Anh Ấy Rất Điên

Chương 29: Đè lên tường



Phòng chứa nước.

Vừa mở chốt nước ấm ra, Thương Ngạn đã nghe thấy một chuỗi tiếng bước chân truyền đến từ hành lang.

Anh lơ đãng nhìn qua.

Liếc qua người đang tiến đến kia, Thương Ngạn rũ mắt che đi con ngươi tối đen.

Từ đầu tới cuối, trên gương mặt nam sinh, ngay cả một biến hóa rất nhỏ cũng không có.

Thư Vi đi vào từ ngoài cửa đứng hình.

Cô ta nắm chặt tay, khăn giấy trong lòng bàn tay bị cô ta bóp chặt phát ra tiếng rên rỉ khó nghe.

"Thương Ngạn......"

Chần chờ thật lâu, cô ta mở miệng.

Thư Vi tạm dừng, đứng ngay cửa phòng.

Ngón tay thon dài xẹt qua van nước nóng, dòng nước đột ngột dừng lại.

Thương Ngạn nâng bình nước nhìn thoáng qua, đứng thẳng lên, cầm lấy nắp bình đặt trên máy nước nóng.

Anh xoay người.

Vừa đóng nắp bình vừa bước ra cửa.

Đến trước cửa, Thương Ngạn dừng chân.

"...... Tránh ra."

Giọng điệu nam sinh không nghe ra cảm xúc gì, hệt như chỉ bị một người xa lạ chặn cửa.

Cũng vì điểm này -- không có cảm xúc cũng không có phản ứng, khiến sự thong dong Thư Vi ngụy trang không thể duy trì được nữa.

Cô ta duỗi tay định kéo ống tay áo của Thương Ngạn --

"Thương Ngạn, mình......"

Người nọ cầm bình nước nhấc tay lên, dễ dàng tránh đi động tác của cô ta.

Đúng lúc đó, cặp mắt sắc bén quét đến, không kiên nhẫn chăm chú nhìn mặt cô ta --

"Dây dưa không dứt."

Thanh âm người nọ lạnh như băng tuyết.

Thư Vi đỏ hốc mắt.

"Cậu có chỗ nào không thích mình...... Mình có thể sửa -- hôm qua là mình sai rồi, cậu đừng không để ý đến mình...... Thương Ngạn......"

Thương Ngạn tức giận đến bật cười, dời mắt.

Đến khi một lần nữa nhìn xuống, mắt anh lạnh như băng, thấp giọng nói ra từng câu từng chữ --

"Cậu có bệnh à?"

Nói xong, Thương Ngạn sượt qua vai nữ sinh, không nhịn được nữa đi ra ngoài.

Bình nước vẫn chưa được đóng chặt, bắn ra vài giọt nước nóng, rơi xuống bàn tay.

Nóng tê tay.

Thương Ngạn hơi nhíu mày, vặn thêm một lần nắp bình.

Vào lúc này, sau lưng anh đột nhiên vang lên một thanh âm rất nhỏ.

"Có phải cậu...... Thích Tô Mạc Mạc."

Thương Ngạn bỗng dừng bước.

Ý thức hoảng hốt.

Sau lưng anh, Thư Vi ngẩng đầu định nói gì đó, bỗng dưng nhìn thấy phía cuối hành lang, một bóng dáng nữ sinh nhỏ nhắn phản chiếu trên mặt đất.

Đồng tử Thư Vi hơi co lại.

Không chút nghĩ ngợi, cô ta tiến nhanh lên, thừa dịp Thương Ngạn đang thất thần trong nháy mắt này, từ đằng sau ôm chặt lấy anh.

Ý thức Thương Ngạn bị động tác này kéo về.

Mặt mày lạnh lùng.

Thiếu chút nữa không nhịn được ném bình giữ ấm trong tay xuống đất.

"...... Buông ra."

Gân xanh nổi lên trên vầng trán trắng nõn, ánh mắt Thương Ngạn lạnh lẽo đen tối.

