Anh Là Ngân Hà Khó Chạm Tới

Chương 4: Chương 4




Cố Chiếu chỉ nhìn lại Thẩm Quyết Tinh một cái rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Trước đây khi đọc tiểu thuyết, trong đó miêu tả một người có ánh mắt lạnh thấu xương luôn dùng mấy chữ “đôi mắt sắc như lưỡi dao”.


Lúc đó cô không hiểu tại sao đôi mắt của một người lại có thể giống như lưỡi dao, nhưng bây giờ thì hiểu rồi.Ánh mắt của Thẩm Quyết Tinh như một lưỡi dao lạnh băng, rơi xuống trên mặt cô, lưỡi dao đan vào trong ánh nhìn phả hơi lạnh vào đôi mắt và làn da cô, thậm chí còn thâm nhập sâu trong da thịt, khuấy động đại não vốn đã hỗn loạn.Cố Chiếu liếc nhìn anh một cái đã cảm thấy mắt mình hơi đau.Sở Viên Nguyên nhìn lại bên kia, thấy Thẩm Quyết Tinh đang nhìn các cô thì vội nâng ly kính anh một cái.Thẩm Quyết Tinh gật đầu, nhấp một ngụm đồ uống trong suốt trong ly rồi thu hồi tầm mắt.Sở Viên Nguyên thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại liền cau mày: “Cậu cũng quá rõ ràng rồi.”Cố Chiếu mím môi: “Thực xin lỗi…”Sở Viên Nguyên nhìn thấy bộ dáng vâng vâng dạ dạ của cô, nói ba câu lại “Thực xin lỗi” một câu, cô ấy cũng có chút không nỡ tức giận.Từ nhỏ Cố Chiếu đã mất ba mẹ, cô lớn lên với ông bà nội, buổi đầu tiên khai giảng cao trung, Lý lão sư chủ nhiệm lớp chuyển đề tài sang Cố Chiếu, kể cho cả lớp nghe về gia cảnh cô.

Ý định ban đầu vốn là muốn mọi người quan tâm đến Cố Chiếu đáng thương này nhiều hơn, nhưng ai ngờ tính cách của cô thật sự quá kỳ lạ, khó hòa đồng với tập thể, thành tích lại thường lơ lửng ở mức trung bình trở xuống, đừng nói bạn cùng lớp, đến lão sư nhìn cô cũng thấy đau đầu.Dần dà, ngoại trừ Sở Viên Nguyên chủ động nói chuyện với cô do nhiệm vụ lão sư giao phó, rất ít ai trong lớp muốn tiếp xúc với Cố Chiếu.Sở Viên Nguyên cũng sâu sắc lĩnh ngộ được thế nào là “Người đáng thương tất có chỗ đáng giận” từ trên người Cố Chiếu.

Sao lại có thể chậm chạp như vậy, sao lại có thể yếu đuối như vậy, sao lại có thể… kỳ quặc đến như vậy?Mấy lần họp lớp trước Cố Chiếu không tham gia, lần kỷ niệm mười năm này có ý nghĩa rất lớn, Sở Viên Nguyên muốn tập hợp càng nhiều người càng tốt.

Báo tên Thẩm Quyết Tinh cũng chỉ định thử một phen, ai ngờ Cố Chiếu thật sự đến đây.Tốt nghiệp đã bảy năm, Sở Viên Nguyên trăm phần trăm xác định hai người này hoàn toàn không có liên lạc gì với nhau suốt bảy năm qua.


Trong hoàn cảnh như vậy mà Cố Chiếu vẫn còn nhung nhớ người ta ngần ấy năm.Sở Viên Nguyên nói Cố Chiếu biết Tống Giảo Mộng cũng có ý với Thẩm Quyết Tinh, thật tình cũng không phải muốn đả kích cô, chỉ là cô ấy không nhìn nổi cảnh cô lãng phí tình cảm của mình cho người mình không có khả năng, hao phí thanh xuân —— vốn đã đủ đáng thương rồi, không cần khiến cho mình thảm hại thêm hơn nữa.“Cứ đợi tôi giới thiệu anh em của chồng tôi cho cậu, mặc dù không được như Thẩm Quyết Tinh nhưng cũng là người thật thà biết làm ăn, trước tiên cậu cứ trò chuyện thử xem, nếu không được tôi lại tìm người khác cho cậu.” Sở Viên Nguyên không cho Cố Chiếu quyền lựa chọn, tự cô ấy quyết định hết mọi chuyện.Cố Chiếu muốn nói mình ở một mình cũng khá tốt, thực ra cô đã quen với cuộc sống một mình, không có bạn trai cũng không có gì bất tiện.

Nhưng đối diện với ánh mắt nhiệt tình của Sở Viên Nguyên, cô lại khuất phục trước sức mạnh đối phương, do do dự dự tiếp nhận ý tốt của cô ấy.“Ừ, được.

Giúp tôi… giúp tôi cảm ơn chồng cậu.”Chờ đến khi đồ ăn mang lên hết, mọi người ăn đến lửng bụng thì các bàn bắt đầu đứng dậy luân phiên kính rượu, giao lưu qua lại với các bàn khác.Cố Chiếu lấy hết can đảm cầm ly đồ uống đến bàn bên cạnh, xếp hàng để kín rượu Lý lão sư.Lý lão sư đẩy đẩy mắt kính, ngay lập tức nhận ra cô, bèn lôi kéo cô đến hỏi rất nhiều chuyện.“Tài vụ à, khá tốt, thích hợp với tính cách chậm chạp như em…”Tống Giảo Mộng và Thẩm Quyết Tinh đang nói chuyện với nhau, hai người dựa vào nhau thật sát, Tống Giảo Mộng cười đến duyên dáng lại ngọt ngào.


Cố Chiếu không cố ý nhìn nhưng từ hướng này của cô, khóe mắt vừa khéo thấy được hai người ở cách đó không xa.Sau đó một người khác cũng đến kín rượu Lý lão sư, Cố Chiếu vội tránh sang một bên, kết thúc một màn hỏi đáp với Lý lão sư, quay về chỗ ngồi của mình.Thời gian tiếp theo, cô làm một người lẻ loi ngồi trước bàn cơm mà ngẩn ngơ.

Những người cùng bàn ngồi xuống rồi lại đứng dậy, thân thiện trao đổi phương thức liên lạc với những người khác, Cố Chiếu cứ nghĩ bọn họ cũng là tiểu trong suốt, ai ngờ bọn họ đã sớm tiến hóa thành tay xã giao già đời từ lâu..