Anh Không Biết

Chương 51



Lúc Giang Ngư Chu lên tầng cầm đồ thì nhận được điện thoại của trợ lý, hỏi anh công việc đàm phán hạng mục với đối tác vào ngày mai, Giang Ngư Chu nói một số chi tiết cho trợ lý, dẫn đến lúc xuống tầng đã muộn mười mấy phút, kết quả vừa xuống tầng đã không thấy người trong nhà đâu, đều đã ra ngoài hết.

Khứu giác nhạy bén khiến anh cảm thấy có thể đã xảy ra chuyện, thế là sau khi ra ngoài liền nhanh chân đi về phía xe bên này, mà câu nói kia của Giang Ninh vừa lúc bị anh nghe rõ ràng.

"Xin lỗi Hướng Vãn!" Giang Ngư Chu đến gần, lặp lại lời vừa rồi một lần nữa. Kì thật chỉ cần người ở đây không điếc thì đều nghe được câu nói trước đó của anh, người từng đi lính, tiếng hô này tràn đầy sức mạnh, vô cùng có lực xuyên thấu.

"Cậu nhỏ......." Giang Ninh mím môi, nước mắt bắt đầu tràn đầy trong mắt. Một buổi tối bị Giang Ngư Chu hai lần bắt được, cũng không biết là cô ta xui xẻo hay không may nữa.

"Cậu lặp lại lần nữa, xin lỗi Hướng Vãn, ngay lập tức!" Biểu lộ của Giang Ngư Chu lạnh lùng mà nghiêm túc, Giang Ninh chưa từng thấy bộ dạng này của anh, lập tức bị doạ quên cả khóc. Giang Ngư Chu cũng sớm đã không tin nước mắt của cô ta, nếu như nói sau khi biết chân tướng anh còn chưa sản sinh ra cảm xúc gì đối với Giang Ninh, vậy thì giờ khắc này, vẻ mặt anh biểu hiện ra ngoài chính là vô cùng chán ghét.

"Ba, bà ngoại....." Giang Ninh thấy nước mắt không có tác dụng với Giang Ngư Chu, chuyển sang cầu cứu người khác.

"Ngư Chu, trước tiên cậu nghe một chút bọn nó nói thế nào đã......." Ôn Hoa Bình bất đắc dĩ nhìn Giang Ngư Chu, trong miệng do do dự dự nói một câu.

Giang Ninh thấy có người đỡ lưng cho cô ta, lập tức khóc lên, "Rõ ràng là cô ta ăn nói ngông cuồng trước, cô ta còn chưa gả cho cậu mà đã coi mình là trưởng bối, Lương Huy tốt bụng giúp cô ta cầm đồ ra cô ta còn bảo Lương Huy cút, rốt cuộc là ai quá đáng đây?"

"Thật sao?" Giang Ngư Chu hỏi lại một tiếng, đột nhiên nhìn Diệp Lương Huy, "Vậy tôi cũng muốn hỏi một câu, tại sao Hướng Vãn phải bảo cậu cút?"

Đôi mắt anh trực tiếp khóa chặt vào mắt Diệp Lương Huy, ánh mắt tinh nhuệ, Diệp Lương Huy thấy thế thì không tự chủ run rẩy một chút.

"Rốt cuộc cậu đã nói gì với Hướng Vãn?" Giang Ngư Chu lại ép hỏi một câu, ngay cả miệng Diệp Lương Huy cũng bắt đầu phát run.

"Tôi..... Không..... Không nói gì?" Tiếng nói đứt quãng, cho dù ai cũng nghe ra được anh ta đang chột dạ.

Bốn phía cực kì yên tĩnh, người lúc đầu muốn thay Giang Ninh nói chuyện cũng ngậm miệng, mà Giang Ninh cũng quên cả thút thít, hết thảy đôi mắt của mọi người đều nhìn về phía Diệp Lương Huy.

"Ngư Chu, chúng ta đi thôi." Hướng Vãn đột nhiên đánh vỡ yên tĩnh, có một số chuyện cô không hề muốn vạch trần trước mặt mọi người, nhưng Giang Ngư Chu lại không biết tình hình, một mực cố chấp muốn thay cô chủ trì công đạo.



