Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ

Chương 126: Thanh Xuân



Mặt trời hoàng hôn buông xuống, mặt biển hòa quyện giữa ánh nắng và màu xanh lam, làn sóng ánh màu đong đưa, xô bổ vào bờ.

Thích Nguyên Hàm bị Diệp Thanh Hà kéo đi đánh bóng, em gái tóc vàng vừa rồi đã đi, trên sân không một bóng người.

Thích Nguyên Hàm chưa từng chơi không biết luật chơi như thế nào, cô nghĩ mình nên cầm máy chụp ảnh cho mọi người thì hơn, đỡ gây trở ngại.

Diệp Thanh Hà nói: "Chị thấy không, Bách Dư Nhu còn chẳng có thiên phú vận động như vậy, một vi khuẩn vận động, chị ấy vẫn đánh hết mình đấy thôi."

Thích Nguyên Hàm nói: "Hoa Tưởng Dung cân nổi cô ấy á? Hoa Tưởng Dung cũng khá đấy."

Diệp Thanh Hà nhặt bóng lên, ngón tay khẽ khều, bóng liền xoay tròn trên đầu ngón, nàng giơ đến trước mặt Thích Nguyên Hàm, "Bóng ơi bóng à, cho hỏi ai là người phụ nữ tài giỏi nhất trên thế gian này?"

Thích Nguyên Hàm cười, cô bỏ máy ảnh xuống, nói: "Chơi đi."

"Hai cô bàn chiến thuật có thể kính nghề hơn xíu được không, đừng có mà bàn to như vậy có được hay không hả? Như kiểu sợ người ta không nghe thấy vậy." Bách Dư Nhu rất chi là cạn lời, "Tôi cũng không phải điếc."

Thích Nguyên Hàm nhịn cười, "Bách tổng à, nhìn body của cô cũng được mà, sao sức vận động của cô kém thế?"

Bách Dư Nhu vuốt tóc, cười lạnh, nói: "Thế thì tôi cũng phải có thời gian đi vận động chứ, không biết là ai hại tôi ngày nào cũng tăng ca, nếu như tôi rảnh như cô ý, tôi cũng có thời gian thể dục hàng ngày."

Thích Nguyên Hàm còn muốn rảnh rỗi thêm nữa, đây là cơ hội rảnh rang cuối cùng của cô, sau này cô phải nỗ lực kiếm tiền nuôi cô vợ bé bỏng yêu kiều của mình, thỏa mãn mọi ao ước của cô vợ nhỏ, thế này đi làm mới có ý nghĩa, tiêu tiền mới có cảm giác thành tựu.

Bốn người đánh bóng, mỗi đội hai người, Diệp Thanh Hà và Thích Nguyên Hàm cùng một đội, Diệp Thanh Hà chuẩn bị phát bóng, tạo dáng chuẩn, nói với Bách Dư Nhu: "Nếu như chị thấy mình không có thời gian, sau này, em sẽ bảo Hoa Tưởng Dung đưa chị đi vận động, cậu ấy rất có tinh thần thể thao."

Đưa đi vận động.

Câu này nghe có vẻ hơi không đứng đắn, hơi có màu sắc dâm dê nha.

Diệp Thanh Hà phát bóng về phía Bách Dư Nhu, Bách Dư Nhu chậm mấy giây, tốc độ của Hoa Tưởng Dung rất nhanh, cô ấy muốn nhảy qua đỡ lấy bóng, nhưng tay vẫn chậm một nhịp, đón không kịp, bóng rơi xuống đất.

Bách Dư Nhu nhìn quả bóng dưới đất, tỉnh táo lại mới nói: "Thế này không phải là chơi đểu sao, ai lại chơi như vậy bao giờ?"

Diệp Thanh Hà phủi tay, "Chiến thuật mà thôi, với lại Bách tổng à, chị xẩu hổ nhỉ, nếu như chị không thẹn thùng, bóng này cũng có rơi xuống đất đâu."

Diệp Thanh Hà rất có tài năng cãi lộn, ba người còn lại đồng thời đổ dồn ánh mắt vào Bách Dư Nhu, má cô ấy đỏ hây hây, trông vẻ thật sự như đang xấu hổ, Bách Dư Nhu rất bất lực, cô ấy liếc xéo, đây là do đánh bóng nóng nhé. Mấy người này ai cũng đỏ mặt hơn cô ấy có được hay không.

Hoa Tưởng Dung đi nhặt bóng lên, nói: "Không sao, lát nữa đánh lại là được."

Bách Dư Nhu vào tư thế phát bóng, vừa rồi cô ấy thực chất là chậm vài giây, bị Diệp Thanh Hà dẫn trước.

