Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 44: ‘Thổi tiêu’ trợ hứng. (H)



Địch Lệ Nhiệt Ba đưa tay mân mê đôi môi nhỏ nhắn, suy nghĩ một hồi lâu phồng má đáp:

- Tại sao em cứ có cảm giác là anh đang khinh thường em nhỉ, dựa vào cái gì mà anh là thiên tài, còn em lại là phàm nhân? Nói cho anh biết, em chính là tiểu tiên nữ đó.

- Tiểu tiên nữ? Em là Áp Long Đại Tiên sao?

Thẩm Ngôn phì cười, véo véo má nàng.

- Áp Long Đại Tiên là ai?

- Là mẫu thân của Kim Giác Đại Vương cùng Ngân Giác Đại Vương!

Địch Lệ Nhiệt Ba suy nghĩ một lát mới chợt nhớ tới nhân vật này đến cùng là ai, chính là lão thái bà sở hữu cái thừng trói tiên kia.

- Anh nằm mơ đi, anh mới là Áp Long Đại Tiên, không đúng, anh chính là Trư Bát Giới, ha ha!

- Vậy tóm lại là anh chịu vai nam phụ chứ!

Dương Mật một bên mặc đồ hóa, quay sang hỏi.

Thẩm Ngôn thản nhiên đáp:

- Đúng vậy! Anh sẽ diễn xuất sắc bất kể vai diễn nào em phân phó!

Lời nói có vẻ kiêu ngạo, bất quá cũng là lời thật lòng của hắn.

Thật ra, đây cũng chính là tác dụng phụ mà hệ thống vạn năng mang lại, đẳng cấp Tông sư là không thể nhục.

Nhìn Dương Mật còn có vẻ đang lo lắng cho mình, Thẩm Ngôn thở dài hỏi Dương Mật:

- Bộ phim này của các em đã có ca khúc chủ đề chưa?

Dương Mật lắc đầu:

- Tạm thời còn chưa có, thế nào?

Thẩm Ngôn nói:

- Anh biết em lo lắng cho anh nhận vai diễn chịu áp lực, vậy coi như anh sẽ sáng tác bài hát chủ đề này thật tốt, em cho anh vai diễn, ngược lại anh sẽ rút lui, em thấy thế nào?

Địch Lệ Nhiệt Ba há hốc miệng, gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ kinh ngạc:

- Anh còn có thể hát à? Không phải, anh còn có thể sáng tác bài hát?

Thẩm Ngôn không trả lời, chỉ nhìn thẳng vào mắt Dương Mật.

Dương Mật lộ ra nụ cười ngọt ngào, gật đầu đáp:

- Thành giao!

Nàng cũng không suy nghĩ gì nhiều, cũng không quá trông cậy vào việc Thẩm Ngôn thật sự có thể viết ra bài hát nào hay ho. Không phải nàng có thành kiến hay khi dễ gì Thẩm Ngôn, mà là chuyện sáng tác bài hát, đặc biệt là bài hát chủ đề cho một bộ phim là việc đòi hỏi sự chuyên nghiệp.

Nhạc sĩ đảm nhiệm không chỉ cần thiên phú, cần tài hoa, cần linh cảm, mà quan trọng hơn hết là phải cảm được nội dung kịch bản để viết nên bài hát linh hồn cho cả bộ phim.

Mà những điều đó, tối thiểu là cho tới bây giờ, nàng vẫn không phát hiện ra Thẩm Ngôn có năng khiếu gì ở phương diện này.

Đâu thể cứ tùy tùy tiện tiện nói viết một ca khúc là lập tức viết ra được một bài hát thật hay.

Nàng sở dĩ đồng ý, chẳng qua là vì yêu cầu của Thẩm Ngôn quả thật rất nhỏ.

Tiện tay làm mỗi một chuyện nhỏ, hơn nữa còn có thể thỏa mãn tâm nguyện của Thẩm Ngôn, nàng có lý do gì không đáp ứng?

