ôm mẹ để bà thở dễ hơn, nhất thời cậu sợ đến nỗi tay chân lạnh toát. Ba Chu Giai cũng hoảng sợ, vội vàng đi tới bên cạnh bế vợ từ tay con trai ngồi xuống ghế sô pha, chỉ huy cậu đi rót nước ấm.

Chu Giai sợ hãi, gấp rút rót nước nhưng bàn tay cầm bình không ngừng run lên, nước cũng rót lệch ra ngoài, sắc môi trắng bệch.

Ba Chu Giai nhận lấy ly nước nhìn sắc mặt con trai, lông mi cụp xuống, phảng phất thêm mấy phần tang thương. Ông cho vợ uống nước từng chút một, cố gắng kìm nén lửa giận, nói với cậu: "Mày đi đi."

Cơ thể Chu Giai cứng đờ, trong lòng rét lạnh.

Mẹ Chu Giai uống nước ấm dần dần thở chậm lại, rơi nước mắt kéo tay con trai rồi nhìn chồng, khẩn cầu lắc đầu: "Lão Chu, ông đừng như vậy...Đừng như vậy...Nó là con trai chúng ta..."

Ánh mắt ba Chu Giai nhìn vợ đầy dịu dàng thương xót, miệng mấp máy, phải mất một lúc ông mới nói được: "Cũng vì nó là con trai chúng ta nên tôi mới...Tôi mới đau lòng, mới để cho nó đi."

Mẹ Chu Giai lại rơi nước mắt, khó chịu thấp giọng khóc nức nở. Chu Giai rút tờ giấy qua lau nước mắt cho bà, sau khi ba cậu lại nói "Mày đi đi" mấy lần nữa, cậu mới ngẩng đầu lên cố gắng mở to mắt.

"Con xin lỗi...Con xin lỗi..."

Nói xong những lời vô ích, Chu Giai xoay người rời đi.

"Tôi hi vọng nó thành công, hi vọng nó sớm thành gia lập thất, tự chịu trách nhiệm cho bản thân mình. Kết quả bây giờ nó lại nói với tôi...nó nói với tôi nó thích đàn ông... Còn giấu chúng ta ở bên người kia mười năm trời."

Mười năm có ý nghĩa thế nào?

Không thể thay đổi được nữa.

Đó cũng không phải là bệnh, không có thuốc nào cứu chữa được.

"Tôi thật sự không biết làm thế nào."

Ba Chu Giai ôm vợ nhẹ nhàng vỗ lưng bà, quay mặt đi chỗ khác, đôi mắt đỏ hoe: "Người làm cha như tôi dạy nó đạo lý cuộc đời gần ba mươi năm qua. Nhưng riêng chuyện này, tôi thật sự không biết nên dạy nó thế nào nữa."

Mẹ Chu Giai cầm trong tay tờ giấy Chu Giai đưa cho mình, nhắm mắt nghẹn ngào nói: "Nó sống vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn, chẳng phải như thế vẫn tốt sao?"

Ba Chu Giai thở dài: "Thích đàn ông...như vậy cũng được ư?"

Mẹ Chu Giai cũng thở dài: "Chỉ cần là người tốt, là đàn ông hay phụ nữ có còn quá quan trọng không?"

Đối với lời của vợ, ba Chu Giai không biết nên trả lời thế nào. Ông cảm thấy rất quan trọng nhưng chuyện đã thành ra như bây giờ, ông còn có thể làm thế nào đây?

Chu Giai ra khỏi nhà ba mẹ, đi tới vườn hoa trong tiểu khu ngồi xuống ghế, chống khuỷu tay lên đầu gối, hai tay ôm mặt lặng lẽ rơi nước mắt.

Cậu đã lường trước từ lâu sẽ có một ngày như vậy, từ lâu cậu đã biết đó sẽ là một cửa ải khó khăn, từ lâu cậu đã biết đó sẽ là một quá trình khiến người ta đau đớn và khổ sở.

Giống như thời điểm ban đầu Hà Dã đuổi cậu đi, nói rằng giữa bọn họ là không thể nào, cho dù tình huống không giống nhau nhưng sự đau đớn thì giống hệt như vậy.