Hoa Tưởng Dung phát bóng, Bách Dư Nhu chạy theo, bên đội họ cộng lại có tinh thần thể thao hơn đội Diệp Thanh Hà nhiều. Dù sao thì Thích Nguyên Hàm cũng là tay gà mờ, ngày trước Thích Nguyên Hàm chưa từng chơi bóng chuyền lần nào, chỉ cần bóng bay đến chỗ cỗ, đa phần là sẽ rớt xuống đất.

Đánh được vài pha bóng là Thích Nguyên Hàm ngây ngốc tuyệt vọng rồi, cô xoa xoa mặt, giữa chừng hô tạm nghỉ đi uống nước.

Diệp Thanh Hà sợ cô buồn, lại an ủi cô, "Không sao, lần đầu tiền mà, rất bình thường, đánh quen tay là chị có thể đánh bại bọn họ trong nháy mắt luôn."

"Không sao, chị còn chưa chơi hết sức." Thích Nguyên Hàm đặt chai nước xuống, vuốt tóc mái ra sau tai, cô vỗ vỗ tay, "Chơi, chắc chắn chị có thể thắng được một quả."

Bách Dư Nhu thuận theo ý cô phát bóng qua, Thích Nguyên Hàm nhảy lên đón bóng, đập bóng dứt khoát, dù lòng bàn tay nóng rát, nhưng kết quả đã có, cô ghi bàn được một quả.

"Hahahaha!" Thích Nguyên Hàm nắm tay lại cổ vũ cho bản thân, Diệp Thanh Hà còn khoa trương hơn cô, vỗ tay bôm bốp không ngừng khen cô giỏi. Thậm chí còn ôm Thích Nguyên Hàm xoay một vòng. Bách Dư Nhu sắp sốc đứng người, miệng cô ấy run rẩy nói:

"Hai người này có phải là không biết ngượng ngùng là gì hay không, thắng được một quả thôi mà, phô trương đến vậy?"

Người rơi vào lưới tình, dường như thật sự không biết xấu hổ là gì, với lại thể lực của họ tốt cực kỳ, Diệp Thanh Hà còn ôm Thích Nguyên Hàm chạy một vòng quanh sân.

Bách Dư Nhu bóc phốt xong, không thấy ai tung hứng, cô ấy quay đầu sang nhìn Hoa Tưởng Dung, phát hiện ra ánh mắt của Hoa Tưởng Dung rất chân thành.

Hoa Tưởng Dung chống cằm, khoanh một tay, nói: "Ừm, cách ăn mừng này của họ được đấy.""..."

Bách Dư Nhu ngây ngốc mấy giây, vốn cho rằng Hoa Tưởng Dung rất bá đạo, bất giác, cô ấy ngẫm đi ngẫm lại, bản thân cũng cười lên theo, nói: "Hoa tổng, em có thể học được cái gì hay ho hơn không?"

Hoa Tưởng Dung nghiêm túc lắc đầu, tâng bóng lên, gọi hai người còn đang kích động ở đằng kia, "Còn chơi nữa hay không? Không chơi nữa thì kết quả như thế này, chúng tôi thắng nhiều bóng hơn, hai người thua rồi nhé."

"Đánh chứ đánh chứ." Thích Nguyên Hàm tự tin đầy mình, cô trở về vị trí, chuẩn bị sẵn sàng, ngoắc ngoắc ngón tay, nói: "Đánh cho chị này."

Đánh được vài ván, mái tóc của Thích Nguyên Hàm đã rối tung, cô buộc tạm lên, vuốt hết tóc ra đằng sau, để lộ ra vầng trán của mình, khiến cô anh khí hơn.

Hoa Tưởng Dung hướng bóng về đúng chỗ cô, lúc phát bóng, cô ấy xoay người, bóng đánh về phía Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà nhẹ nhàng đỡ lấy, đập thẳng về phía Bách Dư Nhu, rất hiếm khi Bách Dư Nhu đỡ được bóng. Đánh mãi đánh mãi, thành ra Bách Dư Nhu và Thích Nguyên Hàm đánh qua đánh lại, hai con gà bắt đầu chọi nhau, Bách Dư Nhu nhỉnh hơn một chút, cuối cùng thắng đã thắng Thích Nguyên Hàm.

Thích Nguyên Hàm chậc một tiếng, Bách Dư Nhu chống tay lên chân thở hổn hển, trên mặt nở nụ cười, thắng được quả bóng làm con người ta cực kỳ phấn khích. Hoa Tưởng Dung đứng ở bên, đẩy gọng kính nơi sống mũi, nói: "Ăn mừng chút đi, Bách tổng."

