Anh Ở Phía Nam Đám Mây

Chương 47: Ánh sáng và Bóng tối (2)



Thẩm Tầm nhìn thấy chiếc áo khoác bụi bặm và xộc xệch của anh, rót cho anh một cốc nước, không hỏi thêm câu nào.

Tổ An nhận lấy, ngẩng đầu lên uống sạch. Bắt gặp ánh mắt lo lắng của cô, anh cười toe toét: "Cô gái, tránh ra cho anh, anh muốn đi tắm một cái."

Thẩm Tầm đi ra khỏi nhà gỗ, ngồi ở cửa bậc thềm. Trong ngôi chùa dưới màn đêm, chỉ còn lại bóng đen như mực. Trên mái hiên của ngôi chùa là một vầng trăng sáng tỏ cùng những ngôi sao rải rác.

Bất giác, cô nhớ lại đêm đó trong bệnh viện, khi cô thấp thỏm gửi những bài thơ đó cho Trình Lập. Sự phấn khích và niềm vui khi nhận được tin nhắn WeChat của anh dường như vẫn còn trong tim, đập rộn ràng không thể kiểm soát.

Người ta thường cho rằng kiên trì mới là mạnh mẽ, nhưng đôi khi, từ bỏ mới là mạnh mẽ. Từ bỏ đòi hỏi phải vượt qua nỗi đau và nỗi sợ mất mát. Tuy nhiên, cô vô dụng thật, lúc nghĩ đến việc loại bỏ người này khỏi trái tim mình, cô buồn đến mức không biết phải làm gì cho phải.

Khoảng mười phút sau, phía sau vang lên tiếng bước chân của Tổ An, anh thay quần áo, ngồi xuống bên cạnh cô, ngọn tóc vẫn còn ướt, trên thái dương có những giọt nước nhỏ xuống từ từ trượt xuống, khiến anh có khuôn mặt càng thêm tà mỹ.

"Anh đẹp trai như vậy, không trở thành minh tinh thì thật đáng tiếc." Thẩm Tầm nhướng mày, chân thành khẳng định.

"Vậy cô có muốn hẹn hò với tôi không?" Môi Tổ An khẽ cong lên, đôi mắt trong veo trong đêm, "Hãy cứu lấy chàng trai độc thân này, để anh ta phát huy hết giá trị còn lại của mình."

"Tương lai còn rất xa, anh nói cái gì còn lại vậy?" Thẩm Tầm khẽ cười nói.

"Ai mà biết được." Tổ An cười nhẹ, ánh mắt sâu thẳm.

Thẩm Tầm phát hiện trong mắt anh lộ ra một tia buồn bã, lại không biết nên nói cái gì, đành yên lặng quay đầu, nhìn bầu trời đêm xa xăm.

"Tiểu Tầm Tầm, cô có biết mình trông rất giống chị gái tôi không." Tổ An lại nói, nhìn thấy ánh mắt sững sờ của Thẩm Tầm, anh mỉm cười, "Không phải nói cô nhìn dừ hơn tôi, mà ý nói hai người đều rất xinh đẹp. Cô nhìn khuôn mặt tôi là biết giá trị nhan sắc của chị ấy tuyệt đối cũng không thấp, đúng không?"

"Chị ấy tên gì?" Thẩm Tầm đoán, "Tổ Ninh, Tổ Tĩnh hay là Tổ Bình?"

"Tổ Tĩnh," Tổ An đáp, "Tôi nhớ kỳ nghỉ hè khi học cấp 2, chị ấy đưa tôi đến Thượng Hải chơi, đến chùa Tĩnh An. Chị ấy nói tên chúng tôi đều có trong tên của ngôi đền. "

"Vậy giờ chị ấy sao rồi?" Thẩm Tầm nhìn hàng mi rũ xuống của anh.

"Lấy chồng rồi," Tổ An im lặng một lúc, nhìn cô cười nhạt, "Hiện rất hạnh phúc."

"Vậy thì tốt." Thẩm Tầm gật đầu.

"Ừm," Tổ An cũng gật đầu, sau đó đứng dậy, "Được rồi, chúng ta đi ngủ sớm thôi, ngày mai dẫn cô đi ngắm bình minh."

