Ánh Trăng Rơi Vào Bể Tình

Chương 44: Lưu manh



Mọi người nhìn Thẩm Niên với ánh mắt bất ngờ, Block ông chủ? Ngoài Thẩm Niên ra thì không ai dám làm chuyện này.

Thẩm Niên mang thù, âm dương quái khí nói: “Không phải anh nói làm nũng cũng vô dụng sao? Em nào dám chứ.”

Khóe miệng của Đường Thừa Tuyên hiện lên ý cười, lấy điện thoại ra đưa cho cô: “Thêm lại đi, lát nữa anh còn phải gửi tài liệu cho em.”

“Gửi tài liệu có thể qua email.” Thẩm Niên không nhận, cong cong đuôi mắt nhìn anh: “Sau này liên lạc qua thư chai đi.”

Cô bước đi, mùi nước hoa cây dành dành vẫn còn lưu lại trong không khí. Đường Thừa Tuyên đứng tại chỗ một lúc lâu, khiến ba người quần chúng ăn dưa đối diện toát mồ hôi lạnh, mãi đến khi chủ tịch cau mày hỏi một câu: “Thư chai là cái gì vậy?”

“……”

Nhân viên vây xem đợi Đường Thừa Tuyên đi rồi đều bật cười, chủ tịch thật sự già rồi, đến cả thư chai cũng không biết là gì.

“Tôi cũng có hơi đồng cảm với Thẩm Niên.”

“Hả?”

“Từ trước đến nay ông chủ không để cô ấy vào mắt, cô ấy còn nói hai người có tình cảm tốt nhưng thực ra là giả. Hơn nữa cũng không giao cho Thẩm Niên hạng mục đơn giản đó, rõ ràng không tín nhiệm cô ấy.”

Thẩm Niên không quan tâm suy nghĩ của bọn họ, lúc cô tức giận thì nghiêm túc làm việc, hiệu suất cao hơn gấp mấy lần so với ngày thường. Đến khi Đường Thừa Tuyên thông báo phải mở họp, gọi điện thoại đến văn phòng của cô nhưng cũng không ai trả lời, vì vậy anh cố ý đi vào văn phòng cô thông báo: “Lát nữa sẽ có cuộc họp, em chuẩn bị đi.”

“Bảo Hứa Ý làm.” Ngón tay thon dài của cô đang gõ bàn phím: “Không phải anh tín nhiệm anh ta nhất sao?”

Đường Thừa Tuyên không thể hiểu được.

Mặc dù nói như vậy, Thẩm Niên đợi anh đi rồi, vẫn đứng lên đi in tài liệu, cô đi vào phòng họp sắp xếp, Hứa Ý tiến lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Chủ tịch làm gì cô?”

“Đường Thừa Tuyên kêu anh đến hỏi sao?” Thẩm Niên đặt cốc giấy lên bàn, mở máy chiếu ra, nghĩ thầm, tự mình không hỏi còn kêu trợ lý hỏi.

Hứa Ý: “…….” Hình như Thẩm Niên lại tức giận hơn.

Cuộc họp do chủ tịch chủ trì luôn luôn khiến mọi người căng thẳng nhất, anh giống như có một đôi mắt hiểu rõ lòng người, căn bản không thể nói dối anh.

Không dễ dàng gì mới kết thúc, mọi người sợ hãi, nhanh chóng chạy ra ngoài. Lúc Sử Vĩnh Tình mới báo cáo trailer bị rò rỉ, Đường Thừa Tuyên không lạnh không nhạt mà nhìn cô ta, bây giờ cô ta nhớ lại vẫn còn sợ hãi.

Kiểu người này còn có thể yêu đương với Thẩm Niên? Cô ta thật sự không dám tin.

Cũng may cuối cùng cũng đến giờ tan làm, những người ở trong phòng họp đều bỏ chạy hết. Thẩm Niên thu dọn đồ đạc, một đôi tay thon dài nắm chặt lấy cổ tay của cô.

