Anh Là Ngân Hà Khó Chạm Tới

Chương 2: Chương 2




Địa chỉ liên hoan mà Sở Viên Nguyên gửi đến là khu đất tam giác ở Nam Giang, nơi tấc đất tấc vàng ở thành phố S, Cố Chiếu sống ở vùng ngoại thành còn hiếm khi đi ngang qua đó, đừng nói gì đến dạo phố.Gần nơi cô sống không có tàu điện ngầm, vì sợ đến trễ, Cố Chiếu nhịn xót bắt một chiếc taxi tới thẳng khách sạn.

Kết quả lại không như mong muốn, ghét của nào trời trao của nấy, trong đường hầm xảy ra sự cố giao thông, bị kẹt xe nửa giờ, lúc đến cửa khách sạn cũng đã trễ hơn nửa tiếng.


Càng cạn lời hơn là lúc đưa mã sức khỏe ra để quét thì di động cô bị đứng, lại trễ thêm mấy phút.Vất vả lắm mới quét mã vào được trong nhà, cô vừa tìm thang máy vừa xem thông tin buổi tiệc mà Sở Viên Nguyên gửi đến, bởi vì hiếm khi đi giày cao gót, không cẩn thận bị trẹo chân một cái.Mắt cá chân đau như bị đứt lìa, cô toát mồ hôi lạnh đứng yên tại chỗ nghỉ một hồi lâu, bởi vì tư thế đứng quá kỳ lạ nên khiến cho bảo vệ chú ý.“Tiểu thư, cô không sao chứ?”Cố Chiếu nhịn đau đứng thẳng eo: “Không, không sao cả.”Cô vẫy tay, liền nói mình không có chuyện gì, cuối cùng dưới sự hướng dẫn của bảo vệ, lúc này cô mới thuận lợi tìm được sảnh tổ chức tiệc.Lớp bọn họ có tổng cộng hơn ba mươi người, thêm hai vị lão sư ngồi hết bốn bàn, bày biện một sảnh tiệc cỡ vừa, xếp thành hàng ngang.

Lúc Cố Chiếu đến buổi tiệc đã bắt đầu từ lâu, cũng không có ai đang đợi cô.Cô khập khiễng bước vào cửa, cố gắng tìm kiếm khuôn mặt của Sở Viên Nguyên giữa đông đảo những gương mặt vừa quen vừa lạ, nhưng không biết có phải do đeo kính áp tròng không phù hợp hay không, nhìn hết nửa ngày vẫn không có kết quả.Cô xấu hổ đứng ngay cửa, lần đầu tiên xuất hiện cảm giác hối hận.

Cố Chiếu nhìn những bạn học cũ ăn mặc gọn gàng đẹp đẽ đang trò chuyện vui vẻ, dường như cô đã quay lại thời cao trung lúc bọn họ không hợp nhau, vẻ mặt dần hiện lên nỗi ảm đạm, cô bước lùi về phía sau.Lùi bước một cái, sau lưng cô không phải là hành lang trống rỗng mà lại là một bức tường người.Hoảng sợ, Cố Chiếu quay đầu nhìn lại, thấy người bị cô đụng trúng cũng đang cúi đầu nhìn cô, ngũ quan người nọ tuấn lãng giống hệt như thời niên thiếu, không… so với hồi cao trung anh càng thành thục cứng rắn hơn.

Sau khi trút bỏ khí chất non nớt của thiếu niên đã là một nam nhân chân chính.Hơn nữa còn rất cao.


Cố Chiếu ngửa đầu, cổ có hơi mỏi.“Thẩm… Quyết Tinh?” Cách một lớp khẩu trang, Cố Chiếu hơi khàn giọng gọi tên người kia.Thẩm Quyết Tinh nhìn chằm chằm cô, tầm mắt của anh dừng trên đôi mắt không bị khẩu trang che khuất của cô trong vài giây, anh cũng nhận ra.“Cố Chiếu.”Dường như có một luồng điện nhỏ truyền dọc sống lưng, chạy thẳng vào lỗ tai khiến tinh thần cô hoảng hốt.Thẩm Quyết Tinh nửa ngày không thấy cô động đậy, anh nhăn mày nói: “Đứng ngốc ở đó làm gì? Đi vào đi.”“A… không phải, thật ngại quá!” Cố Chiếu như vừa mới tỉnh mộng, cô cuống quít đẩy cửa ra.Lại tiến vào sảnh tiệc lần nữa, lần này có lẽ do bên người cô còn có Thẩm Quyết Tinh, tất cả mọi người đều chú ý tới cô.“Thẩm Quyết Tinh, sao cậu đi WC lâu như vậy… Này, người bên cạnh cậu chính là?” Khi ánh mắt Lục Kỳ chạm đến Cố Chiếu ở bên cạnh Thẩm Quyết Tinh, dường như anh ta cũng rất kinh ngạc.Đối phương mang khẩu trang đen che khuất hơn nửa khuôn mặt, mái tóc dài tuy đen nhánh nhưng thoạt nhìn bù xù, trông như đã lâu không được chăm sóc, phần tóc mái dài che khuất cả mắt.

Trên người cô mặc một chiếc áo bông màu cà phê cũ kỹ dài đến đùi, kiểu dáng giống như quần áo bà nội anh ta hay mặc, bên dưới viền áo khoác lộ ra làn váy màu xanh lục, kỳ lạ nhất là cô mang một đôi tất màu đỏ bên trong đôi giày lười không dây.Đối lập với Thẩm Quyết Tinh vẻ ngoài cao lớn đĩnh bạt, không có lúc nào không là tâm điểm chú ý của đám đông, cô quả thực trông như một cây nấm độc lớn mang màu sắc u ám.Ký ức xa xăm bị đánh thức, Lục Kỳ không đợi Thẩm Quyết Tinh trả lời đã buột miệng thốt ra một câu: “Cố Hậu Linh?”Ở cao trung, tính cách Cố Chiếu còn hướng nội xa cách hơn cả bây giờ, cô luôn âm u không nói lời nào, không biết là ai trong lớp khởi xướng trước, bắt đầu gọi cô là ‘Bối Hậu Linh’ (hồn ma sau lưng), sau đó cả lớp đều biết đến biệt hiệu này của cô.


Đến tận bây giờ tên cô đã biến từ “Cố Chiếu” thành “Cố Hậu Linh”.Bảy năm qua không ai gọi cô như vậy nữa, vừa mới nghe đến cái biệt danh chứa đựng sự nhục nhã này, cô vẫn cảm thấy chói tai.

Theo bản năng Cố Chiếu cúi thấp đầu, che giấu biểu cảm bên dưới tóc mái thật dài..