Vào sáng sớm ngày hôm sau, khi trời vẫn còn tối, Thẩm Tầm theo Tổ An đến tháp Thụy Sơn Đà. Nhiều du khách đã tụ tập trên đài ngắm cảnh, đủ mọi màu da, thứ tóc, nói nhiều thứ tiếng khác nhau, tất cả chỉ vì nghe nói ở đó có cảnh bình minh đẹp nhất thế giới.

Thẩm Tầm đi theo Tổ An, ngang qua đám đông một lúc rồi dừng lại ở một nơi nhất định.

"Ba năm trước, tại nơi này, tôi cùng một người bạn lần đầu tiên cùng ngắm mặt trời mọc. Chúng tôi đứng giữa đám đông xa lạ, nhìn mặt trời mọc từ từ, giống như bao người lần đầu tiên đến đây du lịch." Tổ An nhìn cô và nhẹ nhàng nói, "Nhìn này, cảnh tượng trông như thế."

Trong làn sương mờ ảo như chốn bồng lai tiên cảnh, vô số Phật tháp như những bãi đá ngầm trong sóng, ẩn hiện mờ ảo. Dần dần, bầu trời sáng hơn, mặt trời từ từ ló dạng, sương mù bị tia sáng nhuộm thành một tấm vải lụa hồng, bao phủ lấy tòa tháp uy nghiêm. Cách đó không xa, những chiếc khinh khí cầu đang từ từ bay lên, ngẫu nhiên điểm xuyết đường chân trời, lần lượt lướt qua những ngọn tháp, rồi dần dần treo lơ lửng trên bầu trời màu cam nhạt.

Mọi thứ đẹp đến mức suýt nữa khiến người rơi nước mắt.

Thẩm Tầm nín thở, bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động.

"Hóa ra phong cảnh mỹ lệ nhất nhất chính là nơi giao thoa ánh sáng và bóng tối." Cô khẽ thở dài.

"Tiểu Tầm Tầm, cô có từng nghe thấy câu này không?" Tổ An thấp giọng hỏi.

"Cái gì?"

"Chiến đấu trong một thế giới tàn khốc, điều làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào nhất không phải đánh bại kẻ thù, mà là tìm được những người sát cánh chiến đấu trong suốt cuộc hành trình dài dằng dặc."

Lúc đó, khi anh và Trình Lập lặng lẽ đứng trong đám đông, những lời đó vang lên trong trái tim anh.

Thẩm Tầm cảm nhận được cảm xúc trong lời nói của anh, trong lòng cô cũng run lên.

"Thật ra, những thứ thực sự đen tối sẽ không bại lộ dưới ánh mặt trời, chỉ khi đi vào bóng tối mới có thể phát hiện ra chúng." Tổ An không nhìn cô, tầm mắt dừng giữa khoảng không.

Anh hiểu tâm trạng và tỉnh cảnh của anh Ba. Giờ khắc này, anh cũng hi vọng cô gái trước mắt cũng có thể hiểu, nhưng cũng hi vọng cô sẽ vĩnh viễn không hiểu.

Thẩm Tầm đầu tiên là ngây người nhìn bóng dáng anh dưới ánh ban mai, sau đó chậm rãi nở nụ cười.

"Ừ," cô nhẹ nhàng nói, "Kết quả thắng thua không quan trọng, sống chết cũng không quan trọng. Quan trọng là có người cùng nhau chiến đấu. Đấu tranh vì cùng một mục tiêu và cùng một lý tưởng, cố gắng."

Nghe những lời này của cô, Tổ An không cầm lòng được quay ra nhìn.

Cô vừa lúc nghiêng đầu, lọn tóc mai rũ xuống tung bay trong ánh nắng nhẹ của nắng ban mai, nụ cười nhạt trên môi và ánh mắt dịu dàng mềm mại, dễ dàng khắc họa nên một khung cảnh rung động lòng người.

Tổ An nhìn chằm chằm một lúc.

"Tiểu Tầm Tầm, tôi đột nhiên có chút hối hận, làm một người bình thường cũng tốt, cưới một người vợ như cô, ngày ba bữa cơm ăn no, nằm thoải mái phơi nắng." Anh cười nói.

