Anh Ấy Dạy Tôi Cách Cầm Dao Mổ

Chương 50: Lời cam đoan được thế chấp bằng nhân mạng!



Tư Nghị quan sát đến nút thắt trên dây thừng buộc vào cổ chân của hai nữ sinh, vừa nhìn vào đã thấy có điểm bất thường. Nút thắt của thi thể bên trái có phần lỏng lẻo hơn thi thể bên phải.

- Đã có ai đụng vào sợi dây này chưa?

Mọi người nhìn vào nút thắt của sợi dây rồi đồng loạt lắc đầu.

- Có ít nhất bốn người cùng tham gia gây án. Kẻ buộc nút thắt này rất có thể còn bị thương ở cánh tay.

Mọi người nhanh chóng hiểu ra vấn đề khi Doãn Tư Nghị chỉ sang phần nút thắt bên phải được siết rất chặt, cho thấy cổ chân của hai nạn nhân được hai người khác nhau cùng lúc buộc vào thành cầu. Mà tên đảm nhiệm vị trí bên trái vì lý do nào đó mà hơi tắc trách nên mới buộc lỏng lẻo không chắc chắn, nếu còn để lâu rất có thể nạn nhân sẽ rơi thẳng xuống dưới.

Với bản tính cầu toàn thận trọng của bọn chúng thì điều này khó có thể xảy ra, trừ khi là cánh tay gặp vấn đề hoặc đang trong trường hợp bất khả kháng. Vả lại, muốn thuận lợi treo nạn nhân trong tư thế hoàn toàn chúi xuống và đảm bảo trong thời gian ngắn thì phải có số người tương ứng để tiếp sức.

Nhận định bước đầu đã xong, mọi người cùng nhau kéo thi thể của hai nữ sinh lên cầu, lúc này La Tấn Duật đã bắt đầu liên lạc với người nhà nạn nhân.

Doãn Tư Nghị lặng lẽ ngồi xuống, cảm giác đau nhói xộc thẳng vào lồng ngực, vành mắt anh nóng hổi rồi nhoè đi. Anh dành một khoảng lặng tiếc thương cho hai vong linh bé nhỏ, hít vào thở ra lấy lại tinh thần rồi mới xin phép được chạm vào thi thể của các em.



Anh kéo lưng áo của hai nạn nhân lên xem thử, hồ máu tử thi đọng hết ra sau lưng, ấn vào không biến sắc, cơ thể đang trong tình trạng co cứng dữ dội, cho thấy nạn nhân đã chết nhiều giờ, rất có thể là đã bị giết sau khi bị đưa lên xe không lâu.

Dưới ánh đèn chuyên dụng, Doãn Tư Nghị còn phát hiện thêm một điểm bất thường, trong hai thi thể thì hồ máu tử thi của họ hoàn toàn khác nhau. Một người thì vết hoen mang sắc đỏ sẫm bình thường, vết hoen của người còn lại thì có màu tím sẫm, dấu hiệu này là do bị ngạt thở chết trước khi bị cưa đầu.

Nhưng cùng là hai đứa trẻ như nhau, cùng một hung thủ như nhau, tại sao lại bị giết theo cách thức không giống nhau? Muốn giải mã bí ẩn bày thì giải phẫu tử thi là điều không thể tránh khỏi.

Khi lực lượng chức năng khiêng xác của hai nữ sinh xuống bên dưới thì thân nhân cũng tới nơi. Từ xa đã nghe tiếng khóc thê lương như vang thấu tận trời cao, hai người mẹ tội nghiệp khó khăn lê lết vào trong, chạm được vào thi thể của con gái thì gần như ngất lịm.

Hai người cha cứng rắn là thế nhưng giờ phút này cũng không thể trụ nổi, nhất là khi giở tấm vải trắng ra nhìn rõ thi thể lạnh ngắt của con mình thì hoàn toàn ngã quỵ. Khung cảnh ảm đạm tang tóc này chẳng một ai kìm lòng nổi, tiếng khóc la ai oán như xé nát ruột gan của những người chứng kiến.

Từ đôi mắt như đang chảy máu của người mẹ tội nghiệp thẫn thờ dõi ra xa, bà trông thấy một người đàn bà cũng đang quỳ giống như mình trong đám đông mù mịt. Cơn thịnh nộ nuốt chửng ý thức khiến bà bỗng chốc hóa điên, bà hung hăng bò bằng cả chân và tay, rồi vồ lấy Trần Uyển Khanh nhe răng ngấu nghiến.

