Ăn Cắp Ý Tưởng! Ta Chu Du Dị Giới

Chương 3: Xuyên việt rồi (3)



Đã được 2 tiếng kể từ khi Lý Khang xuyên qua, nhưng chưa một phút giây nào hắn dám thả lỏng tinh thần.

Có thể nói, đêm nay là đêm căng thẳng nhất cuộc đời hắn.

Mặc dù trước mắt không có việc gì, cũng không có cái đầu người nào bay lại hắn. Nhưng linh cảm và lý trí đều nói cho hắn biết, đêm nay tuyệt đối không bình thường.

Cảm giác là cảm giác vậy, cảnh giác cơ bản vẫn phải có. Nhưng nếu hỏi hắn lý do vì sao thì chỉ có Chúa mới biết!

À không, Chúa lên bảng đếm số mất rồi.

Tưng tưng tưng tưng

Bỗng nhiên từ xa truyền đến âm thanh mơ hồ, nghe không rõ là tiếng gì.

“Đến rồi!”

Lý Khang siết chặt cái chày, điều chỉnh hô hấp đến cực điểm, cố gắng phân biệt phương hướng, số lượng và tần số âm thanh dị thường đó phát ra.

“Hướng 7 giờ..? Có 2 luồng..nó đang đến đây?!”

Kiết kiết kiết

Lý Khang không khỏi rùng mình một cái bởi thứ âm thanh y như tiếng cào của cây thước lên bảng đen này.

“Tấn công là cách phòng thủ tốt nhất!”

Sau khi chịu “lời thách thức” của đối phương, hắn lập tức lên kế hoạch đánh đòn phủ đầu.

Dù cho đối phương có là con người hay thần tiên ma quỷ gì đi nữa thì hắn cũng bem, hơn nữa giữa màn đêm kì dị này đột nhiên xuất hiện con người mới thực sự là quái dị.

Nghĩ đến điểm này, hắn lập tức nhảy lên giường, mượn lực trèo lên đầu tủ âm tường ở phía sau cánh cửa chính.

Từ vị trí này nếu nhảy xuống bổ một phát thì có là Đường Tăng cũng lên đường đi Tây Trúc thỉnh kinh!

Tưng tưng tưng

Âm thanh đã đến rất gần, thậm chí Lý Khang có thể đoán được là nó đang ở bên kia bức tường đang chờ lấy hắn ra mở cửa mời nó vào nhà uống trà.

Cạch cạch

Nắm tay cửa đột nhiên chuyển động, cánh cửa cũng có chút lắc lư. Nhưng vì nó đã bị cái giường chặn lại nên cái thứ bên ngoài không thể mở cửa được.

“Xem ra là một sinh vật có trí tuệ..”

Lý Khang lẩm bẩm trong miệng, đồng thời nghĩ đến phương pháp giao tiếp nếu có thể.

Tuy nhiên chưa đầy hai giây sau, cánh cửa bị đục vỡ một mảng lớn, cái giường cũng bị xê dịch đi ít nhiều.

Không chần chờ gì thêm, Lý Khang từ trên đầu tủ nhảy xuống, dùng hết sức bình sinh để bổ vào đầu cái bóng đen trước mặt.

Kengggg

Nhưng nằm ngoài dự tính của hắn, đối phương không bị làm sao nhưng hắn thì đã bị phản chấn đánh bay ra sau.

“Cái gì?”

Mượn nhờ ánh trăng bên ngoài cửa sổ, Lý Khang mơ hồ nhìn thấy đối phương có hình dáng như một người đàn ông cao cỡ mét tám. Nó mặc một bộ áo vét cùng chiếc mũ cao bồi rách rưới.

Vấn đề quan trọng hơn hết là nó là một cái lò xo khổng lồ. Hay nói chính xác hơn là cả người nó toàn là lò xo chi chít khắp nơi.

“Bảo sao mình bị phản chấn..”

