Ăn Cắp Ý Tưởng! Ta Chu Du Dị Giới

Chương 44



Hắn coi như không nhìn thấy, hô hào một câu cho tên hòa thượng rồi lạnh lùng bỏ đi.

Bấy giờ tâm trạng của hắn vừa cảm thấy ma quái vừa bất an tột cùng.

Vì người tên Phương Hồng đó chính là nữ nhân đã bị hắn lừa lọt hố lúc trước, mặc dù lọt hố có thể sẽ không chết nhưng chắc chắn đã bị loại ra khỏi cuộc chơi, còn chưa nói đến việc ả ta toàn thây, lành lặn đến bắt tay với hắn.

“Lẽ nào tác giả chuyển thể loại truyện qua linh dị rồi? Không, không đúng. Chắc hẳn là có bí ẩn nào đó chưa được giải khai. Tỉ như Hồng Phương là chị em sinh đôi với người kia chẳng hạn. Đúng, có thể là như vậy. Chỉ có cách nghĩ này mới lý giải được hiện trạng vừa rồi, đồng thời cũng làm tường tận cái khí chất đó.”

Tjader vừa đi vừa lầm bầm làu bàu. Hắn cho rằng, sở dĩ đây là hai người khác nhau bởi vì không xét đến gương mặt hay ngoại hình, khí chất, hay nói đúng hơn là sức mạnh linh hồn ảnh hưởng đến hiện thực xung quanh không giống nhau nên hắn kết luận đấy là hai người khác nhau.

Cái này lúc trước Tjader không biết, nhưng từ sau khi thức tỉnh thành công wm, trở thành Thiên Thủ thì dường như đây là bản năng cơ bản mà hắn vốn có.

Các eSP – er khác có hay không thì hắn không biết. Nhưng hiển nhiên điều này làm hắn minh bạch hơn trong tình huống vừa rồi.

Nếu không phải thế, hắn sẽ thực sự cho rằng người chết sống lại, tác giả đổi thể loại,...

Nói đi cũng nói lại, nếu Phương Hồng thực sự là chị em song sinh gì đó với nữ nhân kia, tám phần tìm hắn e là muốn báo thù, như cái cách mà người kia đã làm: trước hết giả vờ thân cận như không có gì, âm thầm tìm tòi nghiên cứu mục tiêu, sau cùng nhảy ra làm nhân vật phản diện.

Còn may, lúc trước hắn cảnh giác đi một mình, giờ lại có kinh nghiệm xử lý rồi, há có thể để cho địch nhân đắc ý thêm lần nữa?

Vừa đi vừa thẩm du tinh thần, Tjader đã đến lối vào của vòng kiểm trắc thứ ba.

Ở tầng kiến trúc này, vắng lặng tột cùng, ngoại trừ những ô gạch trắng đen xen kẽ trên sàn nhà thì còn lại cũng chẳng có gì.

Không cột nhà, không trần nhà, không vách tường, không nguồn sáng, không dị động,.. Tất cả yên tĩnh lạ thường!

Xa xa nhìn đến, cơ hồ không nhìn thấy được vách tường của tầng này, không nhìn thấy được giới hạn đích đến cần vượt qua,..

Nói ngắn gọn lại, chính là: đại tượng vô hình!

Tầng kiến trúc này quá lớn, vượt xa tầm mắt và sự hiểu biết của con người, Tjader cũng vô pháp sở liệu trước kế hoạch.

Nhưng hắn lưu ý một điều, không phải các ô gạch bên trong đó phát sáng nhưng hắn có thể rõ ràng nhìn thấy và phân biệt chúng trong cái khu vực mà hắc ám đang nuốt chửng kia.

Đó chỉ đơn thuần cho người ta thấy được các ô gạch!

Tjader âm thầm nghĩ, các ô gạch có lẽ chính là chìa khóa mở cửa ở tầng này, giống như ở vòng trước đó: ẩn giấu bên dưới là hố đen không thấy đáy!

Nhưng nghĩ vậy hắn cảm thấy không thỏa, không có lý gì ban tổ chức lại cho cùng một cái đề tận hai lần để huấn luyện tân binh cả. Trừ khi bọn hắn bị nước vào đầu nên úng não, hay bí đề tài,..

Hoặc có lẽ bọn họ thực sự có thâm ý sâu xa nào đó? Tỉ như khi di chuyển, người ta quá chú ý ô gạch dưới chân mà bị lưỡi cưa cắt ngang đầu?

Hay tỉ như, chính vì lo sợ bóng đêm xung quanh tác quái, cẩn thận từng li từng tí dò quét phạm vi trước mặt mà mắc bẫy dưới chân?

Tjader mới động não một chút mà cảm thấy bị ý nghĩ của mình hù dọa, đến lúc đối diện với chân chính vòng ba càng không biết sẽ khủng bố đến dường nào.

