Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức (Cải Biên)

Chương 5: Hai người các cậu đã làm gì rồi?



Địch Lệ Nhiệt Ba tứ nữ rón rén xuống lầu, tựa như bốn con chuột bạch trắng nộn một dạng, tìm bát đũa, ngồi ở trước bàn bắt đầu ăn.

Một bên cảm thán Thẩm Ngôn tay nghề quá tuyệt.

Các nàng thực sự không nghĩ tới Thẩm Ngôn lại còn có chiêu này, đích thực là ăn thật ngon, không chỉ là mùi thơm mà chết người chính là món ăn còn đẹp mắt, thật giống như những món ăn quảng cáo trên tivi, dùng hiệu ứng ánh sáng các loại, xem xét liền vô cùng muốn ăn.

Qua không lâu, mội người đều ăn xong một bát cơm.

Địch Lệ Nhiệt Ba vỗ vỗ cái bụng bằng phẳng trắng noãn, có vẻ chưa thõa mãn, vẫn là câu nói kia, không đói bụng, chính là thèm.

Nếu không sợ mình quá béo, nàng thực sự muốn ăn thêm một chén nữa.

Theo nàng cảm nghĩ mà nói, nó mang lại cảm giác khi về nhà được ăn những món ngon mẹ nấu.

Tứ nữ rửa sạch chén đũa của chính mình, hài lòng lên lầu.

Địch Lệ Nhiệt Ba nói với Dương Mật còn đang đứng tại lan can trên lầu: “Cậu thật không ăn à? Vẫn còn nhiều lắm!”

Dương Mật quay đầu trở về phòng “Không ăn”

Địch Lệ Nhiệt Ba nhún nhún vai, cùng tam nữ trờ về phòng của mình.

Tứ nữ vừa đóng cửa lại, Dương Mật liền rón rén ra rới, nhìn xung quanh một chút, tiếp đó lặng lẽ xuống lầu.

Nàng vì bảo trì dáng người, buổi tối ăn rất ít thậm chí là nhịn ăn.

Bình thường còn tốt, nhưng hôm nay những món ăn Thẩm Ngôn nấu kích thích con sâu trong bụng nàng, nàng liền chịu hết nổi.

Vì để giữ sự tôn nghiêm, nàng giả vờ không thèm để ý, khi tứ nữ đã về phòng nghỉ ngơi mới lặng lẽ cầm chén đũa đến bàn ăn. Vừa cắn một miếng, cảm giác đặc biệt thỏa mãn, đêm hôm khuya khoắt, đói bụng, ăn một bát canh nóng, thật sự rất hạnh phúc.

Dương Mật không ngừng đưa đũa, ngụm nhỏ ngụm nhỏ nhanh chóng ăn.

Ăn say sưa, bổng cảm giác bóng đèn trước mắt bị che khuất.

Dương Mật ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Thẩm Ngôn đứng yên lặng nhìn nàng như nhìn quái vật.

Thẩm Ngôn đầu tiên liếc mắt nhìn đĩa trứng tráng trống trơn, sau đó cằm lên cái nồi cơm điện còn trơ đáy. Cuối cùng nhìn tới trên thân Dương Mật.

Dương Mật tay cầm đũa ngừng giữa không trung, trong lúc nhất thời có xung động tìm chết, thật là lúng túng đó a.

Hắn có thể hay không nghĩ rằng đều là một mình ta ăn a? Hắn sẽ không so sánh ta với con heo đi?

“Nếu như….nếu như tôi nói đây không phải một mình tôi ăn, anh tin không?” Dương Mật đỏ lên gương mặt xinh đẹp, nhẹ giọng hỏi.

Thẩm Ngôn cười cười, không nói gì nhìn Dương Mật, ba chữ khắc trên mặt hắn: “Chắc ta tin?” (¬_¬”)

Dương Mật gương mặt đỏ bừng, cúi gầm mặt vào cái chén trên bàn cơm.

“Phốc!”

“Ha ha ha ha!”

Trên lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng cười lớn.

Dương Mật cùng Thẩm Ngôn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Địch Lệ Nhiệt Ba tứ nữ tại lầu hai cười thành một đoàn ngã lăn lộn.

Nhìn thấy 4 cặp đùi đẹp đang quấn lấy nhau thành một đoàn, vì ban đêm nên tứ nữ cũng chỉ ăn mặc đơn giản, lúc lăn lộn cảnh xuân cũng vô ý tán phát ra, đặt biệt là Địch Lệ Nhiệt Ba mặc một chiếc quần ngắn cũn cỡn, khi vô ý thức nhấc chân lên có thể thấy một vùng cỏ đen thần bí, 2 mép “cô bé” hồng hồng của nàng như ẩn như hiện vô cùng mê người.