Anh đang định hành động, nhấc mắt lên thì trông thấy đầu hành lang là cô gái đang đứng ngơ ra tại chỗ.

Cùng lúc đó, thanh âm xen lẫn ý cười cố gắng thể hiện ra của Thư Vi truyền đến từ phía sau --

"Cậu không muốn nhìn thử xem...... Học trò nhỏ của cậu, có tình cảm gì với cậu sao?"

"......"

Người phía trước trầm mặc.

Đáy lòng Thư Vi nổi lên chua xót tuy đã thực hiện được, nhưng một giây sau, cô đột nhiên nghe thấy một tiếng "cốp".

Cực kì chói tai.

- -

Bằng sức mạnh gần như bạo lực, anh đóng chặt nắp bình giữ ấm không nghe lời đó.

"Mẹ nó."

Người phía trước đột nhiên cười lạnh một cách dữ tợn.

Thư Vi cảm thấy cổ tay của mình đột nhiên tê rần, tựa như bị một vòng sắt ghì chặt.

Cô ta sợ hãi kêu lên, thả tay ra muốn lui lại.

Nhưng người nọ nắm chặt cánh tay cô ta, Thương Ngạn trầm lãnh nhìn cô gái xoay người sang chỗ khác ở cuối hành lang dài.

Thương Ngạn đảo mắt, che đi tia sắc lạnh trong đó.

Anh chuyển bình nước trong tay sang tay trái, tay phải mở ra, đột nhiên áp ra đằng sau--

"Bịch!"

Một tiếng va chạm trầm đục, hấp dẫn cô gái đứng ở lối vào hành lang không nhịn được quay đầu nhìn.

Thấy một màn cách đó không xa, đồng tử cô co nhẹ.

- -

Cuối hành lang dài.

Thương Ngạn bóp cổ Thư Vi, hung hăng đè người cô ta lên tường.

Anh cúi người xuống, ánh mắt lạnh lẽo.

"Thư Vi, có bệnh thì uống thuốc -- đừng đến chỗ tôi tìm chết."

Anh dùng lực tay, khiến Thư Vi không kêu lên được, hoảng sợ nhìn anh.

"Còn nữa, -- dùng cậu thử Tô Mạc Mạc?"

Nam sinh rũ mắt, thấp giọng cười, giọng nói lộ ra dữ tợn.

Và khinh miệt đến tận cùng.

"...... Cậu là cái thá gì."

Sắc mặt Thư Vi trắng bệch.

Thương Ngạn lạnh mắt phủi tay đẩy người ra, xoay người đi ra ngoài.

Mãi đến khi dừng trước mặt cô gái, dường như cô vẫn chưa lấy lại tinh thần, giật mình đứng ở lối vào.

"Sư...... Phụ?"

Cô ngẩng mặt nhìn anh.

"......"

Thương Ngạn giơ tay, nhéo huyệt thái dương, cũng lau đi nét hung tàn trên mặt.

Anh cong khóe miệng.

Ngữ khí lại "uy hiếp" --

"Anh không có quan hệ với cô ta. Không được suy nghĩ miên man, không được nghi ngờ."

Tô Mạc Mạc hồi thần, chậm rãi nói: "Nhưng chị ta vừa ôm thầy......"

"......"

Giọng điệu mềm mại dịu dàng này, quyến rũ đến mức ánh mắt Thương Ngạn hơi tối đi.

Anh cúi người.

"Nhóc con, gan em mập ra rồi ư, dám nghi ngờ lời sư phụ nói?...... Trước kia đã nói chưa, nếu để anh lặp lại sẽ như thế nào?"

Tô Mạc Mạc do dự, mũi chân dịch lên, mang theo chút khiêu khích không tự biết, chạm vào giày nam sinh --

"Đánh gãy chân."

"......"

Thương Ngạn nhìn xuống.

- -

Chân ngắn nhỏ duỗi đến trong tầm mắt anh.

Anh không nhịn được bật cười.

