Ăn Cắp Ý Tưởng! Ta Chu Du Dị Giới

Chương 9



Rẹt rẹt

Kịt kịt

“Hô hô”

“Lý Khang, Lý Khang! Dậy đi em, dậy đi? Xe bus có chuyện rồi!”

Ngô Ngọc Hân ra sức lắc người Lý Khang để gọi hắn dậy, nhưng cô có lắc thế nào thì hắn vẫn mãi mà không chịu dậy.

Nguyễn Thành Tùng từ đuôi xe đi lên cửa xe bus, y thấy tình huống không đúng liền chạy lại. Sau đó y mới sờ lên động mạch ở tay của Lý Khang.

Y hơi cau mày, dạt Ngô Ngọc Hân ra một bên, để cho Lý Khang nằm xuống sàn xe bus, nghiêng đầu và cằm sang một bên. Lại quay người, lấy cái ba lô của hắn kê chân cao lên chừng 30 cm.

Nguyễn Thành Tùng nhanh tay nới lỏng cổ áo, cổ tay áo và thắt lưng của Lý Khang. Kế tiếp dùng hai ngón tay cái day ấn nhân trung thật nhanh và mạnh.

Khoảng chừng hai phút sau, ngón tay của Lý Khang co giật, hắn mơ hồ tỉnh lại.

Ngô Ngọc Hân cũng thở phào nhẹ nhõm, quay sang cảm ơn rối rít Nguyễn Thành Tùng. Nhưng cô ta vui chưa được lâu thì Lý Khang lại hôn mê tiếp.

Nguyễn Thành Tùng hơi kéo cổ áo của mình, quay người lại nói với Ngô Ngọc Hân rằng: “Kiếm cái gì đắp cho cậu ta đỡ lạnh, phải mau mau tìm được trạm xá, nếu không thì không ổn!”

Ngô Ngọc Hân nghe thấy cũng đổ mồ hôi lạnh, tức tốc cởi cái áo khoác mình đang mặc để đắp cho Lý Khang.

Nguyễn Thành Tùng cũng làm như không, xuống xe tiếp tục họp nhóm với đám người kia tìm cách sửa xe.

Trăng đã leo lên được đỉnh núi hồi lâu, hơi thở của tự nhiên cũng dần giá rét hơn. Ngô Ngọc Hân mặc dù ngồi trong xe bus có máy sưởi nhưng vẫn cảm thấy lạnh. Lý Khang lại khác, cả người hắn không ngừng đổ mồ hôi, cơ thể không ngừng co quắp, có lúc lại căng cứng, có lúc lại siết chặt.

Ngô Ngọc Hân cũng rối rít không biết làm gì hơn, chỉ đành nắm lấy tay Lý Khang, nhỏ giọng trấn an hắn.

Không hiểu vì sao mà Ngô Ngọc Hân cảm thấy một cỗ bất an đùng đùng kéo tới, tim cô bắt đầu đập nhanh hơn, cũng bị Lý Khang ảnh hưởng mà đổ mồ hôi.

Hô hô.

Bất chợt Lý Khang ngồi dậy nôn ra một bãi máu, máu văng tung tóe làm ướt cả người Ngô Ngọc Hân. Do tình huống bất ngờ, vả lại là một phụ nữ nhát gan, Ngô Ngọc Hân không khỏi hét to một tiếng.

Nghe thấy tiếng hét, 6 người còn lại mới chú ý chuyện trong xe, bọn họ nhanh chóng chạy lên xe bus.

Nhìn thấy Ngô Ngọc Hân dính máu đầy người, bọn họ không khỏi rùng mình.

Nguyễn Thành Tùng phản ứng sớm nhất, y lấy một chai nước suối cùng cái khăn tay đưa cho Ngô Ngọc Hân. Cô ta nhẹ nhàng cho Lý Khang nằm xuống, cũng không khách sáo mà lấy nước của Nguyễn Thành Tùng đưa để vệ sinh cơ thể.

Sau đó cô bắt đầu kể lại tình huống ban nãy.

Nguyễn Thành Tùng và Ngô Ngọc Hân đều là giáo viên trẻ, cũng không có chuyên môn về mấy vấn đề như y khoa nên không biết phải làm sao.