"Em đừng sợ, anh sẽ không để cho bọn họ nói xấu em nữa." Nói xong anh quay đầu, chuẩn bị chất vấn Diệp Lương Huy lần nữa, lúc này Giang lão phu nhân lên tiếng:

"Ngư Chu, sắc trời không còn sớm, con đưa Hướng Vãn về sớm một chút đi, mẹ của con bé còn đang chờ đấy."

Giang Ngư Chu quay đầu nhìn Hướng Vãn, Hướng Vãn kéo tay anh lắc đầu với anh, "Được rồi, trở về nói."

Lúc này Giang Ngư Chu mới coi như thôi, chẳng qua trước khi đi anh còn ném xuống một câu cho Ôn Hoa Bình, "Có phải anh bị đần hay không, con gái ruột của mình thiện hay ác anh cũng không phân rõ, anh làm cha kiểu gì thế?"

Những lời này anh nói ở bên tai Ôn Hoa Bình nên những người khác không nghe thấy, mà mắt Ôn Hoa Bình lại lóe lên một cái không thể thấy rõ.

Bọn họ vừa rời đi, Giang Ninh liền nhào tới đánh Diệp Lương Huy, "Rốt cuộc anh nói gì với cô ta? Hả, nói gì rồi?"

Diệp Lương Huy nào dám nói thật, vừa chạy trối chết vừa trả lời, "Không có, anh thật sự không nói gì."

Giang lão gia tử nhìn tình cảnh này, lắc đầu bỏ đi, toàn là thứ lung tung ngổn ngang gì đâu.

Lão phu nhân thì cùng Giang Tâm Duyệt tiến lên kéo bọn họ ra, sau đó lão phu nhân cũng đi, còn lại một nhà bốn người đứng ở bên ngoài, không biết nên nói gì.

"Diệp Lương Huy, có phải anh coi trọng cô ta rồi hay không?" Giang Ninh đột nhiên hỏi, giọng nói có chút đáng sợ. Hướng Vãn trông xinh đẹp là chuyện rõ như ban ngày, mặc dù Giang Ninh vẫn luôn không chịu thừa nhận.

"Không phải, thật không phải vậy, em tin anh đi." Mặt Diệp Lương Huy trắng bệch cả rồi, không ngừng cam đoan với cô ta, "Anh chỉ là..... Chỉ là gọi cô ta một tiếng mợ, sau đó cô ta liền không vui."

"Thật?"

Diệp Lương Huy gật mạnh đầu, cho nên người một nhà bọn họ đều quy chuyện này về việc Diệp Lương Huy muốn vuốt mông ngựa nhưng nhầm phải đùi.

"Em đã nói là ánh mắt của anh cũng không kém đến nỗi như vậy." Trong lòng Giang Ninh cân bằng, cho tới bây giờ cô ta cũng không chịu thừa nhận Hướng Vãn hơn cô ta, cho dù mình què một chân thì Hướng Vãn cũng không thể so với cô ta.

Mà Hướng Vãn bên này ở trên đường đem chuyện giữa cô và Diệp Lương Huy đều nói với Giang Ngư Chu.

Giang Ngư Chu nghe xong, ngón tay gõ gõ trên tay lái, "Anh nói tên kia lúc ăn cơm làm sao cứ luôn nhìn em đây, hóa ra là chột dạ, quả nhiên là đồ cặn bã."

"Chuyện em đã nói cho anh, muốn nói với Giang Ninh hay không thì tự anh xem mà làm, dù sao thì chắc chắn em sẽ không đến tìm cô ta."

Giang Ngư Chu trầm mặc chốc lát, nói, "Hướng Vãn, so sánh với em thì những người kia quả thực đều không phải là người."

Hướng Vãn cong khóe miệng, "Chỉ cần anh hiểu rõ em là được rồi, những người khác nghĩ thế nào, cho tới bây giờ em đều không quan tâm."

Giang Ngư Chu nhếch miệng, dựa người qua ôm lấy cô, "Đương nhiên, em là cô gái nhỏ hoàn mĩ vô khuyết nhất trong lòng anh."

