Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 25: Nhà bếp phong ba.



- Má ơi, nóng chết tôi mất, oa, cơm đã làm xong rồi sao? Buổi trưa hôm nay chúng ta ăn cái gì thế? Đây là món mỳ cà chua đúng không, haha.

Đoàn làm phim lúc này cũng vừa vặn quay xong cảnh trưa, rốt cục thu công. Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba vẫn còn mặc nguyên y phục cổ trang, hai tay xắn cao váy, nhanh chân đi về phía lều nghỉ ngơi.

Thẩm Ngôn cùng Lưu Hiểu Kiều đã sớm chờ sẵn, dẫn hai người đến chỗ nấu ăn.

Địch Lệ Nhiệt Ba vội vã đi về phía hai tô mỳ trứng gà, muốn cúi người xuống ngửi ngửi, bỗng nhiên một cánh tay hữu lực ôm ngang eo nàng kéo nàng vào lòng.

- Từ từ! Vẫn còn nóng, em và Dương Mật ngồi xuống nói chuyện một chút đi!

Vừa nói Thẩm Ngôn cũng đưa tay nắm cánh tay như búp sen của Dương Mật, kéo nàng cùng ngồi xuống. Dương Mật vốn thấy hai người tình tứ quá đà, máu ghen xông não nhưng đột ngột nàng bị tay Thẩm Ngôn kéo sà vào lòng nên cũng bất ngờ đến quên luôn phát tác. Nàng đỏ mặt đánh iu vào ngực Thẩm Ngôn một cái, ngồi thẳng người dậy, thầm mắng một tiếng sắc lang.

Lại nhìn về phía Địch Lệ Nhiệt Ba, con hàng này đã sớm buông vũ khí đầu hàng, cuộn tròn trong lòng Thẩm Ngôn ngon hiền hệt như một con mèo Ba Tư, nàng không còn lởi nào để nói.

Lưu Hiểu Kiều đứng bên cạnh mục trừng khẩu ngốc, đây là tình huống gì, chủ tử mình cũng nhanh quá dễ dãi đi.

Đúng lúc này, hai người Lý Thanh Phong đột ngột đi đến, sau lưng bọn họ còn có trợ lý đi theo, trên tay anh chàng kia bưng một mâm dưa hấu đã được cắt sẵn.

Vừa lúc thấy một màn cẩu lương, Thẩm Ngôn trái ôm phải ấp hai đại tiểu mỹ nữ còn liếc xéo nhìn sang mình, Lý Thanh Phong ghen tức xém xỉu, Dương Lập Hoa ghen đến đầu xì khói, tên quản lý đứng bên cạnh phải quạt cho khói tán đi, nói không chừng tên này xông máu não chết thì lại rách việc.

Kỳ thực Thẩm Ngôn từ sớm đã để ý đến hai con hàng này, trong suốt quá trình đóng phim lẫn bên ngoài, hai tên này luôn xun xoe, đeo bám các nàng như đỉa đói, hắn cũng biết sơ qua lai lịch hai tên này, nhìn thấy bọn họ đến nên mới kéo Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba vào lòng chủ yếu vì lấy le mà thôi.

Lý Thanh Phong cố rặn ra một nụ cười còn hơn khóc:

- Đồ ngon tới đây, đồ ngon tới đây. Đây là dưa hấu ướp đá mới lấy từ trong tủ lạnh ra đó, bọn anh không ăn, đợi các em quay xong phân cảnh của mình mới mang đến cho bọn em, thế nào, đủ ý tứ không.

Dương Lập Hoa liếc mắt nhìn hai tô mì nóng hổi, sau đó bày ra dáng vẻ cười khổ, nói với Thẩm Ngôn:

- Chàng trai à, giữa trưa nóng nắng hơn ba mươi độ như này mà cậu lại cho các nàng ấy ăn mỳ nóng sao? Bộ cậu tính dùng phương pháp lấy độc trị độc à, cái gì tôi không rõ, nhưng tôi tin chắc ăn uống kiểu này không bị cảm nắng mới là chuyện lạ.

Tuy đã có hậu bị, nhưng Dương Lập Hoa phải đánh mặt Thẩm Ngôn trước cái đã.

Dương Mật ưu nhã nhận lấy khai dưa hấu, lấy một miếng đưa cho Thẩm Ngôn.

- Anh cũng ăn một miếng đi, rất ngọt.

- Cám ơn, anh không ăn!

Thẩm Ngôn hạ tay Dương Mật đang cầm dưa xuống, đoạn nói:

- Hôm nay anh có nấu món mỳ lạnh cà chua trứng gà, theo khẩu vị của hai người đấy, đề nghị ăn ít một chút, không thì sẽ khát nước.

- Thật hay giả thế, sao có thể cường điệu đến vậy được?

Lý Thanh Phong bật cười, trêu chọc Thẩm Ngôn.

Thẩm Ngôn bắt đầu khó chịu hai con ruồi vo ve trước mặt này rồi, hắn hỏi thẳng:

- Thế mòn mỳ lạnh này thực sực giải nhiệt, hơn xa món dưa hấu của anh, thì anh tính thế nào?