Lúc này, bác tài xế mới từ trong cái túi xách lấy ra hai lá bùa mùa vàng, nói: “Đây là bùa hộ mệnh của nhà ta, nếu các cậu tin thì có thể thử đốt đi để pha nước cho thằng nhóc kia uống. Còn một lá thì đeo lên cổ nó!”

Hai giáo viên đều nhìn nhau, có vẻ như họ cũng không biết nên xử lý thế nào cho đúng. Nhưng hiện tại, mạng người quan trọng, Ngô Ngọc Hân giơ tay lấy hai lá bùa rồi cảm ơn bác tài.

Bác tài mỉm cười nhìn cô ta, nhưng lúc này Nguyễn Thành Tùng lại đưa tay ra cản Ngô Ngọc Hân lại, y nói: “Xe cũng sửa được rồi, đợi lát nữa xem sao!”

Ngô Ngọc Hân mím môi, cũng chỉ đành có vậy, cô xoay người lại, ngồi kế bên Lý Khang, thủ sẵn cái lá bùa trong tay, đề phòng bất trắc.

...

Mặt trời ửng đỏ như lòng đào trứng trong những ổ bánh mì.

Nó chậm rãi chui ra khỏi tấm chăn của màn trời đen, báo hiệu một ngày mới lại đến.

Đoàn người đã vào trung tâm thành phố S từ hai giờ trước. Bọn họ quyết định chọn một cái khách sạn giá rẻ để nghỉ ngơi cho lại sức rồi sau đó mới tính đến chuyện vào trường Thế Quảng.

Nguyễn Thành Tùng thuê hai phòng, một nam một nữ. Rõ ràng là vậy, nhưng Ngô Ngọc Hân cứ túc trực bên Lý Khang từ lúc còn trên xe bus đến giờ.

Bất đắc dĩ, Nguyễn Thành Tùng đành hứa thay cô chăm sóc hắn, Ngọc Hân mới yên lòng mà về phòng nghỉ ngơi. Trước lúc đi còn đưa lại hai lá bùa cho y.

Lại nói, tình hình của Lý Khang đã khả quan hơn, hắn đã duy trì hô hấp bình thường, cơ thể không có gì lạ nên mấy người bọn họ cũng không đưa đi bệnh viện.

Hơn nữa, bọn họ cũng đã vào trung tâm thành phố rồi, có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì cũng không đáng lo nữa.

Ngô Ngọc Hân vừa đóng cửa cái cạch thì Lý Khang lồm cồm ngồi dậy, hắn híp mắt lại nhìn Nguyễn Thành Tùng.

Y cũng có chút bất ngờ: “Chuyện gì?”

Lý Khang không khỏi chậc lưỡi phát đầu tiên trong ngày. Sau đó hắn rời giường đi vào nhà vệ sinh làm một chút vệ sinh cá nhân, thay trang phục rồi mới híp mắt nhìn mọi người một phát nữa.

Mọi người lúc này mới nhớ là tên này có bệnh nên không thèm đôi co với hắn làm gì.

Lý Khang không nói không rằng, tự tay lấy đi cái ba lô của mình rồi chạy một mạch xuống dưới lầu.

Ra tới đường lớn, hắn ngó ngang ngó dọc một hồi rồi mới quyết định đi vào một cái tiệm net nằm đối diện với khách sạn.

Cái tiệm này là một cái tiệm net cao cấp, không có bán cùng cafe, cũng không phải nơi mà mấy em gái cấp 3 vào đây đi làm thêm.

Tiệm net đơn thuần là tiệm net.

Lý Khang cũng không coi trọng mấy cái này, vốn là để tìm một nơi tránh mặt lũ người kia thôi, vắng vẻ một chút thì càng tốt.

So với các loại quán ăn, quán cafe, quán bida, quần áo gì đó đầy trên đường thì tiệm net tốt hơn cả thảy.

Lại nói, khi khoa học phát triển, sự tiếp xúc giữa thế giới ảo và thế giới thật cũng kéo theo đó mà ngày càng nhiều.

Đến nỗi, người quen trên mạng ta có thể thuộc lòng giờ giấc sinh hoạt của bọn hắn, còn cha mẹ làm việc còng lưng nuôi con ăn học thì con lại quên bấm nút nồi cơm.

Lý Khang là kẻ mồ côi, hắn không hiểu.