Bách Dư Nhu còn đang thở lấy hơi, cô ấy khẽ giơ tay lên, dự định đập tay với Hoa Tưởng Dung, Hoa Tưởng Dung đan tay vào lòng bàn tay cô ấy, ôm trọn cô ấy lên.

"Em làm gì vậy?" Bách Dư Nhu bối rối vì hành động này của Hoa Tưởng Dung, cô ấy giơ hai tay, muốn đặt xuống nhưng lại không muốn bám vào vai của Hoa Tưởng Dung.

Hoa Tưởng Dung không khỏe như Diệp Thanh Hà mà ôm người ta chạy một vòng, cô chỉ ôm người ta cao lên, để Bách Dư Nhu cảm nhận được mùi vị của chiến thắng.

Bách Dư Nhu cẩn thận thưởng thức, không hề có cảm giác xấu hổ, đã lâu rồi, con tim đập thình thịch, tựa như biển đảo nổi sóng.

Tiếng gió bên tai càng ngày càng lớn, hòa với tiếng cười nô đùa, cô ấy cúi đầu liếc nhìn, tóc Hoa Tưởng Dung dài ngang vai, chỉ để vài lọn tóc mai ở trán, đeo kính độc nhãn, trông rất cổ điển, rất nên ý thơ. Thật sự không biết vừa rồi cô đánh bóng kiểu gì.

"A, em xin lỗi." Hoa Tưởng Dung buông tay, để cô ấy xuống đất.

Bách Dư Nhu nói: "Em nên tham gia hội thi cử tạ"Hoa Tưởng Dung khẽ cười, "Nếu như có cơ hội đó, em cũng rất muốn đi thử xem sao, nhưng mà lúc đó cũng phiền Bách tổng tham gia cùng, em sẽ nâng chị lên và giành quán quân."

"Hai người còn chơi không vậy?" Thích Nguyên Hàm mới hứng chơi lên, đã có thể get được niềm vui của đánh bóng, cô còn muốn chơi thêm hai ván.

Nhưng Bách Dư Nhu và Hoa Tưởng Dung đã đánh cả một buổi chiều, hai người đều đã mệt, nói: "Không chơi nữa đâu, có chơi nữa hai người cũng thua thôi, đánh gần nửa tiếng rồi, hai người thắng được có ba điểm."

"Đó là tôi nhường đấy." Thích Nguyên Hàm lấy khăn lau mặt, nói: "Nếu như hai chúng tôi không nhường, hai cô có thể có tiến triển chắc?"

Hoa Tưởng Dung vuốt tóc dính lên cổ ra sau vai, vắt khăn lên cổ, cô ấy cầm bóng, xoay xoay đi đến cạnh Diệp Thanh Hà, nói: "Bóng ơi, bóng à, mày nói xem ai chơi gà nhất trên thế giới này."

Bách Dư Nhu đứng ở gần đó thấy vậy, cảm giác rất bõ tức. Hoa Tưởng Dung xoay bóng xong, ném bóng cho Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà đưa tay đón lấy, nàng rất bình tĩnh, hiếm khi không cãi lại Hoa Tưởng Dung.

Thích Nguyên Hàm rất tò mò, cô tưởng rằng có thế nào đi chăng nữa Diệp Thanh Hà cũng phải PK với Hoa Tưởng Dung một lúc, nhưng Diệp Thanh Hà tỏ ra rất thản nhiên, phủi đi những hạt cát trên quả bóng, giúp cô xách túi.

Thích Nguyên Hàm hỏi: "Quả bom bé bỏng, sao em không quyết đấu với Hoa Tưởng Dung vậy?"

Diệp Thanh Hà ngay thẳng đứng đắn, không thèm chấp vặt Hoa Tưởng Dung, nói: "Em là một người đã có vợ, chấp chi với loại độc thân như cậu ấy. Vì tốc độ tiến triển của hai người họ, em sẽ cố gắng làm một người tốt."

"?"

Hoa Tưởng Dung suýt nữa bị sặc nước.



Thích Nguyên Hàm cười tươi vỗ vai Diệp Thanh Hà, cực kỳ vui vẻ, mặc dù họ thua, nhưng xét về phương diện nào đó thì bọn họ thật sự đã thắng rồi.

Trời đã tối, bởi vì chơi vui quá quên mất cơm chiều, họ đặt nhà hàng, mới nhớ ra cả buổi chiều nay không thấy Thẩm Dao Ngọc đâu.

Họ ngó nghía khắp nơi, phát hiện ra Thẩm Dao Ngọc và bác sĩ Tiêu đang ngồi uống nước ép ở quầy hàng cạnh bờ biển, hai người họ ngồi ở trên ghế ngắm từ hoàng hôn cho đến khi trời đầy ắp sao.