Hướng Vãn làm ổ trong ngực anh, khẽ hừ một tiếng, "Cô gái nhỏ mà anh cũng xuống tay được, quả thực là già mà không tự trọng."

"Chẳng phải em thích anh như này sao?" Anh nói rồi cúi đầu cắn miệng cô, Hướng Vãn trốn tránh không để anh chạm vào, Giang Ngư Chu dứt khoát nhào qua, đè cô vào ghế phụ lái, hai tay chế trụ cổ tay cô, "Em phản rồi, xem chú dạy dỗ em thế nào đây."

Hai người đang ồn ào vui vẻ, bỗng nhiên nghe hai tiếng bịch bịch, cửa kính xe bị người gõ gõ.



Hai người đột nhiên dừng tay, quay đầu nhìn sang bên, kết quả căn bản chẳng thấy người nào, còn đang tưởng rằng người khác đùa ác thì kính chắn gió phía trước xe lại bị gõ hai cái.

Giang Ngư Chu quay đầu lại nhìn, sau đó bị doạ mau chóng lăn xuống từ trên người Hướng Vãn.

Hướng Duy Trân đang hai tay chống nạnh đứng trước xe nhìn hai người bọn họ. Được rồi, hứng khởi quá mức, quên đi là đang ở chỗ nào. Giang tổng anh dũng vĩ đại cũng có một ngày nghe tiếng sợ vỡ mật.

Hướng Vãn luống cuống tay chân đẩy cửa xuống xe, "Mẹ, ngài sao lại tới, chúng ta về nhà, đi về nhà nói."

Hướng Duy Trân liếc cô một cái, "Ai muốn nói với con?" Sau đó quát về phía xe, "Họ Giang, cậu xuống đây cho tôi, chớ núp trong xe làm con rùa đen rút đầu."

Giang Ngư Chu cũng không định tránh, chỉ có điều vừa rồi lúc lùi ra sau bị đụng vào đầu, đến mức tốc độ xuống xe chậm hơn Hướng Vãn vài giây đồng hồ như thế.

"Sao có thể chứ, dì ạ, cháu đang muốn đi lên gặp ngài đây, không nghĩ tới ngài đã tự mình đi xuống." Đời này của Giang Ngư Chu trừ mẹ anh ra thì anh cũng chỉ vuốt mông ngựa vị trước mặt này.

Mẹ vợ tương lai mà, lúc này không nịnh thì chờ đến khi nào?

Hướng Duy Trân là người thẳng thắn, không thể nhìn anh miệng lưỡi trơn tru như vậy, hừ một tiếng không nặng không nhẹ, hỏi, "Cậu vừa mới đang làm gì đó? Hả? Chúng tôi là gia đình đàng hoàng, cậu dám làm như vậy ở cửa nhà tôi, cậu là cố tình để chúng tôi không thể ở lại như này sao?"

Giang Ngư Chu xấu hổ, "Xin lỗi dì ạ, là cháu đã quá đắc ý, cháu đảm bảo không có lần sau, đảm bảo sẽ không."

Hướng Vãn ở bên cạnh cũng giúp nói chuyện, "Mẹ, ngài nhỏ giọng một chút được không, toàn tiểu khu đều sắp nghe thấy tiếng của ngài rồi."

"Lúc này thì con biết xấu hổ rồi?" Hướng Duy Trân liếc cô một cái, nghĩ thầm con bé sói mắt trắng này, mẹ đang giúp con hả giận đấy, con còn nói giúp cậu ta.

"Vâng vâng vâng, con biết sai rồi, vừa mới là con, con quyến rũ anh ấy, mẹ, van cầu ngài, đi về nhà nói đi." Hướng Vãn vừa nói vừa túm mẹ cô đi vào trong, khí lực cô lớn, mặc dù mẹ cô béo hơn cô, nhưng kéo mẹ cô đi từ cổng tiểu khu như vậy vẫn là không đáng kể.

"Con bé này, con kéo mẹ làm gì." Hướng Duy Trân nói rồi quay đầu nhìn Giang Ngư Chu một chút, "Tôi nói cậu ngẩn người làm gì chứ? Đi lên giải thích rõ ràng cho tôi."