Ở các thành phố lớn, muốn truy cập Internet công cộng ở các quán net thì phải có thẻ ID của bản thân. Còn nếu không có thẻ ID tức là ngươi không phải người trưởng thành, mà không phải trưởng thành tức là con nít, con nít thì không được dùng Internet công cộng.

Ngoài ra việc dùng Internet công cộng còn có rất nhiều hạn chế khác như một tuần chỉ được dùng được 5 giờ, quá 5 giờ thì bất kể người có là bố ai thì cũng phải lên đồn chịu phạt hành chính.

Lý Khang nào có tâm tư quản nhiều như vậy; luật với chả lệ, pháp luật càng nhiều ràng buộc thì con người ta càng xảo trá, càng phạm tội mà thôi.

Sau khi xuất trình thẻ ID, người quản lý chấp thuận mở máy cho hắn rồi căn dặn đủ thứ luật lệ.

“Ok con dê!”

Lý Khang vừa đặt mông ngồi xuống là chơi đến quên trời quên đất, hắn dùng anh hùng được gọi là Chúa Tể Bóng Đêm, phân bóng, nhảy tới nhảy lui, làm náo loạn kẻ thù cũng như đồng minh.



Sau hàng giờ combat căng thẳng, ném phi tiêu tới mòn luôn nút Q, mà cũng đã quá hạn 5 giờ truy cập Internet nhưng mảy may không một ai tắt máy hắn hay hiện thông báo nhắc nhở.

Lý Khang mới sực nhớ ra điều này, cảm thấy thật lạ lùng. Hắn tháo tai nghe ra, đứng lên từng bước chạy ra ngoài.

Ra ngoài đường lớn, hắn lại ngó tới ngó lui mới nhìn thấy mọi người đang tập trung ở một cái công viên quảng trường cách đó không xa.

“Là kiểm tra đột xuất của chính phủ?!”

Trán của Lý Khang bắt đầu đổ mồi hôi hột. Linh cảm nói cho hắn biết chuyện này cực kì liên quan đến vụ học sinh trao đổi này, hay nói đúng hơn là những trẻ mồ côi như hắn!

Bất chợt có ai đó từ phía sau chụp miệng hắn lại, lôi hắn đi.

Lý Khang ra sức vùng vẫy, muốn hét lớn để báo động cho người khác biết nhưng lúc này Ngô Ngọc Hân từ phía sau bước ra, vẻ mặt tựa như là lo lắng, có chút hốt hoảng.

“Lý Khang, từ sáng giờ em ở đâu vậy? Bọn họ phát hiện ra chúng ta rồi, phải mau đi thôi!”

Nguyễn Thành Tùng lúc này mới buông tay ra, dõng dạc hô: “Bây giờ cũng không còn sớm nữa, tranh thủ bọn họ còn đang kiểm tra đám người kia thì chúng ta chạy mau!”

Lý Khang bây giờ mới bình tĩnh lại, hiểu rõ đầu đuôi rồi, nói: “Đi không được, lúc nãy em dùng Internet công cộng đã xuất trình thẻ ID, em bị phát hiện rồi! Mọi người cứ chạy đi!”

Ngô Ngọc Hân liền nắm lấy tay hắn hô: “Không được, có đi thì cùng đi!”

Nguyễn Thành Tùng cũng nhíu mày, y cảm thấy cái chi tiết cho má này sao mà quen thuộc, y định nói gì thì Lý Khang đã nắm lấy tay của Ngô Ngọc Hân đưa cho y giữ, lại nói: “Thầy Tùng, thầy dắt cô với mấy bạn chạy đi, em đánh lạc hướng bọn họ!”

“Không được, Lý Khang!”

Ngô Ngọc Hân ra sức vùng vẫy nhưng sức mạnh của Nguyễn Thành Tùng là quá lớn, cô đành bất lực mà nhìn Lý Khang chạy xa.

Mắt cô hơi đỏ, tựa như là muốn khóc, cô lườm Nguyễn Thành Tùng chất vấn: “Thầy Tùng, thầy là có ý gì? Lý Khang vẫn là một đứa trẻ, thầy làm vậy mà coi được sao?”

Nguyễn Thành Tùng ghì chặt đôi tay của Ngô Ngọc Hân kéo đi, “Xin lỗi cô Hân, tôi cũng khó xử lắm, là bất đắc dĩ thôi!”

Ở cách đó không xa, có một chiếc xe hộp đang đợi bọn họ ở đó.