Anh lập tức nghiêng người, thấp giọng ra vẻ uy hiếp --

"Có tin anh đánh gãy chân em không?"

"...... Không tin."

Cô gái lắc đầu

Trầm mặc hai giây, cô nhỏ giọng nói tiếp nửa câu sau:

"Sư phụ không nỡ."

"......!"

Trái tim như bị thứ gì đó đụng phải làm thần trí Thương Ngạn hoảng hốt, trong nháy mắt đó, anh gần như muốn không quan tâm mà............

Thương Ngạn siết chặt tay, gân xanh trên trán lại nổi lên.

Không giống vừa nãy, tia đen tối dưới đáy mắt bị anh áp xuống lần nữa, mang theo cảm xúc không cam lòng gần như điên cuồng nảy lên.

Hình như tiếng hít thở bên tai tăng lên một chút, Tô Mạc Mạc khó hiểu ngước đầu lên, "Sư phụ......"

Vừa cất tiếng, người trước mặt bất ngờ đứng thẳng dậy, vòng qua người cô --

"Trở về làm bài."

Tô Mạc Mạc lập tức héo xuống.

Rầu rĩ không vui, "...... Ồ."

*

Tiết toán cuối cùng của buổi sáng kết thúc, Tô Mạc Mạc cùng Tề Văn Duyệt và Liêu Lan Hinh đi đến nhà ăn.

Lớp 11-1 ở khu dạy học số 3 cách nhà ăn của trường rất xa, gần như phải vượt qua hơn phân nửa sân trường.

Trên đường, Tề Văn Duyệt đi ở giữa, trái phải kéo Tô Mạc Mạc và Liêu Lan Hinh --

"Mạc Mạc, có phải sư phụ của cậu có bạn gái mới không?"

Tô Mạc Mạc ngẩn ra: "......?"

Tề Văn Duyệt quay đầu, nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của cô gái, "Xem ra cậu cũng không biết...... Thật kì lạ, sao có thể giấu kín mít như thế chứ, tại sao trước kia không có chút động tĩnh nào vậy."

Tô Mạc Mạc tiêu hóa xong tin tức kinh ngạc này, chần chờ hỏi: "Tại sao lại đột nhiên...... Nói như vậy?"

Tề Văn Duyệt quơ điện thoại trong tay.

"Tieba của trường không phải đã phục hồi rồi sao? Hôm nay trên Tieba có học sinh trong trường chúng ta nói, sáng nay trong trường gặp được Thương Ngạn và một nữ sinh hôn môi."

Tô Mạc Mạc: "......?!"

Ngay cả Liêu Lan Hinh bên cạnh cũng thấy ngạc nhiên, xoay đầu nhìn Tô Mạc Mạc đang có vẻ bất ngờ, sau đó mới cau mày hỏi Tề Văn Duyệt: "Tin tức là thật sao, chắc chắn không phải bịa đặt?"

"Thật."

Tề Văn Duyệt gật đầu thật mạnh, "Hơn nữa nghe nói lúc ấy tình huống còn rất...... Ờm, kịch liệt."

Liêu Lan Hinh: "Cùng với ai, ở chỗ nào?"

"Aiz, bạn cùng bàn, sao hôm nay cậu hiếm khi nhiều chuyện vậy?" Tề Văn Duyệt cười nói. "Không nói chỗ nào hết, hình như cũng chưa thấy mặt của cô gái đó...... Nói Thương Ngạn vô cùng cường thế, đè người cô gái đó lên tường hôn, hoàn toàn che kín mít............"

Câu tiếp theo của Tề Văn Duyệt, Tô Mạc Mạc đã nghe không vào.

Má cô không kiểm soát được nóng lên, đầu ngón tay giấu trong ống tay áo cũng bất an siết chặt, lòng bàn tay chảy mồ hôi, bị gió thổi qua, có chút lạnh người.

Rõ ràng chỉ chắn một chút.

Sao lại bị đồn là............