Lông mi của cô khẽ chớp, không quay người nhìn anh: “Đường tổng, chú ý hình tượng.”

Đường Thừa Tuyên trực tiếp bế cô ngồi lên trên bàn, một tay kéo váy của cô, đôi môi mỏng gần như chạm vào gáy cô: “Bé con đừng tức giận.”

Giọng nói của anh truyền vào tai cô, làn da trắng nõn của cô gái ửng hồng.

“Ai là bé con của anh?” Cô lẩm bẩm.

Đường Thừa Tuyên quả nhiên là một con cáo già, anh biết một người nghiêm túc như anh khi nói lời buồn nôn như vậy thì có lực sát thương lớn. Thẩm Niên thầm nghĩ.

Đường Thừa Tuyên cúi đầu nhấm nháp cánh môi của cô, đợi đến khi khoang miệng của cô tê dại, Thẩm Niên vươn tay túm lấy áo sơ mi của anh, dùng sức nên khiến cúc áo trước ngực của anh bung ra.

Nhịp tim cô chưa thể bình ổn lại, thở hổn hển nhìn anh.

Ngón tay dài mảnh khảnh của Đường Thừa Tuyên xoa nhẹ cánh môi mềm mại của cô, dịu dàng hỏi: “Đã đỡ nghiện thuốc lá hơn chưa?”

“Hả?”

“Không phải em giận anh vì chuyện này sao?” Anh đặc biệt dịu dàng, dỗ dành cô bằng giọng điệu dỗ dành một đứa trẻ: “Anh biết là rất khó, nhưng em chịu khó một chút nhé?”

Có một bóng người đang tiến lại gần phòng họp, Sử Vĩnh Tình nhận ra mình quên cầm usb, kết quả vừa mới đến bên ngoài phòng họp, thì nhìn thấy hai người Đường tổng và Thẩm Niên đang trong tư thế vô cùng thân mật, bọn họ gần như dính sát vào nhau, Đường Thừa Tuyên còn cúi đầu dịu dàng nói gì đó với Thẩm Niên, nó khác hoàn toàn với bộ dáng nghiêm túc ngày thường của anh.

Hoá ra chủ tịch dịu dàng là như thế này à?

Suýt nữa Sử Vĩnh Tình bị mê hoặc, cô ta đứng nhìn mấy giây, cô ta không dám đi vào lấy Usb, nhanh chóng chạy đi.



Hai người ở trong văn phòng họp cũng không phát hiện ở bên ngoài có người, Đường Thừa Tuyên lấy kẹo từ trong túi áo ra: “Ăn không?”

Anh không bao giờ bỏ thứ gì vào trong túi, Thẩm Niên không nhịn được tò mò mà giật giật túi áo của anh, lấy ra một vài viên kẹo. Thẩm Niên nghĩ thầm, nếu người khác biết anh có tính giấu kẹo trong túi, không biết sẽ nghĩ anh như thế nào.

“Không ăn.” Tay của Thẩm Niên vẫn còn nắm chặt viên kẹo kia, suy nghĩ, nói: “Vì sao anh không cho em đi bàn chuyện hợp tác, em không đáng tin cậy như vậy sao?”

Cô có chút không cam lòng: “Trước kia lúc em làm việc ở Duyệt Hoà, Ngôn Chi Thành chưa bao giờ như vậy.”

Đường Thừa Tuyên hơi giật mình, bây giờ mới nhận ra rốt cuộc tại sao cô lại giận anh. Anh nhìn sang chỗ khác, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Nhìn một chút xem, chột dạ.

Thẩm Niên tủi thân mà nói: “Em không ưu tú sao?”

“Rất ưu tú.”

Cho nên mới không dám để cho người khác gặp.

Đường Thừa Tuyên buông cô ra: “Anh đi thay quần áo trước.”

Không giải thích là có ý gì?

Một lúc sau Đường Thừa Tuyên quay trở lại, Thẩm Niên cũng thu dọn đồ đạc xong, anh nhấp môi: “Chúng ta về nhà đi.”