Như vậy tốt thật, mặc kệ năm tháng vô tình, phồn hoa vô tận, hắc ám vô biên.

Đáng tiếc, số phận không cho phép con người tùy ý.

Nhưng chỉ trong vài giây, sắc mặt anh trầm xuống, nắm lấy cánh tay Thẩm Tầm: "Chúng ta đi thôi."

Thẩm Tầm cảnh giác quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy trong đám người cách đó không xa có một người đàn ông có vết sẹo trên mặt đang nhìn bọn họ. Ánh mắt chạm nhau, sự hung dữ trong mắt người đàn ông kia khiến cô rùng mình. Lúc đó, trong đầu cô chợt lóe lên một hình ảnh.

"Bọn chúng đến nhanh hơn tôi nghĩ." Tổ An vội vàng nói, kéo cô qua đám đông.

"Bọn chúng là ai?" Thẩm Tầm không nhịn được hỏi, lại quay đầu nhìn lại, "Tôi đã từng gặp qua kẻ đó, ở quán bar Phỉ Thúy. Hắn ta sao lại đuổi theo anh? Gã là người của ai?" Trong lúc chạy vội, đầu óc cô cũng nhanh chóng quay cuồng, và đột nhiên, một ý nghĩ lớn mật lóe lên trong cô, khiến cô chợt khựng lại.

"Có chuyện gì vậy?" Tổ An kéo cô.

"Giang Tế Hằng!" Thẩm Tầm trợn to hai mắt nhìn anh, "Gã mặt sẹo kia là người của Giang Tế Hằng sao?"

Tổ An nắm chặt tay cô, nhưng tốc độ của anh ngày càng nhanh.

Thấy anh im lặng, Thẩm Tầm xác nhận nghi ngờ của mình, nhưng trong lòng cô cũng xuất hiện nhiều nghi vấn hơn: "Anh và Giang Tế Hành sao vậy?"

"Cô đúng là một phóng viên giỏi, sự nhạy cảm và khả năng suy đoán hàng đầu." Đến lúc này, Tổ An vẫn không quên khen ngợi cô, "Để tôi nói ngắn gọn cho cô biết, Giang Tế Hằng đã 2 lòng với Ngụy Khải Phong, hắn ta muốn nuốt chửng ông chủ tôi, muốn rửa tiền, còn hãm hại tôi. Tôi giờ bị cả giới hắc bạch truy đuổi. Nếu cô bị cảnh sát bắt đi cũng không sao, tôi đã sắp xếp xong, bọn họ sẽ không động vào cô. Nhưng tôi muốn chắc chắn cô không rơi vào tay Ôn "sẹo".

"Giang Tế Hằng 2 lòng với Ngụy Khải Phong?" Thẩm Tầm đi theo anh xuống bậc thang, hô hấp bắt đầu dồn dập, "Anh ta rửa tiền cho Ngụy Khải Phong sao? Ôn "sẹo" có phải là người theo dõi chúng ta bây giờ không?"

"Thông minh," Tổ An lại khen ngợi cô, bước đi ngày càng nhanh hơn, "Cẩn thận!"

Anh đột ngột kéo cô lại, Thẩm Tầm chỉ nhìn thấy một con dao găm sáng loáng xẹt qua trước mắt mình, chưa kịp phản ứng thì cánh tay phải của Tổ An đã bị chém đẫm máu. Giữa tiếng la hét của những du khách xung quanh, Tổ An đá vào kẻ bắt cóc đang vung dao, thúc cùi chỏ và đánh mạnh vào mặt hắn. Anh sử dụng các động tác Muay Thái, những cú đánh rất sắc bén và tàn nhẫn.

Thấy Ôn "sẹo" càng ngày càng gần, Tổ An kéo Thẩm Tầm tiếp tục đi xuống bậc thang, bậc thang của Phật tháp dốc, còn có du khách đi lên ảnh hưởng nghiêm trọng đến tốc độ của họ, lúc này, một tên bắt cóc khác từ đám khách du lịch nhảy ra, trong tay cầm dao, hắn chém thẳng vào Tổ An. Tổ An buông tay ra, một bên trốn một bên hét to: "Cô đi xuống trước!"