Đương nhiên, Dương Mật chắc chắn sẽ không thừa nhận chính mình làm như thế là có ý muốn lấy lòng Thẩm Ngôn.

Thẩm Ngôn không nói gì nữa, chỉ gật gật đầu rồi ngồi trên ghế nghỉ ngơi.

Dương Mật hôm nay có một cảnh quay, nàng nhanh cũng chong đi ra ngoài.

Trong lều vải, chỉ còn Thẩm Ngôn cùng Địch Lệ Nhiệt Ba, sau một khắc im lặng, Thẩm Ngôn thuận miệng hỏi Địch Lệ Nhiệt Ba:

- Có giấy bút không?

Địch Lệ Nhiệt Ba ngẫm nghĩ một lát, lục lọi khắp tứ phía, cuối cùng lôi ra được giấy bút hắn cần.

Thẩm Ngôn một bên sáng tác bài hát, một bên quan sát Địch Lệ Nhiệt Ba bộ dáng khả ái đang nhìn hắn, kỳ thực với đẳng cấp nhạc sĩ tông sư thì một bài hát hắn không tốn thời gian quá lâu để sáng tác.

- Trên mặt anh có gì à?

- Không có, chỉ đơn thuần là thích nhìn anh làm việc thôi! Hì hì

Thẩm Ngôn lắc lắc đầu thuận miệng hỏi:

- Ở đây có nhạc cụ gì cho anh luyện tập không?

Nàng lôi một cái còi màu đỏ từ trong túi ra, đưa qua cho hắn:

- Cái còi thì sao?

- Ô ~...

Địch Lệ Nhiệt Ba chu môi lên, mạnh mẽ thổi một tiếng.

Thẩm Ngôn hiếu kỳ hỏi:

- Em đi quay phim còn mang theo cái còi đó làm gì vậy?

Địch Lệ Nhiệt Ba vui vẻ đáp:

- Là bảo an ở studio mua đó, em thấy đẹp nên lấy một cái về chơi, cái này có hữu dụng với anh không?

- Em cảm thấy thế nào?

- À...

Địch Lệ Nhiệt Ba lộ ra thần sắc ngượng ngùng. Quẹt quẹt đôi môi đỏ thắm tiếp tục cầm cây còi thổi bâng quơ.

Thẩm Ngôn nhìn vào đôi môi chín mọng đó, bỗng nảy ra một ý tưởng xấu xa, bỏ viết xuống kéo nàng ôm vào lòng, một tay trườn lên bộ ngực săn chắc của Địch Lệ Nhiệt Ba vuốt ve, nhào nặn, một tay sờ xuống cặp đùi săn chắc trơn mượt của nàng, miệng thủ thỉ vào tai Địch Lệ Nhiệt Ba:

- Anh có một cây tiêu? Không biết em biết thổi tiêu phụ trợ anh không?

Địch Lệ Nhiệt Ba đang lúc ngăn trở hai bàn tay của ăn đang đậu hũ của mình, nghe thế ngước nhìn hỏi:

- Tiêu? Anh có tiêu à? Em thổi tiêu rất điêu luyện nha!

- Hi hi, tiêu anh cất ở trong đây nè!

- A! Sắc lang!

Thẩm Ngôn vừa nói vừa đưa tay Địch Lệ Nhiệt Ba kéo xuống sờ vào cái dương vật gân guốc của hắn không biết đã vươn mình trở dậy từ khi nào, làm nàng đỏ mặt tới mang tai, đến giờ mới hiểu ‘thổi tiêu’ của hắn là ý gì.

- Đi mà! Giúp anh ‘thổi tiêu’ nhé! Nhìn em quyến rũ quá, anh thực sự không chịu nổi nữa!

- Nhưng..nhưng đây là trong lều mà, người khác vào thì làm sao bây giờ?

- Em yên tâm, em chui xuống gầm bàn là không ai thấy được, hơn nữa anh thoải mái tinh thần có thể sáng tác bài hát hay hơn đó!