"Hai người họ đang làm gì vậy?" Bách Dư Nhu khó hiểu mà hỏi.

Mọi người đều chơi bóng đến mồ hôi đầy người, riêng hai người kia không lội nước không đánh bóng không bơi lội, chỉ uống nước ép cả chiều.

"Hoàng hôn ánh chiều tà, còn có thể làm gì nữa." Diệp Thanh Hà hỏi, "Ai có số của hai người già đó không, gửi tin nhắn gọi họ đi ăn cùng đi."

Thích Nguyên Hàm gửi tin nhắn cho Thẩm Dao Ngọc, nhưng họ còn phải đi tắm, người đầy mồ hôi mà, Thích Nguyên Hàm vào phòng, lúc mở cửa vào phòng khẽ xoa lên ngực mình.

"Làm gì vậy?" Diệp Thanh Hà liếc thấy, khoanh tay nhìn cô.

"Đừng nghĩ linh tinh." Thích Nguyên Hàm thấy hơi khó chịu thôi, Bikini không được thoải mái như quần áo thể dục, vừa rồi đánh bóng qua lại, bây giờ cực kỳ khó chịu.

Cô lấy một chiếc áo phông trắng vào phòng tắm, thay xong ra ngoài ngồi ở trên giường đấm bắp chân, làm giãn cơ, đến khi Diệp Thanh Hà tắm xong đi ra, cô ngẩng đầu lên nhìn, Diệp Thanh Hà mặc một bộ quần áo đánh bóng, làm Thích Nguyên Hàm đơ đứng người.

Cô không nhịn được mà nói một câu, "Sao em lẳng lơ như vậy hả?"

"Vậy chị gái thấy em mặc bộ áo bóng chuyền, hooc môn có bị kích thích bùng nổ không?" Diệp Thanh Hà khẽ vuốt tóc.

Đừng nói chứ, nàng mặc như vậy rất có cảm giác vận động, nàng đứng đó, mọi thứ bỗng dưng đánh mất sắc màu, lại hồi tưởng lại dáng vẻ đánh bóng của nàng.

Người phụ nữ này quá gợi cảm.

Chỉ cần nhìn nàng thêm một chút, là muốn chửi thề.

Thích Nguyên Hàm là một người nho nhã, cô nhịn đi nhịn lại, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng chỉ phát ra một câu "Mịa kiếp."

Diệp Thanh Hà chớp mắt suỵt một tiếng, nói: "Chị ơi, chị có thể ở trên giường mắng vậy không?"

Thích Nguyên Hàm lôi gối ném nàng, "Đứng đắn lên đi nhóc lẳng lơ này."

Diệp Thanh Hà nằm nghỉ ngơi một lúc, bò dậy khỏi giường, kéo Thích Nguyên Hàm ra ngoài, chuẩn bị đánh chén một bữa no nê.

Dùng bữa ở nhà hàng trên đảo, bọn họ đều đã tắm giặt qua, lúc đến nhà hàng đã thay những bộ quần áo sạch sẽ thơm tho, ăn mặc cũng nghiêm túc hơn.

Chỉ có Thẩm Dao Ngọc và bác sĩ Tiêu là mặc Bikini, Thẩm Dao Ngọc đang nói chuyện cũng cảm giác được cái gì đó không đúng, đè giọng xuống nói: "Không phải chứ, mấy người đi thay đồ sao không nói với tụi tôi một tiếng?"

Cô ấy thấy hơi xấu hổ, nhìn quanh một vòng, đa phần khách hứa trong nhà hàng đều ăn mặc rất nghiêm túc, so sánh ra, họ như thể trần truồng với thiên nhiên vậy.

Thẩm Dao Ngọc khoanh tay, chôn mặt xuống, xấu hổ chết đi được. Mấy người khác chống cằm, đồng thanh nói: "Bà cô già."

Bác sĩ Tiêu đưa áo khoác của mình cho Thẩm Dao Ngọc, nói: "Em mặc áo khoác của tôi, đừng sợ." Sau đó nói với những người trêu cô ấy, "Mấy người đừng cười em ấy, em ấy là minh tinh, đương nhiên là phải giữ hình tượng."

"Đúng vậy, đúng vậy á, tôi có giống mấy người đâu, chẳng chú ý hình tượng gì cả." Thẩm Dao Ngọc ngẩng đầu từ giữa hai tay lên, mặc áo khoác, nhìn sang bác sĩ Tiêu, "Em mặc đồ của chị, thế chị mặc gì?"

"Tôi không sao, tôi mặc như vậy cũng được mà, không làm lỡ thời gian ăn cơm nữa, mình dùng bữa trước đi mọi người." Bác sĩ Tiêu lấy thực đơn, nói: "Bữa cơm này tôi mời nhé, đi chơi lâu như vậy rồi, mà đều để mọi người trả tiền."