Không chút do dự, Thẩm Tầm nhanh chóng đi xuống bậc thang, xuyên qua những khoảng trống trong đám đông, khi bước xuống mặt đất bằng phẳng, cô nhìn thấy một người đàn ông lao về phía mình ngay trước mặt, cô nhìn xung quanh và tóm lấy chai nước trong tay một cô gái. Vừa hắt chai nước xong, nhân lúc gã đàn ông tránh né, cô trượt từ bên cạnh gã ta xuống trốn, còn chưa đi được hai bước đã bị ai đó túm lấy cổ áo khiến cô suýt chút nữa ngã ra ngoài, chăt đến mức cô không thở nổi. Cô đưa tay ra sau, cố gắng bẻ gãy lòng bàn tay đang giữ cổ áo mình, nhưng gã đàn ông phía sau lại túm lấy tóc cô. Cơn đau buốt lập tức truyền đến da đầu, sức nặng cả người như treo trên sợi tóc, cô càng giãy giụa, cơn đau càng dữ dội. Đột nhiên, đỉnh đầu của cô được nới lỏng, gã phía sau hét lên và ngã khỏi đỉnh, cô chưa kịp phản ứng thì Tổ An đã nhấc bổng cô lên, nói với giọng đanh thép, "Đi thôi."

Loạng choạng rời khỏi tháp Thụy Sơn Đà, ngay khi họ ngồi lên xe, xung quanh đã vang lên tiếng động cơ gầm rú, sáu bảy chiếc xe máy vây quanh. Khuôn mặt Tổ An lạnh lùng, anh nhấn ga và đột ngột lao ra khỏi đường.

Thẩm Tầm nhìn thấy máu đỏ tươi không ngừng chảy ra từ vết thương trên cánh tay phải của anh, chảy xuống thấm ướt ống tay áo, một giọt nữa rơi xuống chân anh, trên quần jean cũng dính một màu đỏ chói mắt, nhìn thấy ghê người, không ngừng lan ra. Nhưng anh dường như không hay biết, chăm chú nhìn vào con đường phía trước và kính chiếu hậu.

"Chúng ta đi bệnh viện đi, vết thương của anh rất nghiêm trọng." Thẩm Tầm ngày nhìn càng sợ hãi, không khỏi mở miệng nói.

"Không cần, ngoan ngoãn ngồi xuống đi." Tổ An nói ngắn gọn, chỉ vào hộp đựng đồ trước mặt, "Lấy thứ kia cho tôi."

Thẩm Tầm nhấc nắp, thò tay vào trong, tìm được một khẩu súng, cảm giác kim loại lạnh lẽo khiến cô toàn thân rùng mình. Cô mím môi và đưa khẩu súng cho Tổ An.

"May tôi thuận tay trái." Tổ An cầm lấy khẩu súng và mỉm cười với cô, lúc cần kề sống chết còn không quên trêu ghẹo.

Thẩm Tầm chưa kịp mở miệng thì phía sau đã vang lên một tiếng nổ, trên kính chắn gió xuất hiện một lỗ đạn. Cô nhìn chằm chằm vào lỗ nhỏ, lời cảm thán không kịp phát ra đã bị kìm lại trong cổ họng, khiến cổ họng cô vừa khô vừa đau.

"Nằm sấp xuống." Tổ An ra lệnh cho cô, ấn đầu cô xuống, nhanh chóng quay lại và bắn hai phát về phía sau.

Chiếc xe lao về phía trước với tốc độ điên cuồng, nhưng tiếng súng không ngừng vang lên. Thẩm Tầm cố nén dạ dày kích động, cảm thấy bên mặt mình đều ẩm ướt. Cô biết đó là máu của Tổ An. Nước mắt chợt ứa ra, cô đưa tay muốn lau nhưng mắt lại nhòe đi, cô lấy ống tay áo lau thêm vài lần, tầm mắt khôi phục rõ ràng, nhìn thấy vết máu loang lổ trên mu bàn tay mình.

Lúc này, cô đột nhiên cảm thấy một loại hối hận tột độ — có lẽ, cô đúng như Trình Lập nói, chỉ là một phiền phức, đối với Trình Lập mà nói, đối với Tổ An cũng vậy, đối với ai cũng thế.