Giống như lần ấy cả cậu và Hà Dã đều cuộn tròn mình lại, tìm một góc rúc vào để tự chữa lành vết thương lòng. Thế nhưng lần này cậu không cần trốn tránh hay giấu giếm nữa, bởi vì cậu đã có Hà Dã rồi.

Hà Dã - người không muốn chần chừ ở lại thêm một giây sau khi thanh toán xong xuôi số nợ cuối cùng đi ra khỏi con hẻm tối tăm, hắn ngẩng đầu lên để ánh mặt trời bao trùm lên quanh mình. Hắn hít sâu một hơi, khi thở ra cả cơ thể thanh thản nhẹ nhõm. Nhưng ung dung còn chưa được bao lâu, lúc nghe thấy giọng Chu Giai nói bên kia điện thoại bất thường, trái tim hắn siết chặt lại.

Khi chạy đến tiểu khu nhà cha mẹ Chu Giai, Hà Dã không mang thẻ căn cước nên không vào được, chỉ có thể đứng ở cửa nhìn vào trong. Nhìn thấy từ xa Chu Giai đi qua hàng rào khập khễnh bước lại gần phía mình, Hà Dã đoán được ra đã xảy ra chuyện gì, hốc mắt hắn nóng lên, khẽ giọng mắng tục, sau đó nhanh chóng lách người qua bảo vệ xông vào.

Nhân viên bảo vệ phục hồi tinh thần, rút cây gậy bên hông ra đuổi theo Hà Dã, hét lên bắt hắn dừng lại. Hà Dã chẳng ngó ngàng gì tới, chạy một mạch đến trước mặt Chu Giai, ánh mắt sa sầm nhìn cậu, vừa đau lòng vừa buồn bã, mở miệng khó khăn hỏi: "Tại sao...tại sao không chờ anh?"

Chu Giai nhoẻn miệng cười, nghiêng người giải thích với bảo vệ đuổi tới. Bảo vệ nhìn Chu Giai rồi nhìn sang Hà Dã, nói thêm mấy câu mới cất gậy xoay người rời đi.

Chu Giai thu hồi ánh mắt, đối diện với tròng mắt hằn lên tơ máu của Hà Dã. Hắn vẫn hỏi cậu: "Tại sao không chờ anh đi cùng?"

Chu Giai chậc một tiếng, đưa tay túm lấy cánh tay hắn kéo sát lại gần mình, khẽ giọng nói: "Nào có tại sao, tự dưng đầu óc nóng lên nên nói ra thôi." Cậu cười ha ha đẩy Hà Dã đi. Hà Dã không đi, cứ nhìn chòng chọc cậu. Chu Giai không còn cách nào khác, chỉ có thể nắm tay hắn thành thật khai báo: "Hà Dã, em đã suy nghĩ rất lâu, nhất định em phải dẫn anh về ra mắt cha mẹ, nhưng dù vậy em vẫn phải nói rõ ràng trước với bọn họ, để bọn họ chuẩn bị tinh thần. Không thể nào để hai người cứ như vậy mà dẫn anh về được. Em không muốn khiến bọn họ tổn thương, cũng không muốn anh chịu tổn thương."

Hà Dã hiểu, chuyện này hắn cũng từng cân nhắc đến, cũng nghĩ đến chuyện hắn đi cùng Chu Giai đến rồi đứng bên ngoài chờ cậu, đề phòng bất trắc. Nhưng Chu Giai hành động quá nhanh, chưa nói năng gì đã thẳng thắn với cha mẹ mình, còn hắn thì không biết gì cả, không thể giúp đỡ cậu trong tình huống này.

Hắn nhắm mắt lại xoa dịu cảm xúc, sau đó ngồi xổm xuống xắn ống quần Chu Giai lên. Nhìn thấy trên đầu gối phải của cậu bầm tím một mảng, nhất thời hắn siết chặt tay lại, tức giận giây phút ấy bản thân không thể ở bên cạnh cậu.