Khung cảnh ban đêm rực rỡ, ngồi trong xe nhìn ra ngoài, dường như nhìn thấy một thế giới pháo hoa. Trong xe rất yên tĩnh, Thẩm Niên dựa vào cửa sổ ngủ.

Trong lúc mơ mơ màng màng thì cô cảm giác được có một bàn tay kéo đầu cô tựa lên vai người đó.

Đợi đến lúc hoàn toàn tỉnh táo, Đường Thừa Tuyên đang chuẩn bị ôm cô đi tắm rửa: “Ưm, anh ơi.”

Anh suy nghĩ một chút: “Anh muốn xin lỗi em.”

“Hả?”

Rất ít khi Đường Thừa Tuyên lộ ra biểu cảm như vậy, có chút tự trách, lại có chút rối rắm: “Chuyện này là anh không đúng, anh không nên ích kỷ mà không cho em đi.”

Thật ra Thẩm Niên đã chuẩn bị không nhắc lại chuyện này, cô lại nghĩ, cảm thấy mình có hơi gây sự vô cớ. Nếu ông chủ không phải là Đường Thừa Tuyên, khả năng cô không có ý kiến gì, nhưng tại sao đổi thành Đường Thừa Tuyên, thì cô lại bực bội như vậy?

Như vậy rất không giống Thẩm Niên.

Nhưng cô không ngờ Đường Thừa Tuyên sẽ xin lỗi cô.

Thẩm Niên chớp chớp lông mi, “Ích kỷ?”

Chưa bao giờ Đường Thừa Tuyên lộ ra vẻ mặt hổ thẹn, cổ đỏ lên, giọng nói của anh rất dễ nghe: “Anh không muốn cho em đi gặp Khâu Đàm.”

Cô ngẩn người.

“Đây là cảm xúc cá nhân của anh, thật sự không nên đưa nó vào công việc.” Đường tổng tự kiểm điểm lại bản thân, sau đó xoa đầu cô: “Sau này anh sẽ không làm thế nữa.”

Hoá ra không phải anh không tín nhiệm cô, mà là vì ghen?

Cô không nhịn được mà bật cười, sợ Đường Thừa Tuyên nhìn thấy thì lấy chăn che mặt lại. Anh cảm thấy hơi mất mặt, anh lạnh giọng hỏi: “Còn tức giận không?”

Thẩm Niên không phản ứng lại với anh, lăn lộn ở trên giường cười.

Sao Đường Thừa Tuyên ghen lại đáng yêu như vậy chứ, còn nghiêm túc xin lỗi cô.

Anh cúi người xuống ôm cô, Thẩm Niên túm lấy cà vạt của anh: “Tuyên Tuyên, anh rất đáng yêu.”

“Không lớn không nhỏ.”

Thẩm Niên nghe xong có chút tức giận, ôm lấy anh nói: “Anh là chồng của em, sao lại không lớn không nhỏ?”

Cô nâng cao đôi chân thon dài quấn lấy eo anh, cởi bỏ cổ áo anh rồi trồng dâu tây: “Anh còn tưởng mình là chú hai sao? Anh xem, anh đã đỏ mặt như thế này rồi.”



“Thẩm Niên.” Giọng nói của anh mang theo vài phần cảnh cáo, nhưng trên thực tế thì sợi dây lý trí đã buông lỏng.

“Em nói không phải sao? Trước kia anh cũng không phải như vậy.’’ Cô dùng hết tất cả kỹ năng của mình, sau đó tận hưởng dáng vẻ hô hấp dồn dập của anh: “Giả bộ cái gì chứ.”

“Lưu manh nhỏ.”

*

Trong nhóm chat, mọi người đang xôn xao bàn tán quan hệ của Đường Thừa Tuyên và Thẩm Niên.

“Mọi người nói xem thư ký Thẩm và chủ tịch có làm hoà không?”

“Tôi đánh cược không.”