"Đừng như vậy chứ." Diệp Thanh Hà lắc đầu, nghiêm túc thật thà nói: "Nếu như dùng tiền của mọi người, hôn lễ này của em không có ý nghĩa gì nữa.

"Con người quan trọng hóa tiền bạc hả, đương nhiên là không quan tâm, nàng chỉ để ý đến việc có ngọt ngào hay không thôi....Mấy ngày sau đó, mấy người bọn họ đúng thật là chơi hết mình, đánh bóng, bơi lộn, ngắm ngọn núi lửa đã tắt, chơi đùa thoải mái vài ngày, trải qua những ngày tháng thần tiên. Tờ mờ sáng, Thích Nguyên Hàm mở cửa sổ ra, không khí trong lành tinh khiết, cô chống cằm, quay đầu nhìn bé con lười nhác vẫn còn nằm trên giường.

Nếu nói Diệp Thanh Hà đã trưởng thành, nàng có trưởng thành hơn thật, biết cách gia nhập với mọi người, biết cười đùa hùa theo. Nói Diệp Thanh Hà trẻ con cũng đúng, nàng vẫn giữ nhiều nét ngây thơ đáng yêu đó, luôn chọc người khác cười, muốn yêu nàng chết đi được.

Rất yêu con người này. Thích Nguyên Hàm khẽ vỗ tay vào mặt, khẽ cười ra tiếng, cô cúi đầu liếc qua, thấy Bách Dư Nhu và Hoa Tưởng Dung đang đứng dưới gốc cây cổ thụ ở cạnh nhà dân nói chuyện. Cô lại nhìn ra xa hơn, thấy Thẩm Dao Ngọc và bác sĩ Tiêu đang đi dạo bên bờ biển.

Ghê thật đấy. Bây giờ hẹn hò đều sáng mở mắt như vậy sao?

Mấy người này siêng nhỉ.

Thích Nguyên Hàm cũng đi đến bên cạnh bé con lười biếng của mình, khẽ vỗ vào vai nàng. Diệp Thanh Hà trở mình, thò đùi ra gác lên chăn, nàng ưm một tiếng rồi tiếp tục vùi mình trong chăn.

Thấy nàng đáng yêu như vậy, Thích Nguyên Hàm cũng không nỡ gọi nàng dậy, chỉ kéo đồ ngủ của nàng xuống thấp hơn một tý, cô chuẩn bị đi mua bữa sáng cho nàng ăn.

Thích Nguyên Hàm vừa định xoay người, Diệp Thanh Hà đã mở mắt ra, lười biếng thở hắt ra một hơi, mắt lim dim muốn ngủ, được nửa phút sau, nàng giơ hai tay ra, Thích Nguyên Hàm dịu dàng tiến đến, nàng vòng tay ôm lấy cổ Thích Nguyên Hàm, giọng nói hơi khàn: "Sao vậy ạ?" Thích Nguyên Hàm cúi người khẽ hôn lên trán nàng, "Chào buổi sáng, dậy thôi nào."

"Dạ..." Diệp Thanh Hà chậm chạp cựa quậy người, đợi cơn buồn ngủ đi qua, nàng dậy khỏi giường, cũng chỉnh lại quần áo, chạy đi đánh răng rửa mặt qua loa.

Thích Nguyên Hàm kiếm quần áo cho nàng thay để lên giường, còn mình thì ra phòng khách thay giày, đợi Diệp Thanh Hà đi ra, hai người sẽ đi dạo trên bờ biển.

Vốn chỉ có Thẩm Dao Ngọc và bác sĩ Tiêu là đang đi bộ dọc bờ biển, Thích Nguyên Hàm vừa tham gia không lâu, Hoa Tưởng Dung cũng đi đến, ba đôi cùng nhau đi.

Thẩm Dao Ngọc ở đằng sau họ, nói: "Nguyên Hàm, Thanh Hà mặc đồng phục đánh bóng, đi với cậu, cực kỳ giống sinh viên ấy, sao em ấy non trẻ như vậy chứ?"

Diệp Thanh Hà vốn đã ít tuổi hơn họ, trông cũng trẻ trung, nàng mà thể thao thể dục là cực kỳ ghê gớm, tựa như nữ sinh viên đang trong thời kỳ thanh xuân tiết ra hormones vậy. Thích Nguyên Hàm gật đầu, nghiêm túc nói: "Đúng vậy đấy, cứ cảm giác em ấy giống sinh viên thật, cực kỳ trẻ trung năng động."