- Còn tính thế nào? Tất nhiên phải san sẻ món tốt của anh cho mọi người trong đoàn, Dương Lập Hoa sẽ ăn tô mỳ lạnh này!

Lý Thanh Phong đắc ý chỉ vào một trong hai tô ‘thuốc độc’ kia, thầm nghĩ ngươi dám cho Nhiệt Ba ăn thì ta đi bằng đầu. Kỳ thực hành động lúc nãy không cho Nhiệt Ba đến gần tô mỳ của Thẩm Ngôn, hắn đã nhận ra mình bể mánh rồi, nhưng bể mánh thì thế nào, ông đây vẫn thắng chắc. Hắn quay qua vỗ vai Dương Lập Hoa ý tứ anh đây nắm chắc rồi nhìn sang Thẩm Ngôn chờ phản ứng của hắn.

- Tốt! một lời đã định!

Thẩm Ngôn nói xong, hắn đưa tay kéo mảnh vải trắng ra, hiện ra bốn tô mỳ lạnh phía dưới, mùi hương bỗng chốc lan tỏa ra bốn phía, chỉ ngửi thôi đã thấy thoải mái, thần thanh khí sản rồi.

Hắn đưa hai tô mỳ lạnh đến hai nữ:

- Hai em ăn thử đi, vừa ăn vừa thổi, rất mát, rất tốt cho sức khỏe đấy!

Hai nàng cũng thập phần hứng thú với món này, không hề để ý đến khay dưa hấu kia, mỗi người một tô bắt đầu thưởng thức.

Cái gọi là mỳ lạnh vốn chính là dùng trung dược nấu thành, chuẩn xác mà nói thì nên gọi nó là canh giải nhiệt thì đúng hơn.

Mỳ lạnh tốt nhất nên ăn lúc còn nóng, thời điểm vừa uống vào tuy có hơi nóng cổ họng, nhưng nước trà xuống bụng rồi sẽ tạo ra hậu vị ngọt, khiến từ trong ra ngoài cơ thể đều có cảm giác vô cùng sảng khoái.

Oa!!!

Mắt thường cũng có thể thấy được trên chóp mũi Địch Lệ Nhiệt Ba đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, thế nhưng nàng lại không thấy nóng, ngược lại còn thấy mát lạnh toàn thân, xúc cảm này so với việc ngồi điều hòa không khí thổi còn dễ chịu hơn.

- Đúng là đã khát lắm luôn, cũng bớt nóng nực hẳn, Thẩm Ngôn, anh quá lợi hại. Gương mặt xinh đẹp của Địch Lệ Nhiệt Ba tràn đầy kinh ngạc.

Dương Mật cũng tò mò cắn xuống một miếng, uống vào một hơi xong, phản ứng không khác gì Địch Lệ Nhiệt Ba.

Bấy giờ các nàng mới biết, nguyên lai đây mới thật sự là một món giải khát đỉnh cấp.

- Thật hay giả thế, đừng bảo là các em đang phô bày kỹ năng diễn xuất ngay trên bàn ăn nhé, sao có thể cường điệu đến vậy được?

Lý Thanh Phong cười gượng, trêu chọc hai cô gái. Khoảnh khắc Thẩm Ngôn lấy ra bốn tô khác đã lộp bộp trong lòng rồi, lòng chỉ cầu khẩn mòn mỳ lạnh không thần kỳ như thế đi.

Dương Mật nhíu mày, chỉ vào hai tô mỳ độc dược trên bàn.

- Các anh có thể ăn thử, đồ Thẩm Ngôn nấu xác thực rất ngon, các anh đừng nghi ngờ như thế!

Thẩm Ngôn đưa hai tô mỳ lạnh kia tới trước mặt hai tên, ra hiệu mời.

- Hai anh nên thực hiện lời hứa! Xin mời thưởng thức hai tô này đi!

Lý Thanh Phong cắn răng nghiến lợi, không dám nhìn tô mỳ quay mặt qua chỗ khác, đẩy Dương Lập Hoa ra ngoài, vỗ vỗ vai tiễn hắn ra ‘pháp trường’, nhỏ giọng nói:

- Yên tâm! Thù này của cậu tôi sẽ báo!

Dương Lập Hoa ánh mắt rưng rưng, run run cầm lên tô mỳ lạnh, nhìn tô mỳ ớt, dầu, tiêu nổi lềnh bềnh, nước dùng mặn đến rớt ra muối, hắn nhìn mọi người xung quanh rồi thở dài, như nuối tiếc không bỏ.

- Tôi có thể nói vài lời cuối cùng sao?

Nhìn hai con hàng này bộ dáng sinh ly tử biệt, không biết còn tưởng đang đóng phim không chừng.

- Nói cái rắm! Nhảm thế đủ rồi!

Thẩm Ngôn đứng dậy tọng ngay một muỗng canh cỡ bự vào mồm gã.

Ọe…….Ọe……..!!!!

Dương Lập Hoa đau đớn lặn lộn, sau nửa phút thì sùi bọt mép, mắt trắng dã, bất tỉnh.

Lý Thanh Phong ánh mắt giết người nhìn Thẩm Ngôn, không nói một lời cùng hai gã quản lý mang theo Dương Lập Hoa đã ‘quy tiên’ cấp tốc rời đi.