Ăn Cắp Ý Tưởng! Ta Chu Du Dị Giới

Chương 12



2 năm sau.

Mùa thu, lá vàng rơi xào xạc.

Trên sườn đồi hương hoa thơm ngát.

Có một cô gái trẻ, cất tiếng ca trong veo như gió hát.

Nhưng sâu trong thâm tâm là nỗi buồn bi ai không gì sánh được.

Cô gái ấy khẽ đặt những bông hoa tươi thắm lên những ngôi mộ sơ sài không chứa lấy một mẩu xương nào.

Trên những tấm bia gỗ viết lấy những hàng danh tự như: Trần Lập, Phùng Quang Thanh, Bành Thị Trân, Lê Minh Xuân, Lý Khang, Nguyễn Thành Tùng.

Đôi lúc, kỉ niệm là thứ độc ác nhất, nó giết chết ta từng ngày.

Cô gái trẻ mang cho mình những khát vọng, những tương lai hãy còn tốt đẹp, những chuyến hành trình mà chưa biết điểm dừng, là những cảm xúc cô chưa hề biết tên.

Và rồi, vật đổi sao dời.

Mọi thứ mà cô ước ao giờ đây mãi vẫn là ao ước.

Để cho những khoảnh khắc tốt đẹp nhất, vui vẻ nhất luôn sống mãi trong cô, là điểm tựa mà cô huyễn hoặc ra khi địa ngục giăng tơ khắp lối, là cỗ niềm tin chấp vá vô hình khi cô phải đối diện với hiện thực tàn khốc.

Hoặc là cô chọn cách sống ích kỷ, quên đi mọi hoài niệm không có giá trị. Tự chấp cho bản thân đôi cánh, bay đến miền xa nơi chân trời mà không một ai hay biết. Sống chui trốn nhủi với một cuộc sống bình yên trong khoảng đời mệt mỏi còn lại.

Hoặc là cô hiện hữu hóa những ký ức không đáng tin kia, mài dũa nó thành một thanh kiếm sắc nhọn, chém phăn đi thế giới dơ bẩn này. Để đòi lại công đạo cho những người đã ngã xuống, những kẻ còn đang trong bụng lũ quái vật. Để viết nên giai thoại cho chính mình. Để chứng minh câu nói: “Tà bất thắng chính!”. Hay chỉ đơn giản là sở thích.

Cuối cùng, cô không thể nào quên được.

Càng cố quên lại càng nhớ.

Nhớ rồi thì nó vẫn sẽ luôn ở đấy, đời đời kiếp kiếp cứa vào tim cô, nhắc nhở một điều gì đó mà chính cô cũng không hiểu.

Suy cho cùng, có “quen” rồi mới có “quên”.

...

Một trong chín thành phố đảo nổi ở biển Camryk's.

Dưới tầng hầm sâu 50 mét của tòa nhà thị chính George Town, nơi đặt văn phòng của Hội đồng thành phố đảo nổi Pewall.

Trên bàn thí nghiệm là ngổn ngang các chai lọ thủy tinh đựng các dung dịch vật chất màu đỏ tía và màu xám tro.

Thoạt nhìn, chúng không có gì khác biệt về màu sắc hay là khối lượng các chất. Đến cả người tạo ra chúng là tiến sĩ Joinville nếu không nhờ các mẩu giấy ghi chú dán lên chúng thì cũng khó mà phân biệt được.

“Không phải Arin 189 bị lỗi rồi sao? Tại sao nó lại có thể tiếp tục mô phỏng thành cánh tay người?”

“Dlo 577, mới vừa hoạt động mà sao lại bị lỗi rồi?”

Trong ống kính camera ở góc trần nhà phản chiếu lấy hình ảnh một người đàn ông trung niên thấp bé mặc một chiếc áo blouse, đầu hói, tóc bạc xoăn về sau, mắt híp, mũi cao.

Ông ta đang tiến hành một thí nghiệm nào đó, khi thì đổ cái này vào cái kia, khi thì ghi chép, lắm lúc tự hỏi tự trả lời.

Đến nỗi trợ lý của ông ta chả buồn nói, hằng ngày, ngoài trừ việc nhắc Joinville ăn cơm uống nước, thì Tjader chỉ biết bấm điện thoại, chơi game.

Bởi vì hắn vừa thó cái chân vào phạm vi bên trong phòng thí nghiệm thì sẽ ăn ngay combo nồi ơ xoong chảo và chổi lông gà.

Tjader biết mấy thứ đó ở đâu ra để Joinville ném hắn: cái bàn làm việc của ông ta có một cái ngăn tủ, chả khác gì cái túi thần kì của Doraemon.