Diệp Thanh Hà chỉ mặc một bộ đánh bóng, nàng mặc cách ngày, mặc lên là đi đánh bóng, Diệp Thanh Hà mặc bộ đồ bóng chuyền thường xuyên này mà đánh bóng mệt, sẽ thẳng tay kéo áo lên lau mồ hôi.

Trong lòng Thích Nguyên Hàm khó chịu liền, rất mâu thuẫn nha, cô thích ngắm Diệp Thanh Hà cuốn hút như cậy, Diệp Thanh Hà thế này rất bảnh, nhưng lại cho rằng Diệp Thanh Hà thế này không ổn, để sức cuốn này bung tỏa ra như vậy, để người khác cũng được thưởng thức nhìn thấy.

Vẻ đẹp vợ mình đương nhiên chỉ có cô mới có thể nhìn thấy.

Cô chỉ muốn độc hưởng.

Mấy chuyện này cô cắn răng vẫn nhịn được, chí mạng nhất là, Diệp Thanh Hà chơi mệt rồi, sẽ luôn sáp đến quấn lấy cô, những lúc này, bệnh sạch sẽ của cô như thể tự chữa khỏi được, luôn có cảm giác bứt rứt sắp tuôn trào ra, kìm lòng không được mà ngửi mùi hương trên người Diệp Thanh Hà.

Luôn cảm thấy kích thích, có một loại cảm giác thanh xuân sức trẻ bùng nổ, tựa như trùng sinh về thời niên thiếu, cơ bắp cơ tay đều cương cứng nhoi nhói.

Không biết có phải là Diệp Thanh Hà hiểu nhầm suy nghĩ của cô hay không, tưởng cô chê nàng, mỗi lần đánh bóng xong, việc đầu tiên làm sẽ là đi tắm.

Tất nhiên, nàng luôn vứt bộ đồ đánh bóng vào giỏ quần áo, tắm xong là nằm trên giường lướt điện thoại, gọi cô: "Chị ơi, lúc nào giặt đồ nhớ giặt bộ đánh bóng của em luôn nhé."

Quần áo khác thì giành đi giặt, đồ lót đồ thường gì cũng không đến tay Thích Nguyên Hàm. Nhưng bộ đồ đánh bóng thì cứ đòi Thích Nguyên Hàm giặt cho, Thích Nguyên Hàm cũng không diễn tả được cảm giác gì, lúc nắm lấy bộ quần áo đánh bóng của Diệp Thanh Hà, tay cô mềm nhũn liền, giặt xong phơi ở lan can chờ khô, sẽ đọng lại mùi chanh thơm mát.

Sau đó, lần sau đánh bóng trên người Diệp Thanh Hà sẽ có mùi hương chanh tươi nhàn nhạt.

Cũng may những ngày ở đảo Hỏa Sơn đã qua, bọn họ phải đi đến nơi khác hưởng thụ tuần trăng mật, bộ quần áo đánh bóng kia của Diệp Thanh Hà có thể nhét xuống tận cùng đáy vali rồi.

Có điều bác sĩ Tiêu phải đổi kỳ nghỉ tết qua đây chơi, cô ấy chỉ có thể ở một tuần là phải về.



Bác sĩ Tiêu vừa sắp đi, Thẩm Dao Ngọc liền có đôi chút hoang mang, lỡ lời nói một câu, "Chị đi rồi em phải làm sao?"

Mọi người đang dựng giá nướng thịt trên bờ biển, nghe thấy câu này, đặt hết đồ xuống nhìn hai người họ, nghĩ thầm trong lòng, cặp đôi ngắm hoàng hôn này tiến triển nhanh đến vậy sao?

Thẩm Dao Ngọc lập tức căng thẳng cúi đầu xuống, đổi lời nói: "Không phải, ý của tôi là, chị ấy đi rồi tôi cô đơn côi cút, tôi không chơi nổi với mọi người."

Không phải là không chơi nổi, là do mấy ngày nay cô loanh quanh cùng bác sĩ Tiêu đã quen, bác sĩ Tiêu mà đi là cô cảm giác mình không còn người đồng hành nữa.

"À, chuyện này chị cũng xin lỗi, chị cũng muốn chơi thêm vài ngày nữa, nhưng công việc chị..." Bác sỹ Tiêu rất buồn, cô ấy cũng muốn ở lại.

Thẩm Dao Ngọc vội nói: "Không sao, không sao, chị bận việc mà, em vừa nãy chỉ buộc miệng nói vậy thôi, công việc tương đối quan trọng."

Bác sĩ Tiêu nghiêm túc nói, "Để chị nghĩ cách xem sao."

Thẩm Dao Ngọc lắc tay lia lịa nói không cần đâu, cô cũng ngại lắm, không muốn quấy rầy đến người khác, cô luôn nhìn Thích Nguyên Hàm, muốn Thích Nguyên Hàm giúp mình nói lời gì đó.