Hắn âm thầm lùi về sau một bước, mặt hướng trực diện người lò xo. Hai tay nắm chặt gậy bóng chày, trong lòng bắt đầu suy tính.

“Lò xo mốc nối nhau, muốn đồng bộ để cùng hoạt động, ít nhất cần một điểm kết nối; nếu không cả người nó sẽ sụp đổ. Bây giờ mình cần tìm ra điểm đó!”

Nguyên lý người lò xo này rất cơ bản, tương tự như cái lò xo trong chiếc bút bi. Nó muốn hoạt động thì nó cần phải nằm trong thân bút, và lò xo cần trượt theo ống mực. Hai thứ này chính là điểm tựa của nó.

Người lò xo nhảy tưng tưng đi tìm hắn đòi vợ, cũng không có bất cứ điểm tựa nào bên ngoài cơ thể. Điều này nói rõ, muốn đánh đổ nó, thì phải đánh từ bên trong vì nếu tấn công từ bên ngoài sẽ phải gặp lớp lò xo phản chấn lại.

Đồng thời phải tránh tấn công trực diện và tránh tấn công theo hướng vuông góc từ trên xuống. Vì đây là những điểm lò xo mượn điểm tựa có lực đàn hồi mạnh nhất.

Lý Khang cũng hiểu rõ một vấn đề khác, hắn đánh nó không sao, nhưng chỉ cần để nó chạm vào là coi như tiêu.

Nhìn người lò xo co tay lại để phá cửa cũng đủ hiểu nó khủng bố cỡ nào.

Lý Khang còn đang tìm biện pháp, đột nhiên người lò xo động.

Chỉ thấy nó nhún người, cố gắng nén cơ thể lò xo của mình lại, đầu hơi nghiêng về trước, nhắm thẳng vào Lý Khang phóng tới.

Tốc độ bay đến là quá nhanh, Lý Khang không có đủ thời gian xử lý tình huống, hắn chỉ kịp đưa gậy bóng chày lên chắn trước ngực, đồng thời hơi cong chân sau để lấy điểm tựa.

RẦM

Nhưng sức mạnh của người lò xo là quá lớn, khiến Lý Khang đâm sập bức tường sau lưng, bay thẳng ra ngoài.

Ọe

Hắn không khỏi phun ra một ngụm máu, trong đó còn thấy chút ít mảnh vụn của phổi. Đồng thời hắn đang cảm ơn Bồ Tát vì căn phòng mà hắn ở ban nãy là tầng trệt chứ không phải tầng nào khác của khu chung cư.

Không có thời gian để nghỉ ngơi, hắn nhặt lại cây gậy đánh bóng chày gần đó, chạy lấy đà về hướng người lò xo.

Người lò xo rơi theo hắn cũng cách đó không xa, nó thấy vậy cũng bắt đầu tụ lực, nén người hướng về phía Lý Khang.

Sau khi ăn cú húc vừa rồi, trong đầu hắn đã hoàn thiện biện pháp tấn công và phản đòn. Lần này hắn chắc chắn chỉ với một đòn duy nhất, người lò xo sẽ phải trả đủ cả vốn lẫn lãi.

Khi cả hai cách nhau chưa tới 3 mét, Lý Khang đột nhiên lách người qua một bên ngồi xổm xuống, hai tay nắm chặt gậy bóng chày. Chống đứng nó lên mặt đất, đồng thời hơi nghiêng một góc chừng 60 độ.

Cả thời gian và không gian như được tua chậm lại, người lò xo định bay đi tấn công Lý Khang nhưng vì bị cây gậy bóng chày chống lại một góc vuông góc với người nó nên đã bị độ đàn hồi của chính bản thân mình đẩy đi cùng phương nhưng ngược hướng với hướng nhảy tới.

Kết quả là cả người nó bị bắn đi, đâm thẳng về tòa chung cư ở sau lưng.