Nghĩ đến chuyện được truyền trên Tieba, Tô Mạc Mạc càng bất an, thấp giọng cẩn thận hỏi: "Sau đó thì sao?"

Tề Văn Duyệt tiếc nuối nói: "Chưa kịp có sau đó thì đã bị hai nữ sinh nhìn thấy ngắt đi rồi."

Mặt Tô Mạc Mạc càng thêm nóng, vô lực cãi lại: "Mình không nói chuyện đó, ý mình là Tieba......"

"À à, cậu hỏi chuyện này sao."

Tề Văn Duyệt tiếc nuối nhún vai.

"Người đăng bài nói được một nửa, đột nhiên biến mất không thấy. Tìm vào trang chủ của cậu ta thì thấy tất cả tư liệu đều trống, bài viết bị xóa, tài khoản cũng xóa......"

Tô Mạc Mạc ngẩn ra.

Quá trình sạch sẽ lưu loát này, nghe thấy có điểm quen thuộc......

- - rất có phong cách của Tổ Huấn Luyện máy tính.

"Aiz."

Tề Văn Duyệt đột nhiên thở dài.

"Chuyện đến nước này, chỉ có thể hy vọng bạn gái mới của Ngạn ca là một nữ sinh dịu dàng ôn hòa, chăm sóc Mạc Mạc cải thìa của chúng ta một chút."

Tô Mạc Mạc đột nhiên lên chức "cải thìa": "......?"

Cô do dự, chột dạ hỏi: "Có liên quan gì đến mình đâu."

Tề Văn Duyệt đếm đầu ngón tay tính cho cô, "Cậu xem đi, cái gọi là một ngày làm thầy, cả đời làm cha; Thương Ngạn đối xử tốt với cậu như thế, gần như coi cậu như con gái mà nuôi -- vậy sau này cậu ấy có bạn gái, không phải tương đương với mẹ kế của cậu sao?"

Tô Mạc Mạc: "............" Ngây người.

Tề Văn Duyệt còn đang tẩy não ma quỷ cho cô: "Hơn nữa Mạc Mạc của chúng ta xinh đẹp như vậy, hệt như tiểu tiên nữ, mẹ kế có xinh đẹp cũng không thể so với cậu -- cái này giống như công chúa Bạch Tuyết và mẹ kế, lỡ như có thêm "gương ma" châm ngòi ly gián, cậu cẩn thận coi chừng bị mẹ kế đút táo độc đó!"

Tề Văn Duyệt tạm dừng, giật mình một cái --

"Thôi thôi...... Mình tự nói mà cũng nổi da gà, tưởng tượng như vậy hậu quả thật nghiêm trọng...... Mạc Mạc, cậu yên tâm, mình nhất định có thể giúp cậu tìm hiểu, rốt cuộc mẹ kế chính thức kia của cậu là thần thánh phương nào!"

Tô Mạc Mạc nghe được đã trợn mắt há hốc mồm.

Liêu Lan Hinh bên cạnh nhìn khắp sân trường, không khỏi trợn trắng mắt.

"Cậu thật lo chuyện bao đồng, công chúa Bạch Tuyết à?...... So sánh rác rưởi gì vậy, cậu vẫn nên mau đi lấy đồ ăn đi."

Tề Văn Duyệt vẻ mặt đưa đám bị Liêu Lan Hinh đẩy lên cửa sổ gắp thức ăn, Liêu Lan Hinh vốn đang định qua kia xếp hàng, do dự một lúc, cô dừng chân.

Cô gái bên cạnh có vẻ còn đang dại ra chưa lấy lại tinh thần từ câu chuyện cổ tích phiên bản đen tối vừa rồi.

Liêu Lan Hinh bất đắc dĩ cười một cái.

"Mạc Mạc."

"......?"

Tô Mạc Mạc hồi thần, xoay đầu nhìn Liêu Lan Hinh.

Liêu Lan Hinh trầm mặc đánh giá cô.