“Tôi đánh cược là có.” Sử Vĩnh Tình cảm thấy ngày hôm qua chủ tịch dỗ dành như vậy, còn có thể không làm hoà sao? Cô ta đắc ý gõ chữ: “Như thế này, chúng ta cược, ai thua thì mời mọi người uống trà sữa.”

Thượng Nhạc Vi cảm thấy Sử Vĩnh Tình cố tình nhằm vào cô ta, vì thế không lùi bước: “Được thôi.”

Thẩm Niên dẫm lên giày cao gót bước vào, cô mặc áo sơ mi hở vai màu xanh lam, cùng với quần jean màu xanh nhạt, eo thon chân dài. Sử Vĩnh Tình ghen tỵ nhìn theo bóng người cô, sao mông lại cong như vậy?

Cô ta tiến lại gần rồi nói: “Cảm ơn cô vì chuyện hôm qua, chuyện của Phiến Hoa tạm thời được giải quyết, may mắn ông chủ không mắng tôi.”

Thẩm Niên lạnh nhạt: “Đó là do cô có bản lĩnh.”

Sử Vĩnh Tình lại nhớ đến cảnh hôm qua, chậc chậc, đứng nhìn người nào đó bây giờ rất lạnh nhạt, hôm qua bị hôn đến đỏ mặt, Sử Vĩnh Tình không nhịn được cười: “Cô và chủ tịch làm hòa chưa?”

“Ai làm hòa với anh ấy.”

Sử Vĩnh Tình có hơi ngạc nhiên, “Không phải chứ, ông chủ đã như vậy……”

Thẩm Niên khó hiểu, “Hửm?”

Cô ta ý thức được mình lỡ miệng nói: “Không có gì, không có gì.”

Văn phòng chủ tịch có hai thực tập sinh, ngày thường phụ trách sửa tài liệu, các nhân viên khác cũng tự nhiên coi bọn họ như chân sai vặt: “À, Diệp Điềm, em xuống dưới lầu mua giúp chị một cốc trà sữa.”

“Cũng mua cho tôi một cốc.”

Diệp Điềm nhìn qua rất ngoan ngoãn: “Vâng.”

Thẩm Niên nghe xong cũng muốn uống, đặt tài liệu ở chỗ của Đường Thừa Tuyên: “Em nghe nói quán trà sữa ở dưới tầng mới có vị mới, anh có muốn uống không?”

“Không uống.”

À, cô dùng đầu gối cũng nghĩ ra đáp án này: “Anh sẽ không bao giờ được trải nghiệm niềm vui khi uống trà sữa.”

Ngay khi Thẩm Niên chuẩn bị rời đi, người đàn ông phía sau gọi cô lại: “Thêm lại Wechat của anh.”

“Không thêm, trừ phi anh lại gọi em một tiếng bé con.”

Đường Thừa Tuyên: “……”

À, không nói sao, lớn tuổi rồi nên lỗ tai cũng không tốt.

Thẩm Niên đi xuống lầu, từ xa đã nhìn thấy có rất nhiều người đang xếp hàng quán trà sữa. Cô đi tới chỗ xếp hàng, trùng hợp Diệp Điềm đứng ở phía trước, đối phương nhìn thấy cô thì chào hỏi, “Chị Thẩm Niên, chị có thể để em mua giúp cho chị nhé.”

“Không cần.”

Thẩm Niên lấy điện thoại ra chơi trò chơi, có lẽ Diệp Điềm quá buồn chán, quay đầu lại muốn nói chuyện phiếm với cô, kết quả vừa mới quay đầu lại, lắp bắp: “Chủ ….chủ tịch?”

Thẩm Niên hơi sửng sốt, cũng quay đầu lại nhìn, Đường Thừa Tuyên đứng ở phía sau cô, bóng người bao phủ lấy cô.

Anh mở Wechat ra, nhìn qua vô cùng lịch lãm: “Người đẹp, có thể làm quen không?”

Lúc người đàn ông thúi nói ra hai chữ “Người đẹp”, sao lại đẹp trai đến mức quá đáng như vậy?