Chu Giai cũng không ngờ đầu gối chỉ dập một cái đã nghiêm trọng như vậy, cậu nhẹ nhàng xoa lên vết máu bầm, cắn răng nhịn đau, mỉm cười nói: "Hầy, do em không chú ý. Thật ra ba em đá không mạnh lắm, nhưng mà em không đề phòng ông ấy động thủ thật, cho nên ngã một phát."

Hà Dã ngẩng đầu lên nhìn Chu Giai, ánh mắt phức tạp. Thả ống quần cậu xuống, hắn ngồi xổm quay người lại, đưa lưng về phía Chu Giai, hai tay tỏ ý: "Trèo lên, đến bệnh viện khám thử xem còn bị thương ở đâu không."

Chu Giai khịt mũi, vui tươi hớn hở trèo lên ôm cổ Hà Dã để hắn cõng cậu, đung đưa đùi phải nói: "Chắc chắn là không có đâu, chỉ hơi nhức nhối."

Hà Dã cõng cậu vững vàng, chân tiến ra cửa, không trả lời cậu. Hắn cõng cậu ra khỏi cửa tiểu khu trước ánh mắt của bảo vệ và người qua đường, đi tới chiếc xe van đang đỗ ở ven đường.

Hà Dã mở cửa xe, Chu Giai được hắn thả xuống, còn chưa kịp ngồi ấm chỗ hắn cũng nhảy lên xe, đóng cửa lại.

Chu Giai bị đè lên ghế hôn dữ dội, cậu mở to đôi mắt long lanh, cảm nhận được trái tim đang đập liên hồi của Hà Dã, sự lạnh lẽo trong lòng dần dần được hơi nóng sưởi ấm.

Kết thúc nụ hôn, Chu Giai thở hổn hển mỉm cười đè lên người Hà Dã, hỏi: "Anh còn tiền không?"

Hà Dã ừ một tiếng.

Chu Giai vừa nói vừa đảo mắt, liếm môi, mỉm cười bàn bạc: "Hà Dã, chúng ta mua một căn hộ đi? Không cần quá rộng, một phòng ngủ một phòng bếp một phòng vệ sinh một phòng khách là được. Cũng không cần ở trung tâm thành phố, xa một chút cũng được." Như vậy áp lực sẽ giảm đi rất nhiều, cậu không muốn Hà Dã vừa mới tháo gỡ được gánh nặng cũ đã phải chịu thêm gánh nặng mới.

Hà Dã cúi đầu hôn cậu, nói: "Được, trên đường về sẽ mua sách thiết kế lắp đặt, anh sẽ nghiên cứu xem sao."

Chu Giai cười rạng rỡ, chớp mắt nhìn hắn. Hà Dã vuốt ve gương mặt cậu, ánh mắt dịu dàng, không còn che giấu sự dằn vặt nữa.

"Chuyện của ba mẹ cứ từ từ vậy. Đừng lo lắng, em tin bọn họ sẽ hiểu thôi. Một năm chưa được thì hai năm, ba năm... Sẽ có một ngày, nhất định em sẽ dẫn anh về nhà gặp hai người."

"Ừ."

"Hà Dã."

"Hửm?"

"Có đến bệnh viện không?"

Hà Dã ngồi dậy khỏi người Chu Giai, nâng cằm cậu lên, cuối cùng hắn thở dài, cong môi mỉm cười: "Đi, hôn xong thì đi."

Miệng lưỡi dây dưa quấn quýt trong nháy mắt, khóe mắt Chu Giai rơi xuống giọt nước mắt, Hà Dã liếm sạch đi cho cậu.

Cuộc đời vừa ngọt ngào vừa cay đắng nhưng thật hạnh phúc vì cuối cùng hai người đã vượt qua mọi thứ để ở bên nhau.

Mười năm rồi lại mười năm nữa.

Có lẽ chặng đường phía trước sẽ vẫn còn rất nhiều gian khổ, nhưng đối với Hà Dã và Chu Giai của hiện tại mà nói, những khó khăn ấy chẳng còn đáng sợ nữa.

TOÀN VĂN HOÀN