Mặc kệ cho đôi tay run bần bật vì cú tác động lan vừa rồi, Lý Khang vẫn cố hết sức chạy đến nơi người lò xo vừa rơi xuống.

“Thừa dịp người bệnh đòi mạng ngươi!”

Lý Khang là một người rất công bằng, có qua phải có lại. Nhưng đụng tới chuyện đánh nhau, hắn chỉ muốn hơn chứ không có thua.

RẦM

Người lò xo bị in dính người vào vách tường, nó chưa kịp trở mình thì đã bị Lý Khang vung gậy đến không kịp nhìn mặt trăng.

Vị trí mà hắn nhắm đến là dưới chân của người lò xo, nói đúng hơn thì phải là trục điểm tựa nằm bên trong nó.

Người lò xo có cấu tạo hình thể y như con người, vì thế ở dưới chân là nơi có bề mặt tiếp xúc ít nhất, đồng thời lực phản chấn cũng là thấp nhất.

Hắn quyết định tấn công vào chỗ này, một phần là để triệt tiêu đi khả năng di chuyển của đối phương, một phần là hắn muốn vô hiệu skill húc vừa rồi.

Người lò xo bỗng há to miệng, cái miệng nó đen ngòm và to như chậu máu, liên tục phát ra tiếng kiết kiết kiết.

Lý Khang lại bị âm thanh như tiếng cào bảng này ảnh hưởng, không khỏi rùng mình một cái. Thẹn quá hóa giận, hắn nhảy lên người đối phương, dùng hai đầu gối để kẹp người lò xo lại, đồng thời chọt nguyên cây gậy bóng chày vào miệng người lò xo.

KIẾT KIẾT KIẾT

Âm thanh càng mãnh liệt hơn, càng kích thích Lý Khang bộc phát sức lực. Dần dần đôi mắt hắn đỏ rực, sát ý bắt đầu hiển hiện.

Hắn thực sự muốn giết con quái vật này!

Kiêt..kiêt...

Cuối cùng âm thanh cũng yếu dần đi, hai tay của nó không còn giãy giụa nữa nhưng không vì vậy mà hắn buông lơi, tha cho người lò xo; ngược lại hắn càng thêm dùng sức, lòng bàn tay cũng bắt đầu rỉ máu.

Hắn biết, có một số thứ thích giả chết. Chúng nó chờ cho người ta chủ quan mà tặng một đòn hồi mã thương!

Hộc hộc

Lý Khang hắn điên rồi, liên tục dùng cây gậy bóng chày giã vào miệng người lò xo, đến nổi đầu của nó đã nát bét rồi hắn vẫn còn giã.

Không có lực phản chấn, cũng không còn dị thường. Hắn biết hắn đã tấn công đúng điểm tựa của người lò xo.

Tưng tưng tưng

Bốn phía mơ hồ truyền đến âm thanh lạ thường.

Động tĩnh vừa rồi là quá lớn, đồng bọn của người lò xo đã tìm đến.

“Con mẹ nó!”

Lý Khang không có nhiều thời gian để suy nghĩ, hắn liền vác người lò xo lên vai. Dùng lấy gậy bóng chày để hỗ trợ di chuyển.

Hắn có thể bỏ lại cái xác người lò xo để chạy trốn. Nhưng mà hắn muốn tìm được cái gì đó hữu ích trên người lò xo, hoặc chí ít là tạo ra cái gì đó để tự vệ.

Mà chỉ mới là một con người lò xo mà đã khiến hắn bán sống bán chết rồi. Ai biết được lần sau hắn sẽ gặp phải loại quái vật gì.

Vì thời gian quá gấp gáp, và cái xác người lò xo cũng không quá nặng nên hắn quyết định mang theo luôn cái xác để loot đồ.

Ngó ngang ngó dọc, Lý Khang quyết định đi về hướng bắc, nơi mà hai mặt trăng đang trôi nổi.