Thẩm Ngôn liếm vào vành tai nàng nhẹ giọng hấp dẫn, đồng thời phía dưới hắn đã kéo khóa quần, cho tay Địch Lệ Nhiệt Ba vào sâu trong đó vuốt ve tiểu huynh để của mình.

Địch Lệ Nhiệt Ba sờ tận tay đến ‘cây tiêu’ của Thẩm Ngôn, một cảm giác quen thuộc kích thích không nói nên lời, dương vật này là cài mà hằng đêm nàng vẫn nhớ nhung đến nỗi thấy nó trong những giấc mơ của mình.

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn ra phía ngoài, bây giờ chưa đến suất diễn của nàng, xung quanh cũng không có ai. Nàng cắn chặt răng, cuối người xuống chui vào gầm bàn, điều chỉnh vị trí xong xuôi, run rẩy xen lẫn hồi hộp rút cây dương vật khủng bố của Thẩm Ngôn ra.

- A…em nhìn nó ..có chút khác lạ?

Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn thấy cây dương vật trắng póc của hắn thầm hiếu kỳ, dở lên dở xuống nhìn nhìn, lại ngửi ngửi, sau đó vươn ra đầu lưỡi nhẹ liếm trên đầu khấc một cái. Kỳ lạ, dáng vẻ, mùi vị vẫn như thế, sau đột nhiên hôm nay nó lại trắng như tên thư sinh ấy nhỉ?

Thẩm Ngôn lúc này sướng đến tê người rồi, thấy Nhiệt Ba ngước lên nhìn mình thì cười hì hì, vuốt đầu nàng rồi nói đại lý do tưởng nàng thích dạng công tử nên xài kem trộn tẩy trắng cho xong chuyện.

- Hì hì! Miễn là của anh, đen trắng gì em cũng thích!

Địch Lệ Nhiệt Ba híp mặt cười cười cắn iu một cái lên thân dương vật khiêu khích hắn, rồi bắt đầu liếm láp xung quanh.

Thẩm Ngôn ngồi sáng tác bài hát, một tay viết, một tay cũng không nhàn rỗi kéo áo của Nhiệt Ba xuống ngang vai, tách áo ngực của nàng ra, bắt đầu xoa nắn hai bầu vú săn chắc ấy.

Chụt..chụt..chụt

Âm thanh dâm đãng không ngừng vang lên trong lều, Địch Lệ Nhiệt Ba hoàn toàn đầu nhập vào việc ‘thổi tiêu’ cho hắn, nàng há mồm nuốt trọn phân nửa dương vật Thẩm Ngôn vào miệng mình, cái lưỡi đinh hương không ngừng chuyển động, vuốt ve đầu khấc của hắn, đầu thụt lên xuống rất có nhịp điệu và tiết tấu.

Tay của nàng không biết bao giờ đã đưa xuống nơi u cốc của mình nhẹ nhàng lay động hai mép thịt ửng hồng, kết hợp với núm vú bị Thẩm Ngôn chơi đùa nhào nặn làm nàng càng thêm kích thích.

Qua hơn 20 phút, Thẩm Ngôn giờ phút này cũng đã sắp đến giới hạn, hai tay đè đầu Nhiệt Ba phun ra nuốt vào dương vật của mình càng nhanh, nước bọt nàng chảy ra lên láng, chảy cả xuống ngực, hình tượng dâm mỹ đến cực điểm.

- A..Nhiệt Ba..cục cưng, anh sắp ra rồi!

- Ưm..ưm..m

Địch Lệ Nhiệt Ba cũng sắp đến cao trào, bú mút càng thêm kịch liệt.

- Thẩm tiên sinh, Nhiệt Ba có trong đây không? Tới giờ cô ấy chuẩn bị hóa trang đóng phim rồi!

Bất thình lình, quản lý Mạnh Bình Bình của Nhiệt Ba bước vào trong lều…

……………………….