Án Tình: Đội Trưởng Lục, Chào Anh!

Chương 1: Có án!



Rạng sáng, tòa nhà cũ thành phố B, đường Y.

Thành phố vào hạ nên không khí cũng nóng hơn rất nhiều, buổi sáng phải che ô, bôi kem chống nắng thì mới có thể sẵn sàng ra khỏi nhà, nếu không lúc trở về trên người sẽ có hai màu da khác nhau.

Đến tối đi ngủ, có điều hòa thì không nói, không có điều hòa thì chẳng khác nào tắm thêm lần nữa.

Đêm càng dày nhưng khí nóng không loãng đi, thay vào đó lại càng rực lửa, tựa như khoảng thời gian vô định bị đốt trên một cái lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân.

Khi con người ta đang bình yên say giấc, thì đâu đó vẫn có những việc chẳng ai lường trước được.

Bao tải đen được lôi sền sệt dưới sàn gạch cũ đầy đất bẩn sớm đã xuất hiện rêu xanh mang mùi ẩm ướt, ở dưới bao tải chảy dài chất lỏng màu đỏ tựa như máu.

Sức nặng của nó khiến người kéo hì hục thở nặng, mồ hôi rịn đầy trên mặt che bởi một lớp khẩu trang đen dày cộm.

Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ thấy một vệt dài đỏ tươi từ cửa chạy thẳng lên tầng trên, mùi máu tanh tưởi bốc lên nồng nặc trong không khí.

Người kéo bao tải vào một căn phòng, khóa trái cửa mới cẩn thận ngồi xuống, đem bao tải màu đen mở ra.

Ánh mắt người đó khi nhìn vào thứ dưới sàn vô cùng hưng phấn, lại vô cùng vui vẻ, giống như hắn đang thỏa mãn với món đồ chơi của chính mình.

***

7 giờ sáng, trung tâm thành phố B.

Sở cảnh sát thành phố.

"Đừng ngủ nữa, đừng ngủ nữa!"

Người vừa bước vào cửa cất cao giọng, đi nhanh đến vỗ vai người đang gục dưới bàn, cô gái Tư Du đang mơ ngủ giật mình vì cú đập vai, lại ba bốn bước đi đến vỗ vỗ mặt một người đàn ông đang ngửa cổ ra lưng ghế, ngủ say đến nổi miệng cũng chảy cả nước bọt.

Do đặt tính công việc, lại thêm giọng người đàn ông bước vào quá lớn, quá hối hả. Toàn bộ người trong căn phòng liền giật mình tỉnh lại, nhìn qua một vòng Dục Minh chỉ thấy bốn người, hướng ánh mắt đến cửa phòng cách đó không xa, Dục Minh lườm mọi người.

"Chuẩn bị đi, có án rồi!" Dục Minh nói xong liền đi nhanh đến cửa phòng đang đóng.

Vươn tay gõ cửa, bàn tay hơi co lại trong không trung chưa kịp chạm thì bên trong liền có tiếng vọng ra: "Vào đi!"

Bên ngoài, mọi người vừa nghe có án liền đứng bật dậy, tác phong nhanh nhẹn nhạy bén, bốn người đứng thẳng lên đi đến bên cạnh Dục Minh.

Lúc Dục Minh mở cửa phòng đi vào, bốn người kia cũng theo phía sau, từng người thành một hàng dọc, Tư Du đi cuối cùng còn tiện tay đóng cửa.

Sở cảnh sát thành phố nổi tiếng nhất là 'ngũ đại nam nhân' của phòng hình sự, là lực lượng nòng cốt mấy năm nay luôn giành danh hiệu 'Phòng phá án đặt biệt' của sở.

Sau khi đứng thành hàng trong văn phòng, bốn người, thêm Dục Minh là năm người, đưa mắt nhìn đến chỗ bàn tài liệu.

Căn phòng không lớn, khoảng nắng bên ngoài cửa sổ hắt vào tạo nên ánh sáng vừa đủ, nhẹ nhàng nhưng tình cảm chỉ là nó không phù hợp với không khí phòng hình sự, tài liệu trên kệ đặt ngay ngắn, phân chia rõ ràng thành từng nhóm.

Bàn làm việc cũng là bàn tài liệu của chủ nhân căn phòng, không lớn nhưng đủ cho mười người hội tụ đủ trên bàn.

"Ngồi đi!" Thanh âm ra lệnh rất rõ, lại mang hơi hướng không mấy dễ chịu.

Sau khi nhận được vụ án, anh đã nghiên cứu một chút, cũng nhận được một vài tấm ảnh từ hiện trường.

Năm người đi đến bàn tài liệu, kéo ghế ngồi xuống, Dục Minh thân cao mét tám ngồi cạnh một cậu thanh niên nhỏ hơn mình ba tuổi - Tiểu Hắc, bên cạnh Tiểu Hắc là Tiểu Bạch.

Hai cậu Hắc, Bạch là anh em sinh đôi, lại thêm trẻ tuổi, vừa mới gia nhập đội cảnh sát hình sự một năm cho nên tâm điểm chú ý của các chị em trong Sở cảnh sát chính là hai viên ngọc này.

Khúc Hổ nhìn người đàn ông ra lệnh cho bọn họ - anh ta cũng là người lúc nảy ngủ đến chảy cả nước bọt, đưa tay vào túi áo trong lấy ra một quyển sổ ghi chú nhỏ và cây bút kẹp ở bìa, tư thế chuẩn bị rất rõ.