- Là mày! Là mày đã giết chết con tao! Trả con tao lại đây! Trả con gái lại cho tao…

Khung cảnh tang thương bất ngờ trở thành một mớ hỗn độn đầy tiếng chì chiết tru tréo và những âm thanh cào cấu. Trần Uyển Khanh quỳ mọp xuống liên tục nói xin lỗi, Tuệ Ngọc ở bên cạnh ôm chặt lấy bà ngăn những cú đấm liên tục giáng tới. Sự việc chỉ dừng lại khi lực lượng chức năng vào can ngăn, Doãn Tư Nghị ôm Tuệ Ngọc lên vô cùng lo lắng.

- Em có bị thương ở đâu không?

Tuệ Ngọc lắc đầu.

- Em đưa mẹ ra xe trước.

Tư Nghị nhìn Tuệ Ngọc và dì Chương khó khăn rời khỏi đám đông, rồi người khuất dần, tròng mắt anh dâng lên một nỗi ảm đạm dày đặc. Chưa bao giờ anh lại cảm thấy mình vô dụng như vậy, khoảnh khắc này lẽ ra anh nên bảo vệ cho cô, chở che cho cô, nhưng anh lại không thể làm được gì ngoài việc nhìn cô rời đi trong bất lực.

Gạt bỏ mối bận lòng ấy đi, anh trở lại hiện trường, việc cần làm hiện tại là khuyên nhủ người nhà cho phép giải phẫu tử thi, dù biết rằng việc này rất khó để được họ đồng ý.



Thật ra, dù người nhà nạn nhân có đồng ý hay không, cơ quan chức năng có thẩm quyền vẫn có thể khám nghiệm tử thi mà không cần có sự đồng ý của họ. Nhưng trong tình cảnh tang thương này, việc tự ý đụng chạm vào thi thể của con cái họ là hành vi mất nhân đạo, nên nhiệm vụ tuyên quyết phải là khéo léo khuyên nhủ để họ sẵn lòng hợp tác với bác sĩ pháp y.

Phụ huynh của hai nữ sinh đã được La Tấn Duật và các đồng nghiệp mời ngồi vào trong xe cảnh sát, rót nước ấm cho họ uống để lấy lại tinh thần. Doãn Tư Nghị đứng bên ngoài rất lâu, đợi tiếng khóc ngừng nấc lên mới bước lên xe, ngồi xuống đối diện, chậm rãi nói đến chuyện giải phẫu tử thi. Đúng như anh dự đoán, vừa nhắc đến hai chữ "mổ, xẻ" họ đã trừng mắt lên quát thẳng vào mặt anh:

- Các người mổ hết bao nhiêu người rồi có tìm được cái gì có ích hay không? Hung thủ đã rành rành ra đó sao các người không bắt nhốt lại? Con cái của chúng tôi đã ra nông nỗi này rồi mà các người còn chẳng buông tha, chúng nó không có máu mủ ruột rà gì với các người nên các người đâu biết xót có phải không?

Cơn thịnh nộ của người nhà nạn nhân là hoàn toàn có căn cứ, bởi cho đến nay ngoài đếm số nạn nhân vẫn đang không biết đến bao giờ thì ngừng tăng thêm ra, thì bọn họ vẫn chưa tìm được nguồn cơn để chặn đứng chuỗi giết chóc đẫm máu này.

Nhưng không phải vì "vô năng" mà bọn họ không biết xót thương đồng loại của mình. Rất nhiều người cho rằng bác sĩ pháp y hay cảnh sát hình sự đều là những người không tim không phổi, họ tưởng rằng chứng kiến quá nhiều cái chết sẽ khiến cho trái tim của lực lượng ở tuyến đầu như anh sẽ trở nên chai sạn. Nhưng không phải như vậy! Mỗi một lần nhìn thấy một sinh linh vô tội bị tước đoạt mạng sống, là một góc hồn trong anh cũng chết lặng và an táng cùng họ khi con dao mổ trên tay rì rì rạch xuống mảng da đã lạnh tái.

