Ăn Cắp Ý Tưởng! Ta Chu Du Dị Giới

Chương 43



Kiki cùng đám con của mình truy tung hai tên hề hai hôm rồi mà không có kết quả. Bất đắc dĩ bọn nó vác cái mặt như đưa đám về chỗ Lý Khang.

Hắn nghi hoặc, hiếu kì hỏi một câu: “Kiki, các người đây là đang kéo quân trở về? Thua trận rồi?!”

Kiki giật mình, thấp thỏm nói: “Đúng đúng đại ca, chúng em là thua trận trở về. Không đáng làm đàn em đại ca đâu hu hu hu..”

Sau đó nó thuần thục chạy đến bên chân Lý Khang, ôm đùi mà khóc, tiện thể liếm chân hắn mấy vòng. Mấy ngày này còn chưa được liếm chân đâu?! Ôi cái mùi vị này, cái cảm giác này thật huyền diệu khó tả!

Còn chuyện mà Lý Khang nói, gì mà thua trận trở về, bọn hắn còn chưa gặp mặt địch nhân đâu. Thế thì sao gọi là thua trận?

Chẳng lẽ thực sự có người cảm thấy không tìm ra địch nhân chính là thua rồi?

Không thể nào, không thể nào.

Nếu quả thực như thế Kiki thề đem chân của Lý Khang liếm sạch, không chừa lại bất kì nanomet nào!

Lý Khang thấy biểu hiện của Kiki có chút khác lạ nhưng cũng không để tâm lắm. Hắn còn đang suy tư tìm biện pháp đuổi cổ Kin với Savel, dạo này bọn họ ăn chực của hắn hơi bị nhiều, không làm mà cứ đòi ăn thì ai nuôi cho nổi?

“Kiki, nếu người đang nuôi cơm vài người mà cảm thấy bọn hắn ăn nhiều quá muốn tống khứ bọn hắn đi thì nên làm thế nào?”

Kiki vừa liếm chân Lý Khang vừa nói: “Đại ca, có lẽ trên đời này không còn chuyện nào dễ hơn vụ này đâu! Cứ chụp chết bọn hắn là được? Không làm mà đòi có ăn chỉ có nước ăn đầu bồi ăn ct mà thôi!”

Lý Khang gật gù cho là phải, nhưng mà nghĩ lại cũng cảm thấy không phải lắm tốt xấu gì Kin cũng là nữ nhân, mặc dù không thịt được nhưng hắn cũng không đến mức chén ghét đập bỏ.

Khụ khụ, ý hắn là bao quát cả Savel, không dùng người được thì thôi chứ không đến mức chém giết người ta, các vị độc giả xin chớ hiểu lầm.

Thế, hắn lắc đầu, lại nói: “Không phải đâu Kiki, làm người ai lại tuyệt tình như thế? Huống hồ bọn họ ít nhiều gì cũng chỉ ta vài chiêu học nghề.”

“Nhưng mà đại ca à, em là chó á. Chó không phải người đâu!”

Kiki phản đối, đạo.

“Chậc, ai, không phải vậy. Làm chó mà người biết nói chuyện như người thì cũng nên có bản tính của loài người chứ!”

“Đúng đúng đúng, đại ca dạy phải! Lời lẽ chí tôn, tuyệt đỉnh thánh ngôn!”

“Ngươi có thể nói chuyện mà không lặp lại một từ ba lần được không?”

“Vâng vâng vâng!”

“Ngươi đi gọi bọn hắn đến đây, tự ta có giải pháp rồi!”

Kiki đảo mắt hai vòng, cũng biết Lý Khang đang nói đến ai, gật đầu vâng dạ rồi chạy mất.

Chừng 10 phút sau.

Kin cõng Savel chậm rãi đi đến.

Mấy ngày này, Savel một mực ăn chực dưỡng thương, mặc dù còn chưa đến mức trở lại trạng thái bình thường nhưng đã không còn tình trạng bán sống bán chết, tình trạng chồng chập như trước nữa, cơ hồ da dẻ vẫn còn tái nhợt nhưng tỉnh táo không ít.

Kin đặt Savel xuống mõm đá, cho hắn cẩn thận ngồi vững đó, hớn hở nhìn Lý Khang hỏi: “Lý Khang, người gọi bọn ta tới có chuyện gì không? Giờ vẫn còn sớm á, không lẽ tới giờ ăn trưa rồi hả? Hôm nay chúng ta ăn cái gì vậy? Cá nướng hay cua nướng? Ta khoái món cá ngươi nướng lắm nha..”

“Không!”

Lý Khang cắt ngang, bình tĩnh nói: “Ta kêu các ngươi đến là để tuyên bố đuổi các ngươi đi! Ta không chứa chấp nữa!”