Muốn lấy cái gì thì chỉ cần nghĩ đến nó là nó sẽ xuất hiện.

Khai mau! Ngươi vừa nghĩ đến cô gái nào?

Lắm lúc Tjader cảm thấy như vậy cũng tốt, không làm động ngón tay cũng có tiền lương, vẫn được ăn no mỗi ngày.

Có người nói, công việc của hắn thật ra là làm nhân viên chăm sóc cho người già tại nhà.

Ha ha

Ngươi nhìn ta giống lắm sao?

“Lão Joinville, ăn cơm thôi, cơm chín rồi!”

“Cút đi! Đừng làm phiền ta!”

“Vậy ta vào lấy mấy bô phân và nước tiểu nhé!”

“Lấy đi! Và đừng quay lại đây nữa!”

Dứt lời, ông ta ném mấy hủ phân ra ngoài, Tjader nhanh chân nhảy đến kịp chụp lấy, không khéo hôm nay hắn phải ăn phân thay cơm.

Làm xong công việc hằng ngày, Tjader quay lại cái ghế sô pha, nơi hắn ngủ nghỉ hằng ngày.

Ban đầu, khi Tjader được người quen giới thiệu công việc ở tòa nhà thị chính, cứ tưởng đời hắn lên mây nhưng nào ngờ là làm nhân viên chăm sóc người già, đã vậy, hắn còn bị buộc cam kết là không được rời khỏi nơi làm việc cho đến khi hết hợp đồng.

Biết làm sao được, mức lương quá mức béo bở, mỗi ngày được lo cơm ăn ba bữa, cần gì có đó, không thiếu thứ gì.

Em hắn vừa mới đi học lại, mà đi học là phải học ở học viện Quốc Oai – trung tâm giáo dục duy nhất ở trong các thành phố đảo nổi nên cần rất nhiều tiền, mẹ hắn thì bị bệnh lâu năm không lao động mạnh được, chẳng kiếm được mấy đồng từ việc may vá cho người ta, vừa đủ lo được bữa ăn hàng ngày nữa là nói chi việc khác.

Nhờ có công việc này mà hắn mới có thể làm trụ cột gia đình trong hoàn cảnh khốn khó, gửi tiền về hằng tháng cải thiện sinh hoạt của họ.

Lắm lúc hắn cũng thật hoài nghi công việc này. Làm gì có chuyện dễ ăn như thế, nhưng mà, quả thật là rất dễ ăn, hơn nữa chủ thuê là Thị Trưởng, dù không muốn tin vào hắn cũng buộc phải tin tưởng.

“Tjader, Terjada, Tdajeri..!”

“Lão Joinville, ta là Tjader, ta đã ở đây ba tháng rồi đó!”

“Ngươi nói nhiều như vậy làm gì? Mau đến giúp ta một tay, Dlo 577 thoát ra ngoài rồi!”

“Không phải ông nói nó hư rồi sao?”

“Nó giả chết!”

Tjader nghe vậy, giật nảy mình, vội kéo công tắc cảnh báo lên, bật nút để đóng hết cửa bên ngoài tầng hầm lại. Sau đó hắn mới mặc đồ bảo hộ vào, từ từ di chuyển vào phòng thí nghiệm.

“Dlo 577 là vật chất màu xám tro, có hơi đặc biệt. Ngươi cần thận một chút, đừng để bản thân bị nó làm bị thương!”

“Ta hiểu rồi, lão Joinville!”

“Nó ở trong góc tường kia, ngươi lại chặn đầu nó. Ta đi lấy bình hóa khí ở bên phòng kho để nhốt nó lại!”

“Được!”

Tjader từng bước di chuyển sát vách tường, hắn giơ hai tay lên trước, nhăn mặt, nhó mày, chốc lại kêu ngao ngao vài cái.

Nếu hắn đeo thêm cái tai mèo, đuôi giả, vẽ mắt thì trông hắn y hệt một nhân vật cosplay loài mèo.

Với chức danh ghi nhận là trợ lý, thông thường Tjader phải nắm rõ vài thông tin cơ bản của mấy mẩu vật này, để có biện pháp ứng phó khi sự cố bất ngờ xảy đến.

Thì tỉ như trong tình huống này, ở ghi chép được công bố của Joinville, Dlo 577 có phản ứng sợ hãi đối với loài mèo và rắn. Tjader bất đắc dĩ phải giả làm loài mèo để đe dọa, làm sợ hãi Dlo 577, kéo dài thời gian cho Joinville kịp lấy bình hóa khí để nhốt nó lại.