Doãn Tư Nghị đan những ngón tay vào nhau, gục đầu xuống thấp, thật lòng chia sẻ:

- Tôi thật sự rất lấy làm tiếc về những chuyện vừa diễn ra, không chỉ tôi mà tất cả mọi người đều chẳng ai mong muốn sự việc có kết cục bi thảm như thế này. Mất mát của gia đình rất lớn, tôi hiểu điều đó, và tôi càng hiểu hơn phải nhanh chóng bắt được hung thủ để dẹp yên lòng dân, cũng để xoa dịu đau đớn của người nhà nạn nhân. Nhưng muốn kết tội hung thủ thì cần phải có chứng cứ, mà muốn có chứng cứ thì bắt buộc phải nhờ đến các em "lên tiếng" trên bàn giải phẫu.

Anh ngẩng lên nhìn thẳng vào những gương mặt thất thần, những đôi mắt đỏ hoe, hai mắt anh cũng đã ươn ướt lệ.

- Tôi là người trực tiếp kề cận các em trên bàn mổ, vậy nên lương tâm của tôi càng đau lòng hơn khi bản thân không nghe được âm thanh mà các em đang cố gắng gào thét trong vô vọng. Và vì tôi thấu được tất cả những đau đớn mà mọi người đang nếm trải, nên tôi xin cam đoan, nếu bản thân tôi không tìm được hung thủ mà để chuyện này tiếp diễn, thì tôi sẽ nộp đơn từ chức, toàn bộ dụng cụ khám nghiệm của tôi… tùy mọi người xử lý trên cơ thể này.

Anh dứt lời, những ánh mắt tức tối dần trở nên hoang mang, họ đang không biết phải quyết định thế nào, thì đột nhiên có tiếng bước chân vang lên ở bên ngoài. Những người trong xe đồng loạt quay đầu ra nhìn liền trông thấy Tuệ Ngọc quỳ ở bên dưới, ngước nhìn họ bằng ánh mắt ngập nước mang đầy van lơn.

Doãn Tư Nghị hoảng hốt nhảy xuống xe, anh đỡ tay cô, đau lòng đến không thở nổi.

- Tuệ Ngọc, đây không phải là lỗi của em!



Tuệ Ngọc phớt lờ đi, cô gạt tay anh, khẽ khàng lên tiếng:

- Tôi thật lòng không biết những đau đớn mà các em đã chịu có liên quan đến mẹ của tôi hay không, nhưng là một người con, tôi tin mẹ mình hoàn toàn vô tội. Mong mọi người suy xét mà cho phép cơ quan chức năng khám nghiệm tử thi, nếu kết cục không phải như những gì tôi đã nghĩ, đau đớn mà mọi người đang phải chịu là do mẹ của tôi gây ra, thì Chương Tuệ Ngọc tôi sẽ là người trả nợ cho bà ấy, cái mạng này… lúc ấy tùy mọi người định đoạt.

Tuệ Ngọc mọp đầu xuống, nước mắt thấm vào nền gạch ướt, Doãn Tư Nghị siết chặt tay mình rồi cũng quỳ xuống ôm lấy cô, bất lực ai oán:

- Anh đã nói đây không phải là lỗi của em mà…

Khung cảnh ảm đạm bi thương này khó đặng lòng nhìn tiếp, cuối cùng vì lời cam kết kia nên người nhà của nạn nhân đành dằn lòng chấp thuận.

- Nếu kết quả không đúng như những gì các người đã cam đoan, thì chúng tôi sẽ kéo đến Sở cảnh sát đòi bồi thường nhân mạng. Đầu của con chúng tôi không tìm được, thì các người lấy đầu của mình để thay thế đi!

Họ tức giận rời đi, để lại đôi nam nữ còn ôm lấy nhau trong ánh mắt miệt thị của biết bao người. Nhìn họ từ đằng xa là ánh mắt tuyệt vọng, túng quẫn của người đàn bà đơn bạc. Nắm tay Trần Uyển Khanh bấu chặt vào nhau, bà khóc đến đỏ lừ hai mắt, trong đau đớn tột cùng cơn ác mộng trong bà vọng ra thành lời xúi giục.

Súng của cảnh sát không tùy tiện bắn dân, còng tay của cảnh sát không thể tự tiện ngăn kẻ sát nhân khi chưa có đủ bằng chứng. Vậy thì... bà sẽ làm việc đó thay cho họ vậy!