Kin kinh ngạc, có chút hốt hoảng, ngữ khí không được tự nhiên nói: “Không, ngươi không phải thực sự đuổi bọn ta nha? Cái này..cái này.. Lý Khang..ngươi thực sự suy nghĩ kĩ lại một chút nha! Mặc dù ngài Savel ăn hơi ít một chút, ta ăn nhiều một chút để bù qua bớt lại. Ngài Savel bị thương không làm động tay chân được, ta thì chỉ lười biếng một chút, a không phải, là ta bận chăm sóc cho ngài Savel, đúng đúng nên không giúp người được gì nhiều á. Xin ngươi rũ lòng thương mà suy nghĩ kĩ lại đi mà Lý Khang! Bọn ta người già trẻ nhỏ nơi cơ nhỡ, ngươi nghĩ kĩ lại đi mà!”

Lý Khang ngữ khí lạnh lùng, vất tay áo: “Không, ta đã nghĩ kĩ lắm rồi!”

“A, người đừng..đừng như thế..mà..hu..hu mà! Ta xin ngươi đấy!”

Lúc này Kin quỳ xuống bên chân Lý Khang, ôm đùi cầu xin hắn, khóc không ra nước mắt, giọng điệu nức nở, không nói rõ nên lời.

Savel thì ti hí con mắt nhìn chằm chằm Lý Khang, chưa bao giờ hắn thấy nhục nhã như thế này, định mở mồm ra khuyên Kin từ bỏ, chuẩn bị trở về Yogen Fruz thì bỗng dưng Kin đứng bật người dậy kê sát mặt đối mặt với Lý Khang, đôi mắt còn đỏ hoe, long lanh như ngấn lệ, tựa hồ như nước mắt sắp không kìm được, nói: “Lý Khang..Lý Khang..ngươi nói đi, ngươi muốn ta làm gì..ngươi nói một tiếng..cần ta làm trâu làm ngựa gì cũng được! Chỉ cần ngươi không đuổi bọn ta đi thì muốn ta làm gì cũng được á!”

“Đây là điều vốn dĩ phải làm mà bọn ngươi nên nhận thức được, đáng tiếc bây giờ đã quá trễ, có nói gì cũng vô ích!”

Mặc cho tim đang đập mạnh thình thịch, má đỏ mặt hồng, hô hấp trì trệ,..Lý Khang vẫn trưng ra bộ dạng vân đạm phong khinh, tâm như nước lã, đối mặt với Kin như không hề có gì. Phải biết, đây là lần đầu tiên có người khác giới ở sát hắn đến vậy, mấy bạn gái cũ của hắn thời đi học cùng lắm là nắm tay nắm chân mà còn phải thông qua một cái tờ giấy nhỏ, không ai nguyện ý sát bên kẻ bần tiện như hắn.

Huống hồ, Kin là người đầu tiên như thế.

A không đúng.

Vì sao hắn lại quên mất cô Ngọc Hân yêu dấu của hắn đi mất?

Cô Ngọc Hân không phải cũng thế sao, thậm chí còn tuyệt vời hơn Kin. Bọn họ cùng thân mật tiếp xúc cơ thể đâu?

Chuyện giáo viên nhéo tai học sinh kéo đi, lọt vào miệng Lý Khang khác nào hoang ngôn dâm uế? Nếu thật là tới mức thân thuộc như hắn nói, thực là không biết hắn còn ảo tưởng đến mức nào nữa là.

Lý Khang dứt khoát phũ tay, không học theo Thánh Mẫu, lạnh lùng nói: “Các ngươi đi sớm một chút, phòng khi ta thực sự nổi đóa lên thì người ngoài bảo ta không có nhân tính!”

Lúc này Savel cũng không chịu nổi lời Lý Khang nói nữa, nào còn thái độ nịnh hót như ngày đầu gặp nhau: “Kin! Mau chuẩn bị đi thôi! Người ta đã không chứa chấp gì chúng ta nữa. Với lại trước sau gì cũng phải về Tổng bộ, ngươi thực sự có ý nghĩ muốn ở lại bên hắn mãi sao Kin?”

“A không đúng đâu ngài Savel. Ngài đừng nói vậy, đừng nghĩ ta như thế chứ..”

Kin hoa tay múa chân, mặt ửng đỏ cả lên, lúng túng chối bỏ lời Savel nói.

Kiki hãy còn ở đấy, dỏng tai nghe Savel nói vậy, nó tưởng Kin ở lại tranh công liếm chân với nó, ngay lập tức nhảy ra, mồm năm mồm mười, há họng: “Chó mà các ngươi! Mặc dù ta không phải nhân loại, nhưng các ngươi chắc chắn là súc vật! Trên đời này nào có đạo lý không làm mà đòi có ăn? Ngay tới khi chủ nhà đuổi đi các ngươi còn muốn ăn vạ? Đây là lấy oán trả ơn...?”

Kiki chửi liên hồi, một lát lại thở dốc, không chửi nổi nữa, hú hét bầy gà ra viện binh.

Savel thấy tình thế không ổn, vội chồm người lên, nắm lấy tay Kin, nhanh chân tẩu thoát.