Giang Ngư Chu nghe xong lời này quả thực vui mừng, vọt tới sau xe đem ra toàn bộ lễ vật mang từ trong nhà tới, hì hục hì hục theo sau bọn họ đi lên.

Sau khi vào cửa, Hướng Duy Trân khoanh tay ngồi vào ghế sô pha trong phòng khách, Hướng Vãn đi rót ly nước đặt trước mặt mẹ cô, sau đó liền cùng Giang Ngư Chu đứng trước mặt bà, chờ xử lý.

"Không có chỗ cho các người ngồi à? Dáng người cao to đứng ở đó làm gì, cản trở ánh sáng của tôi."

Hướng Vãn lập tức đẩy Giang Ngư Chu ngồi vào ghế sô pha bên cạnh.

Hướng Duy Trân ho khan một cái, chính thức đặt câu hỏi, "Đêm nay đi đâu rồi?"

"Nhà cháu ạ." Giang Ngư Chu trả lời.

"Đi làm cái gì?"

"Ăn cơm ạ."

"Còn gì nữa?"



"Còn...... Gặp mặt người nhà cháu."

Hướng Duy Trân nheo mắt nhìn anh một cái, ném qua một vẻ mặt cậu đúng là nói nhảm, đã ăn cơm thì đương nhiên sẽ gặp mặt người nhà anh, bà muốn hỏi chính là người nhà của anh đối xử với Hướng Vãn thế nào.

Vẫn là Hướng Vãn tương đối hiểu rõ mẫu thân đại nhân của mình, vội vàng nói, "Ba mẹ anh ấy đối xử với con rất tốt, đây là lễ vật mẹ anh ấy cho con, còn có những thức ăn này là mang cho mẹ."

Hướng Vãn đẩy hết đồ vật trên bàn trà mà vừa rồi Giang Ngư Chu xách vào cửa lên trước mặt Hướng Duy Trân, đối phương lạnh nhạt nhìn lướt qua, không lên tiếng. Trong lòng lại đang tính toán, châu báu đồ trang sức hiệu này không rẻ, cái hộp này chứa cái gì, nhìn đẹp như vậy?

Hướng Vãn thấy bà không lên tiếng, còn lấy ra tấm thẻ kia trong túi đưa tới.

"Đây là cái gì?"

"Mẹ anh ấy cho bao lì xì."

Hướng Duy Trân ồ một tiếng, nghĩ thầm kẻ có tiền làm việc chính là tốn sức, nhớ hồi xưa bọn họ gặp mặt trưởng bối đều cho tiền mặt, liếc qua thấy ngay, một tấm thẻ như thế ai biết bao nhiêu tiền, có điều.... Nếu là cho thẻ, đoán chừng là vì bao lì xì đóng gói không hết được.

Sau một lát Hướng Duy Trân giương mắt nhìn đồng hồ treo trên tường một chút, "Thời gian không còn sớm, về sớm một chút đi."

Hai người không biết thái độ của bà là gì, thế nhưng đã lên tiếng, Giang Ngư Chu đành phải thức thời đứng dậy, "Vậy dì, cháu không quấy rầy nữa, hôm nào lại đến thăm hỏi......"

"Thăm hỏi thì không cần." Hướng Duy Trân đứng lên, đi về phía phòng mình,"Cuối tuần này đến chỗ này của tôi ăn bữa cơm, người nhà chúng tôi không nhiều, chỉ có người một nhà cậu của Hướng Vãn....."

"Mẹ, mẹ đồng ý rồi?"

Hướng Duy Trân không trả lời, khóe miệng khẽ giương, đẩy cửa tiến vào phòng.

Hướng Vãn nghiêng đầu lại nhìn Giang Ngư Chu, "Mẹ em đồng ý rồi, em đã nói bà ấy tuy nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ mà."

Giang Ngư Chu phối hợp gật gật đầu, "Đúng vậy, em và mẹ em quả thực là giống nhau." Nói xong, nâng mặt cô lên hung hăng nhấp một cái.