Người bên cạnh Khúc Hổ là Tư Du, là cô gái duy nhất của phòng hình sự, chấp nhận chịu theo đám đàn ông vào sinh ra tử, mạnh mẽ không khác gì con trai, quan trọng hơn cô là học trò nữ duy nhất của vị lãnh đạo trong căn phòng này.

"Anh cả!" Dục Minh gọi một tiếng.

Người đàn ông gật đầu, để bắt đầu quá trình, anh nói: "Báo cáo đi!"

Dục Minh 'ừm' một tiếng, đẩy ghế đứng dậy, anh hắng giọng mấy cái để lấy giọng, thanh âm trầm thấp từ tốn bắt đầu báo cáo: "Lúc 6 giờ 45, có người đã gọi điện thoại đến sở cảnh sát báo án. Tôi đã cho người đến địa chỉ báo án kiểm tra, kết quả tại hiện trường phát hiện ba thi thể nam. Tình trạng thi thể đều như nhau, không mặc quần áo, trên người có vết thương do bị đánh đập, bộ phận sinh dục đã bị cắt bỏ dẫn đến mất máu mà chết. Không phát hiện 'cái đó' ở hiện trường, bây giờ vẫn còn đang tìm kiếm."

Khúc Hổ ghi lại tất cả, vài từ ngắn gọn như 'giới tính: nam', 'tình trạng: không quần áo, bị đánh đập, cắt mất bộ phận sinh dục', 'thời gian báo án: 6 giờ 45 phút sáng'.

Tư Du nhíu mày, nhìn 'Anh cả' đang ngồi chăm chú lắng nghe, cô bình phẩm: "Hẳn là một tên biến thái!"

"Chỉ thế thôi sao?" Người đàn ông nghiêm túc hỏi.

Dục Minh gật đầu, ngồi xuống ghế: "Chỉ thế thôi! Anh cả, chúng ta không phải đến hiện trường sao?"

Bình thường mỗi lần có án bọn họ sẽ tức tốc chạy đến hiện trường, nhưng hôm nay bọn họ lại ở đây báo cáo.

"Tư Du, em cùng Khúc Hổ điều tra danh tính nạn nhân." Người đàn ông phân phó, lại nhìn Dục Minh: "Cậu cùng Tiểu Hắc, Tiểu Bạch đến hiện trường trước đi."

"Còn anh?" Dục Minh nghi hoặc.

Người đàn ông đứng dậy, chỉnh lại áo khoác da bên ngoài: "Bảy giờ tôi phải đón một người, bây giờ cũng sắp đến giờ hẹn nên không tiện đi cùng. Mọi người đi trước, tôi sẽ đến sau!"

"Được!" Mọi người đồng thanh đáp, nhìn lãnh đạo của mình rồi gật đầu. Phân công xong thì ai làm việc nấy.

Năm người cùng rời đi, cho đến khi trong phòng chỉ còn mỗi người đàn ông, anh đưa tay nhìn đồng hồ đeo tay, đôi mắt đẹp nhìn kim chỉ phút vừa dịch một khoảng, năm phút nữa bảy giờ.

Anh cởi áo khoác da, đi đến chỗ cửa lấy áo khoác dạ mắc từ lúc nào không rõ, mặc vào, mở cửa phòng rời khỏi.

Căn phòng trong chốc lát chỉ còn là một khoảng im lặng, đón nhận ánh nắng dịu êm nhưng lại là cơn sóng ngầm với nhiều người.

Theo như vài thông tin ít ỏi mà anh được biết... Đơn giản người mà anh sắp 'đón tiếp' là một cô gái, mà cô gái này lại là nhân vật quan trọng, theo như nhận định của lão Lý, người đứng cao cao tại thượng ở Sở cảnh sát này nói với anh.

"Tiểu Lục! Con nhất định phải mời được cô ấy về sở cảnh sát chúng ta! Con bé đó, nói bình thường không bình thường, nói bất thường cũng không phải! Nhưng ta đảm bảo với con, con bé sẽ giúp ích rất nhiều cho những vụ án."

Lời của lão Lý - Lý Thần Nguyên - Đại úy cảnh sát thành phố B, đúng là khiến cho người ta vừa mong chờ vừa lo lắng.

Theo thói quen bình thường, phong cách làm việc mười năm qua của Tiểu Lục nhà lão Lý thì...

Anh không thích những người được bợ đỡ đi lên, mà đại diện là cô gái 'giỏi giang quái dị' trong việc tả thực của lão Lý.

Nói đúng hơn, phòng hình sự có một Tư Du đã là quá đủ.

Cô gái đó, tên là gì? Trí nhớ của anh cũng không tệ, lại càng để ý đến cái tên dễ nghe và êm tai kia. Nghĩ một lúc, trong đầu hiện lên một cái tên.

Một chữ Lâm bên cạnh một chữ Diệp, mang sắc nhẹ thanh tao, lại có cảm giác tươi mới rực rỡ.

Thông tin ghi rằng, Lâm Diệp là con gái của một học giả người Pháp, tốt nghiệp tiến sĩ khi 25 tuổi và bằng giáo sư tâm lý vừa nhận cách đây sáu tháng, hiện tại đã tròn 28 tuổi, tình trạng hôn nhân để trống, có một người em trai vừa mới tốt nghiệp ngành ngân hàng, tương lai khá rực rỡ.

Lục Hàn Thuyên không cầm theo gì cả, anh đi ra cổng của Sở cảnh sát, đưa mắt nhìn nhà xe cách đó không xa.

***