“Phốc!” Thẩm Lương vô ý thức lấy tay che mũi, thật là xung huyết và kích thích a. Thượng đế, con cám ơn người đã cho con cơ hội để sống lại a.

Dương Mật phì phò nhìn tứ nữ, ngay sau đó như nghĩ một điều gì đó thông suốt, liêm sỉ gì tầm này nữa, thôi dứt khoát lại ăn no rồi tính.

Dương Mật đem đồ ăn ăn sạch, Thẩm Ngôn đem bát đũa thu thập xong, bưng đến bên cạnh lavabo rồi rửa sạch. Dương Mật không phải kiểu ăn xong ngoáy đít liền đi, đứng bên cạnh Thẩm Ngôn hỏi: “Anh học qua nấu cơm sao? Cảm giác tay nghề của anh rất tốt, so với nhà hàng càng tuyệt.”

Thẩm Ngôn cười cười nói: “Không có chuyên môn học qua, một chút da lông, một chút da lông thôi!”

Dương Mật liếc mắt nhìn hắn, gật gật đầu không nói thêm gì nữa, hai người vốn chưa thân lắm, đứng cạnh một hồi cũng không biết nói gì.

Rửa sạch bát đũa, Dương Mật cùng Thẩm Ngôn nói một tiếng ngủ ngon, rồi bước lên lầu.

Thẩm Ngôn lại đem nàng gọi lại, hỏi: “Trong nhà có sách sao?”

“Sách?Sách gì?”

Thẩm Ngôn nói: “Tùy tiện cái gì đều được.”

Dương Mật: “Trong phòng ta có một chút sách bảo dưỡng thẩm mỹ, anh muốn nhìn sao?”

Thẩm Ngôn gật đầu nói: “Có thể!”

Dương Mật ánh mắt có chút cổ quái, bất quá cũng không suy nghĩ nhiều, mang theo Thẩm Ngôn đi phòng ngủ của nàng.

Dương Mật phòng ngủ càng lớn, chừng sáu bảy mươi m², sắc màu ấm hệ, trên mặt đất phủ lên thảm nâu, tấm ga trải giường trắng muốt, trên vách tường là tấm ảnh nude nghệ thuật khổ lớn của chính nàng.

“Đừng có nhìn nhiều, mấy quyển sách anh muốn bên này này!” Dương Mật thấy Thẩm Ngôn đang thất thần nhìn tấm ảnh nude của nàng nên đỏ mặt nói, dù tấm ảnh chỉ khoe đường cong cơ thể không thấy gì nhiều nhưng củng ngại ngùng a.

Dựa vào bên phải nơi cửa sổ, có một cái giá sách lớn, phía trên bày đầy sách.

Thẩm Ngôn ngượng ngùng ho nhẹ một cái rồi liếc mắt qua, tất cả đều là liên quan tới bảo dưỡng thẩm mỹ .

“Tôi có thể cầm về gian phòng mình xem sao?” Thẩm Ngôn đối với Dương Mật hỏi.

“A?...... Có thể a!”

Thẩm Ngôn tại trong ánh mắt cổ quái của Dương Mật, đem hai mươi mấy quyển sách trên giá sách ôm vào trong ngực, liếc lần nữa vào tấm ảnh, hít hà một cái rồi đi xuống lầu.

“Hừ, đúng là sắc lang.” Dương Mật đỏ mặt nhỏ giọng mắng.

Thẩm Ngôn sau khi đi không bao lâu, Địch Lệ Nhiệt Ba tứ nữ toàn bộ chạy vào gian phòng Dương Mật, từng cái hứng thú hừng hực, hai chữ ‘nhìu chiện’ tựa hồ viết ở trên trán đồng dạng.

Lưu Sư Sư hỏi: “Hai người các cậu xơ múi được gì chưa?”

Dương Mật tức giận nói: “Cậu cảm thấy thời gian ngắn như vậy có thể làm gì?”

Địch Lệ Nhiệt Ba mân mê miệng nhỏ, bát quái nói: “Không ngờ lại nhanh như vậy, hắn cũng quá yếu đi.”

Dương Mật tựa hồ đứng máy ba giây rồi đỏ mặt đánh bốp lên mông Địch Lệ Nhiệt Ba: “Cái mông lại ngứa à, hắn vào mượn sách.”

“Mượn sách?”

Dương Mật dùng cằm điểm qua giá sách, nói: “Mấy quyển trên kệ sách, hắn đều ôm đi.”

Đông Lỵ Á khó hiểu nói: “Hắn một đại nam nhân, nhìn sách bảo dưỡng thẩm mỹ làm gì?”

Dương Mật nhún nhún vai nói: “Tớ làm sao biết.”