Đương nhiên là Thích Nguyên Hàm sẽ không chen lời, tiếp tục dựng giá nướng thịt, chuyện tình cảm này thì phải để Thẩm Dao Ngọc tự đi va chạm, phải tự mình tìm tòi ra biện pháp giải quyết.

Thẩm Dao Ngọc suy nghĩ vài giây, vẻ mặt rất hiểu chuyện, bác sĩ Tiêu đến để tham dự hôn lễ, cũng không phải đến đây chỉ để cùng cô đi chơi, cô cũng không có lý do gì giữ người ta lại chơi cùng mình.

Bác sĩ Tiêu thở dài, "Thật sự là tiếc quá, chị cũng muốn ở đây chơi thêm mấy ngày, nhưng mà công việc không cho phép. Nhưng mà, có thể tham dự một lễ cưới ngọt ngào như vậy, không hề thiệt. Quan trọng là đu được idol rồi, càng đáng giá hơn."

"Chị nói câu này, em ngại lắm." Thẩm Dao Ngọc phóng khoáng cười nói: "Có phải nên ký tên cho chị hay không."

Bác sĩ Tiêu lấy bút và quyển sổ trong túi ra, Thẩm Dao Ngọc nhận lấy để quyển sổ vào lòng bàn tay, cầm bút máy nghuệch ngoạc ký tên của mình, Diệp Thanh Hà ngưỡng cổ ngó xem, Thẩm Dao Ngọc quay đầu hỏi nàng, "Sao hả, em cũng muốn hả, nói sớm vào chứ, chị ký cho em."

"Em lấy chữ ký của chị làm gì." Diệp Thanh Hà không nhìn nữa.

Thích Nguyên Hàm chen lời vào, "Em ấy là đang xem chữ cậu viết có xấu hay không đấy."

"Ngày trước hồi còn đi học, tớ thường xuyên tham gia vào các cuộc thi thư pháp đấy, đa số giải nhất đều thuộc về tớ." Thẩm Dao Ngọc không hề khiêm tốn mà khoác lác, "Trong giới giải trí á, chữ của tớ tuyệt đối xếp lên hàng đầu."

"Ờ." Diệp Thanh Hà chỉ lạnh nhạt đáp lại một chữ.

Giá nướng thịt đã lắp xong, vài người quây quần ngồi ăn, trò chuyện những câu chuyện trên trời dưới đất.

Sau đó, mọi người tàn tiệc, họ quay về phòng mình tự thu dọn đồ đạc.

Thích Nguyên Hàm vừa quay về phòng lôi quần áo ra, Thẩm Dao Ngọc đã đến gõ cửa, tay cầm điện thoại, lưỡng lự nói: "Nguyên Hàm, tớ phải về rồi."

"Sao vậy?" Thích Nguyên Hàm khó hiểu, "Sao cậu cũng phải về vậy? Đi cùng bác sĩ Tiêu hả?"

"Không phải." Thẩm Dao Ngọc đưa điện thoại cho cô, nói: "Là do mấy ngày trước có một cư dân mạng đăng hình lên, là mấy tấm hình tớ ở đây chơi, quản lý ra lệnh cho tớ ngày mai phải về."

"Trên mạng không hiểu lầm đâu chứ?" Thích Nguyên Hàm cầm lấy điện thoại xem, lướt xuống, mới nhận ra có rất nhiều tấm là chụp Thẩm Dao Ngọc mặc bikini.

"Không hiểu lầm đâu, đều biết là tớ đi dự hôn lễ mà. Chỉ có quản lý là cứ giục mãi, đúng lúc tớ phải đi làm thủ tục hủy hợp đồng nữa, đợi tớ bận xong, có thời gian tớ lại đến."

Thích Nguyên Hàm nói được, Thẩm Dao Ngọc ấp a ấp úng, dáng vẻ như rất khó nói thành lời, Thích Nguyên Hàm liền nói: "Không phải tại cậu mà, cậu đi theo cũng chỉ ăn cơm chó thôi."

"Vậy thì tốt, mấy ngày nay tớ rất vui, làm cậu tốn kém rồi." Thẩm Dao Ngọc đứng ở cửa nói chuyện với Thích Nguyên Hàm một hồi, vừa lịch sự vừa khách sáo.

Cô ấy đi rồi, Thích Nguyên Hàm thở dài một hơi.

Diệp Thanh Hà sợ trong lòng cô không vui, đi đến ôm lấy cô, để cô không buồn nữa, sau này nghĩ lại, nếu như thêm một lần tuần trăng mật nữa, cô cũng không ngần ngại.