Những trường hợp này đã xảy ra không ít lần, và lần nào hắn cũng dùng biện pháp này để xử lý vào đều thành công.

Nhưng mà, hắn không ngờ lần này là ngoại lệ.

Dlo 577, không hề bị Tjader làm cho sợ hãi, ngược lại nó tỏ vẻ rất hiếu kì, không ngừng nảy về phía Tjader.

Tên Tjader bị nó làm cho vỡ mộng, liền xoay người bỏ chạy.

Joinville từ bên kia vách tường trong suốt nhìn qua liền trông thấy, biết là không ổn, nhưng ông vẫn cắn răng chạy đến, mở sẵn bình hóa khí, hy vọng chụp một phát liền nhốt được nó.

Trong phòng thí nghiệm cũng không quá rộng lớn, nhưng không biết do tác động tâm lý hay thực sự căn phòng này có vấn đề mà Tjader đã chạy đổ mồ hôi ướt hết cả áo rồi, hắn vẫn chưa chạy đến cửa ra vào.

Joinville thì từ phòng kho bên cạnh trở về cũng vô pháp mở ra cánh cửa kia. Bên ngoài ban công, ông ta dùng chân đạp cửa liên hồi, đến khi cửa mở được thì Tjader đã biến mất, thứ còn sót lại trong phòng là làn khói màu xám tro đang tỏa khắp nơi.

“Người..người đâu?”

Khè khè

Tjader như nổi đóa, từ trong điểm mù của Joinville - ở sau vách tủ nhảy lên người ông ta, đầu gối tì lên ngực, hai tay hắn bám chặt lấy hai vai của đối phương, há cái mồm to như chậu máu, bên trong nhan nhản những cái răng biến dị đầy sắt bén, ra sức cắn phập một cái.

AGHHH

Đau đớn quá nỗi đột ngột, Joinville lập tức bị mất thăng bằng ngã về sau. Trong khi ngã xuống, vô thức liền chiếm ngự cơ thể theo bản năng, hai tay ông ta cố gắng sờ soạng lấy cái gì đó nhằm tìm kiếm điểm tựa để níu kéo cơ thể lại.

Nhưng trọng lượng của cả hai là quá nặng, khiến cho một vài kệ tủ cũng theo lực kéo mà ngã lên người cả hai.

Ông ta với lấy được cái bình hóa khí, liền đập vào đầu Tjader, nhưng hắn ta vẫn như cũ, cố ngoạm lấy cái cổ, những cái răng biến dị như những cái vòi hút. Hút lấy hút để huyết dịch từ trong người đối phương.

Hai mắt ông ta như khô héo lại, mặt mày đã tái mét từ bao giờ, sinh lực trong cơ thể cũng dần bị rút đi, cả người nhăn nhúm, chỉ còn da bọc lấy xương.

Tjader no bụng, nhưng không hề cảm thấy thỏa mãn, hắn lại lục tung căn phòng lên, vô thức nhìn về những lọ thủy tinh chứa các loại vật chất kì lạ kia.

Hắn lao vọt tới đó, mở những cái nắp lọ rồi đổ hết vào miệng.

Trong cơ mê mẩn của dục vọng được nuông chiều, Tjader không hề hay biết rằng, phía sau hắn, Joinville đang lồm cồm ngồi dậy.

Ông ta cố gắng không phát ra bất kì tiếng động nào, trên cánh tay trái, vật chất màu xám tro không ngừng tuôn trào, cụ thể hóa thành hình dáng sợi dây thừng. Tay phải ông ta cầm lấy bình hóa khí, từng bước di chuyển ra sau lưng Tjader.

Như máy tính đồng bộ cùng lúc, khi mà sợi dây thừng vừa mắc thành nút, siết chặt lấy Tjader, thì tay phải cũng vừa kịp chụp bình hóa khí xuống, khiến cho Tjader không thể cùng lúc xử lý nhiều thông tin mà phản xạ kịp.

Trước mắt là vòng trời tối đen, Tjader chỉ mang máng nghe thấy giọng của Joinville nói với ai đó trước khi hắn rơi vào cơn hôn mê bất tận.

“Được, đúng vậy! Dlo 577 tương thích với hắn, mấy người mau tới mang đi đi. Khi tới nhớ mang theo vật mẩu khác, ta có vài ý tưởng muốn thực hiện. Năng lực? Ta sẽ gửi báo cáo! Nhớ cái con lần trước không? Ờ, ờ, đúng vậy! Thôi nhé, ta cần dọn dẹp phòng thí nghiệm lại. Được!”