Tranh thủ còn đương hào hứng, hắn muốn thử sức với vòng này.

Wm theo ý nguyện mà trào dâng, nhưng lần này nó không còn biến thành bàn tay thông thuộc nữa, mà biến thành sợi chỉ mảnh duy nhất, tức tốc bay về phía hắc ám tịch mịch kia, âm thầm do thám.

5 mét, 10 mét, 20 mét,..100 mét!

Chiều dài sợi dây cứ tiếp tục tăng, nhưng Tjader chưa hề cảm nhận ra thứ gì, sau đó hắn đổi ý, dùng wm quét ngang một vòng.

Nửa hình tròn trước mặt hắn có bán kính 100 mét cũng hoàn toàn không có bất kì thứ gì!

“Hay là thử tăng thêm một ít thử..”

Tjader lẩm bẩm.

Sau đó hắn tăng thêm 100 chiều dài cho sợi dây kia nữa, nhưng vẫn như cũ không mò thấy bất kì thứ gì khác!

“Kì quái! Trước khi mình đến không lâu, đã có người thông quan vòng hai rồi, như lý mà nói ít ra cũng phải có 1 – 2 người gì đó chứ? Làm sao lại trống trơn như này?”

Tinh thần bất an, chập chờn không thôi, Tjader cảm thấy nếu không làm rõ ngụ ý của vòng ba trước thì rất khó để vượt qua bài huấn luyện thứ hai này, bởi lẽ rất có thể đây là vòng cuối của tầng kiến trúc.

Biết là biết vậy, nhưng tận mắt nhìn khuôn hắc ám kia, hắn thực sự không biết nên làm gì cho phải.

“Bài cũ chơi lại, đợi con dê mù mắt nào đó dò đường?”

Tjader lẩm bẩm, nhưng đột nhiên hắn trợn to mắt ra: “Không, không đúng, dù cho có con dê nào đó thí mạng trước mắt, mình cũng không thể nhìn thấy, wm cũng không cảm ứng đến!”

Hắn lần nữa kinh ngạc nhìn khuôn hắc ám, không nói nên lời.

Thật, có lẽ đúng như hắn nghĩ. Trước khi hắn đến một lúc đã có mấy người đến đây và đi vào trong đó, vậy mà hắn còn không nhìn thấy bọn họ huống chi nếu như bây giờ có con dê khác đi vào, vẫn như cũ, không có cách nào thăm dò bí ẩn đó ngoại trừ chính mình tận mục sở thị!

Nghĩ vậy, hắn không còn chần chờ nữa. Lập tức dùng sợi chỉ wm quấn thành vòng tròn, xoay tự động, kéo từ trên đỉnh đầu phủ xuống dưới chân. Mơ hồ tạo thành màn chắn bảo vệ cho chính hắn, mặt khác số wm còn lại sẽ hóa thành những bàn tay, xuyên qua những khe hở trên màn chắn, thăm dò từng ô gạch dưới chân mà hắn định bước.

Chuẩn bị xong hết thảy, hắn định bước vào ô gạch đầu tiên nhưng lúc này lại đớ người lần nữa.

“Trắng và đen, họ phân biệt chắc chắn có cái ý của bọn họ, không phải cứ thích thì bày ra chơi chơi được. Vậy ta nên chọn cái nào đây? Chi bằng cả hai đi? Không không, nếu mình bước vào dấu cộng nơi giao nhau của cả bốn ô gạch thì không phải lo chuyện sụp hố rồi!”

Ở vòng mê cung gương, lối đi chỉ có chiều rộng là một ô gạch, hắn không nghĩ đến điểm này. Giờ nhìn lại điểm tương đồng giữa chúng, Tjader đánh liều chơi một phen.

Cộp.

Khi chân phải chạm đến dấu cộng, cả bốn ô gạch quanh nó đều ảm đạm nhanh chóng, tích tắc đã hoàn toàn không còn chút ánh sáng nào. Trong lòng Tjader chấn động không thôi, hắn không biết lựa chọn của mình có đúng hay không, nhưng đâm lao rồi thì phải theo lao.

Sau đó, chân trái bước lên, bốn ô gạch khác lại ảm đạm phai màu. Cứ như vậy, nơi Tjader đã đi qua vô hình trung tạo thành một lối đi hắc ám.

...

Khi tên hòa thượng cùng Phương Hồng lên tới nơi, liền chấn kinh không khác gì Tjader.

Hòa thượng không còn giữ nụ cười tiếu dung tít mắt nữa, đạo: “Thí chủ, từ đây trở về sau, phần mình mình đi, phần người người đi. Thứ lỗi cho bần tăng không thể tiếp tục chiếu cố cho thí chủ được nữa!”