Kiki dẫn quân bầy gà, dí rượt bọn họ không thôi.

Lúc chạy đi Kin vẫn không quên ngoái đầu nhìn lại Lý Khang.

Nơi đó chỉ có bóng lưng của kẻ cô độc lặng lẽ giữa trưa hè nắng gắt. Hay chăng đó là một thằng khùng..?

Không hiểu sao, Kin lại cảm thấy tim mình nhói nhói như bị kim đâm, chốc nó lại co bóp mãnh liệt khiến cô không tài nào thở nổi.

“Đây là gì? Là tình yêu sao?”

Kin lẩm bẩm.

...

Tjader đi đến lối lên tầng trên đã thấy tên hòa thượng đứng đấy đợi hắn từ bao giờ.

Nhất thời cả người hắn trì trệ, không biết nên tiếp tục kế hoạch như thế nào.

“A Di Đà Phật! Thiện tai, thiện tai! Thí chủ nên biết đủ mà ngưng, vừa mà dừng! Trước khi sa đà vào tội lỗi triền miên..”

“Lúc nãy, ta còn một mực hoài nghi. Nhưng bây giờ ta đã chắc chắn, ngươi đứng đây rõ ràng là có ý đồ! Nói đi, ngươi muốn thế nào? Ta không tin là ngươi đứng đây chỉ để khuyên ta đừng lạm sát người khác nữa! Nếu không, ngươi đã bắt trói ta lại ngay từ đầu hoặc kè kè giám sát ta!”

Tjader tiến đến bên tên hòa thượng, thẳng thắn đối chất với hắn.

Hòa thượng vẫn giữ nụ cười tiếu dung tít hết cả mắt ấy, nửa đùa nửa thật trả lời: “A Di Đà Phật! Thí chủ là người thiện lương, lại có trí tuệ, cớ sự ra sao thí chủ còn rõ hơn ai hết kia mà, vì sao lại hoài nghi bần tăng? Sở dĩ bầng tăng đứng đây thực sự chỉ đợi chờ thí chủ mà thôi, đừng suy nghĩ nhiều!”

“A Di Đà Phật!”

Tjader còn đang mở mồm muốn phản bác lại, thì tên hòa thượng đã tụng hiệu một cái nữa. Thật lòng hắn không biết nên làm gì cho phải.

Thôi thì tên hòa thượng đã ở đây rồi, chi bằng cùng hắn lên ải tiếp theo, nhanh kết thúc kỳ huấn luyện này cho rồi.

Mặt khác lại nói, ở đây càng lâu, địch nhân tiềm ẩn càng hội tụ lại cùng nhau, kết quả chỉ càng bất lợi đối với hắn.

Chưa kể đến một chuyện nữa chính là, hắn phải mau trưởng thành trong giai đoạn này, lợi dụng mấy con dê kia mà hoàn thiện bản thân, rèn giũa khả năng thực chiến,..chứ xong kỳ huấn luyện này rồi hắn không biết đi đâu để thuần thục wm nữa.

Nghĩ thế, Tjader tức tốc đi đầu, nhưng nào ngờ tên hòa thượng lại kéo tay áo hắn lại: “A Di Đà Phật! Thí chủ, xin thí chủ thong thả một ít! Cùng bần tăng đợi một người nữa rồi hãy đi cùng! Coi như là bần tăng nợ thí chủ một cái ân tình!”

“???”

Trong đầu đầy dấu chấm hỏi nhưng Tjader lại không biết nên hỏi cái gì, tên kia muốn đợi người thì cứ đợi thôi, một vài phút không là vấn đề đối với hắn.

Nhưng hắn nào ngờ cái tình tiết này lại bắt hắn chờ hơn hai giờ đồng hồ.

“Sư phụ, bạn của ngươi có đến hay không đây? Hay là bị hố chết rồi? Gì mà lâu dữ vậy? Không ấy ta đi trước? Ngươi cứ đợi ở đây ha?”

“A Di Đà Phật! Thí chủ xin chớ gấp, hãy cho bần tăng năm phút nữa thôi!”

“Hình như năm phút trước, ngươi cũng nói như thế?”

Tjader kì kì quái quái hỏi.

Rộp rộp

Chợt tiếng chân từ đâu vọng đến, nghe kĩ, tựa hồ đó là tiếng giày cao gót phát sinh khi va chạm với sàn kính mà có.

Tjader dáo dác, quay đầu nhìn quanh, hòng kiếm ra cội nguồn của âm thanh kia. Bỗng dưng con ngươi của hắn co rút lại, trong tròng mắt của hắn phản chiếu ra hình bóng của một nữ nhân, mà không ai khác nữ nhân này chính là kẻ bị hắn hố chết ở chương trước!

Nữ nhân kia đứng trước mặt Tjader chìa tay ra: “Ta gọi là Phương Hồng! Rất vui được làm quen với ngươi, Thiên Thủ Tjader!”