Làn da cô gái trắng nõn, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, con ngươi đen nhánh lộ ra ánh nước, chóp mũi xinh xắn, cánh môi non mềm như nụ hoa, làm người khác chỉ cần nhìn lướt qua là không dời được mắt.

Tính cách cũng lặng lẽ đến mức khiến người ta đau lòng, ngoan ngoãn không nhịn được muốn ghẹo cô, không vì bề ngoài xinh đẹp diễm lệ được chiều chuộng mà lộ ra kiêu ngạo hay tùy hứng......

Sạch sẽ như một khối thủy tinh không lẫn bất kì tạp chất nào.

Trong sáng xinh đẹp.

...... Cũng khó trách người nọ sẽ thích.

Vứt bỏ hâm mộ ghen ghét của người cùng giới, chỉ sợ rất khó có người không thích cô.

Liêu Lan Hinh nhíu mày.

"Thương Ngạn...... Sư phụ của cậu đúng là mọi mặt đều rất ưu tú, nhưng tính cách thì, chỉ sợ không phải người lương thiện gì...... Mình cũng không biết cậu ấy có thích hợp hay không, nhưng tự cậu sẽ rõ."

Tô Mạc Mạc: "--??"

Nói phải có điểm dừng, Liêu Lan Hinh không cần nhiều lời nữa.

"Đi lấy đồ ăn đi, lát nữa gặp lại."

Liêu Lan Hinh để lại lời làm Tô Mạc Mạc không hiểu ra sao, cứ như vậy xoay người rời đi.

Cùng lúc đó, ngoài cửa nhà ăn.

Lệ Triết đi theo sau Thương Ngạn, bước lên một bậc thềm.

"Aiz, Ngạn ca, không phải cậu không thích nhà ăn I sao, sao trưa nay lại đến đây?"

"......"

Thương Ngạn đảo mắt qua chỗ lấy đồ ăn ở phía xa kia, hơi chau mày.

Một lát sau, tầm mắt rốt cuộc cũng "bắt" được thân ảnh nhỏ xinh quen thuộc, ánh mắt xẹt qua ý cười.

"Đi thôi."

"À." Lệ Triết vội vàng theo sau. "Đúng rồi, Ngạn ca, tôi nghe nói hôm nay Tieba lại đồn chuyện bậy bạ?...... Hình như có nữ sinh bịa đặt, nói cậu và một cô gái hôn môi trong trường."

"......"

Cặp mắt Thương Ngạn hơi lóe, không đáp lời.

Lệ Triết còn đang cười ngây ngô, "Người này bịa đặt cũng không có cơ sở, cả sáng này cậu không hề rời khỏi phòng học, chỉ đến thư viện cùng nữ thần bé nhỏ của tôi vào tiết ba, sao có thể cùng cô gái gì đó hôn môi chứ, còn nói cậu đè người ta lên tường hôn ha ha ha ha ha......"

Thương Ngạn dừng chân.

Anh ngoái đầu nhìn lại,

nhướng mày hỏi --

"Nữ thần bé nhỏ của cậu?"

Lệ Triết không nhịn được cười, khó có khi ngượng ngùng, "Lần trước ở nhà hàng...... Tôi đã nhất kiến chung tình* với bé nữ thần mà -- Ngạn ca, đâu phải cậu không biết chứ!"

*(Nhất kiến chung tình: Yêu từ cái nhìn đầu tiên)

Thương Ngạn cười nhạt ra tiếng.

Ánh mắt lạnh lẽo.

"Ồ."

"Sáng nay ở thư viện, tôi đã đè bé nữ thần của cậu lên tường hôn đấy."

Tạm ngưng, anh lộ ra nụ cười vô tâm, khàn giọng nói --

"...... Cực kì ngọt."

Tác giả có lời muốn nói: Lệ Triết:????????????????????????

Ngạn ca: Hôm nay tôi mà không xử lý cậu 

Hết chương 29

___

Số vote sẽ tăng lên nhé, lần này là 422.

Cám ơn các bạn đã ủng hộ.

#xanh