“Sư phụ, ta hiểu. Vậy đề bài này nên làm thế nào?”

Phương Hồng tỏa vẻ như không ngoài dự liệu, không chắc chắn lắm hỏi hòa thượng.

“A Di Đà Phật! Mệnh do trời sinh, vận do ta nắm. Thí chủ, bần tăng chỉ có thể nói được như vậy, bần tăng xin được đi trước!”

Nói xong, hòa thượng thi lễ một cái với Phương Hồng, chấp tay lại, đắm mình vào trong khuôn hắc ám vô tận.

“Mệnh do trời sinh sao?”

Ả lẩm bẩm, cũng tức tốc theo chân hòa thượng.

...

Tjader cảm thấy mình bước vào khuôn hắc ám này chưa được bao lâu nhưng cơ hồ đã đi được rất xa rồi, chừng đâu hơn 2 km.

“Là nhận thức về thời gian không đúng hay ảo giác về khoảng cách?”

Tjader bỗng ngưng bước, vấn đề đã xuất hiện rồi. Nếu còn không đập tan cục diện này, e là hắn đi mãi cả đời ở đây cũng vô pháp thoát ra ngoài.

Bước chân còn lưng chừng trên không, hắn không nguyện ý đặt xuống dấu cộng giữa bốn ô gạch lần nữa, ngoái đầu nhìn lại sau lưng chính là một lối mòn u ám.

“Nếu đi tiếp thì sẽ không biết chắc khi nào thoát ra ngoài, ngược lại, nếu quay lại, đi theo lối mòn u ám này chắc chắn sẽ thoát được đây, quay về vị trí ban đầu! Vậy thì sẽ không sợ bản thân bị mắc kẹt nữa, mặt khác, ta cũng chỉ là tân binh dự thí, không quan trọng chuyện thông quan hay không. An nguy của bản thân mới là hàng đầu, nhưng vẫn như cũ ta sẽ không tiến bộ lên được. Cứ đi thử một chút, chừng 2 km nữa rồi quay lại cũng không muộn!”

Đột nhiên, lúc này u quang lóe lên rồi chợt tắt, xa xa, tên hòa thượng đã đứng đấy.

“A Di Đà Phật! Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ!”

Tjader quay đầu sang, có chút hiếu kì nhìn dưới chân hòa thượng, nhưng không biết vì cái gì mà hắn chỉ nhìn thấy một khối hỗn độn, là khí lưu gì đấy, nhìn như đám mây, lại như khói của mấy tòa xí nghiệp che khuất đôi chân của tên hòa thượng, khiến hắn không có cách nào nhìn rõ phương pháp mà tên đó đặt chân.

Hiếu kì thì hiếu kì, hắn không ngại hỏi, “Sư phụ, chúng ta mới gặp nhau không lâu, sao ngươi nói cứ như là bàn bè mấy năm đi biển không gặp nhau vậy? Mà ngươi chọn ô gạch trắng hay đen vậy?”

“A Di Đà Phật! Có điều thí chủ còn không biết, nơi đây đúng là huyễn hoặc, làm cho con người mất đi tri giác về khoảng cách hay thời gian. Có thể đối với thí chủ là “mới gặp nhau”, còn bần tăng quả thực là thất lạc ở đây năm ngày rồi. Gặp lại người quen, có chút phấn khích, xin thí chủ độ lượng!”

Tjader nghe thấy mà kinh hãi không thôi. Đổi cái ý nghĩ, biết đâu vài phút của hắn ở đây, bên ngoài đã qua mấy hôm rồi.

Tuy vậy, hắn cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, cố hỏi hòa thượng: “Vậy còn ô gạch dưới chân ngươi thì sao? Ban đầu người bước vào là bước lên ô màu gì?”

“Là màu... Vậy thí chủ bước lên ô màu gì?”

Tiếng hòa thượng xa xa vọng đến. Tjader còn cho rằng vì khoảng cách mà không nghe rõ câu trả lời, nhưng sau khi hỏi đi hỏi lại, hắn chắc cú rằng khuôn hắc ám này đang cố tình giấu đi thông tin.

Màu của ô gạch, rất quan trọng?!

Rất có thể vì con lừa trọc đó bước lên ô màu trắng hay đen mà bị vây đến tận năm ngày, còn riêng hắn vì chơi ăn gian mà không bị ảnh hưởng mấy, hoặc ngược lại, hắn là kẻ bị thời gian xáo trộn nhiều nhất!

“Hỏi không được, không có biện pháp xử lý, thời gian và khoảng cách đang vây lấy còn rất nhiều, không bằng hỏi tên hòa thượng một vài thứ?!”

Tjader lẩm bẩm.

Lại nói vọng qua, “Sư phụ, ngươi với Hồng Phương quen biết nhau thế nào? Sao ngươi nguyện ý đợi ả vậy?”