Thích Nguyên Hàm cười nói, "Chị không sao, chỉ lo chuyện của cậu ấy và bác sĩ Tiêu, không biết là tiến triển nhanh vậy rốt cuộc có tốt hay không, cậu ấy luôn nhiệt huyết như vậy, rất trân trọng những bạn bè xung quanh."

Thẩm Dao Ngọc đi chơi cùng bọn họ, nhìn người ta có đôi có cặp, một mình cô ấy cô đơn côi cút chắc chắn là không vui vẻ nổi trong lòng, nhưng mà đám cưới của bạn thân, cô ấy không bỏ qua được.

"Chị hy vọng mọi người xung quanh chị đều sống tốt, đặc biệt là Thẩm Dao Ngọc, lúc chị tầm thường luôn có cậu ấy ở bên cạnh giúp đỡ." Thích Nguyên Hàm nói: "Nói vậy có lẽ sẽ hơi sến súa, nhưng kỳ thật hiện tại chị hạnh phúc như vậy, mỗi lần đi chơi với cậu ấy, chị đều có cảm giác tội lỗi. Ngày trước thì nói phải độc thân cùng nhau, ai biết được giữa đường chị lại có đôi có cặp rồi."

Diệp Thanh Hà nói: "Chắc chắn các chị ấy cũng mong chị hạnh phúc vui vẻ."

Sau đó nàng ngồi lên đùi Thích Nguyên Hàm, vào giây phút Thích Nguyên Hàm ngừng nói, nàng nói: "Chị ơi, đừng nghĩ nhiều nữa, những người hợp nhau chắc chắn sẽ đến với nhau."

Thích Nguyên Hàm nhìn nàng một lượt, Diệp Thanh Hà lại hỏi cô: "Thích em quyến rũ chị như vậy không?"

Thích Nguyên Hàm rất nghiêm túc mà nói một câu: "Không thích."

"Khẩu thị tâm phi." Diệp Thanh Hà trách móc cô.

Thích Nguyên Hàm nói: "Vậy em quyến rũ, là chị thích."

Diệp Thanh Hà nói vào tai cô: "Bên trong em không mặc gì cả."

"Em... Em để vậy ra ngoài luôn?" Thích Nguyên Hàm kinh ngạc, sau đó mặt lạnh hẳn đi, "Diệp Thanh Hà, em lẳng lơ quá rồi."

"Chị xem đi, gọi người khác thì Dao Ngọc, Dư Nhu, gọi em thì thành Diệp Thanh Hà." Diệp Thanh Hà không vui vẻ gì, nàng ngồi vắt lên chân Thích Nguyên Hàm, nhíu mày thể hiện sự bất mãn của bản thân.

Ban ngày Thích Nguyên Hàm xem nàng lẳng lơ điệu đà đánh bóng, đã không vui trong lòng rồi, tối đến nàng còn để truồng như vậy làm sao được? Thích Nguyên Hàm nghiêm túc dạy dỗ nàng, để như vậy chạy nhông nhông ngoài đường, lỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao?

Cô nói nhiều như vậy, mà Diệp Thanh Hà cứ liếc đi đâu, như thể rất phiền vậy, không nghe dạy bảo, nàng nói: "Chị giống cô giáo chủ nhiệm vậy, cô chủ nhiệm Thích à, chị sờ vào túi xem."

Thích Nguyên Hàm giơ tay về phía nàng, sờ vào túi của nàng, Diệp Thanh Hà hít sâu một hơi, sau đó thở hơi phải lên mặt Thích Nguyên Hàm. Thích Nguyên Hàm cảm nhận được cảm giác nơi đầu ngón tay, vẻ mặt càng lạnh hơn.

"Diệp Thanh Hà." Thích Nguyên Hàm sầm mặt xuống, không còn dịu dàng như vừa rồi nữa, dường như đang nói "Tại sao lại chọc chị giận."

"Em nói túi của chị cơ mà, túi áo á." Diệp Thanh Hà khẽ nói, ngón tay chỉ chỏ vào bao áo Thích Nguyên Hàm.

Thích Nguyên Hàm khựng lại vài giây, rụt tay lại, lấy trong túi mình ra một mảnh ren nhỏ, màu hồng, cực kỳ có cảm giác thanh xuân.

"Em..."

Diệp Thanh Hà nói: "Lúc về mới nhét vào, làm sao em có thể để truồng chạy ra ngoài chứ. Vốn muốn dỗ chị vui, ai ngờ chị lạnh lùng như vậy, thôi bỏ đi." Nàng nhấc tay giành lấy mảnh ren trong tay Thích Nguyên Hàm, sau đó đứng dậy khỏi chân Thích Nguyên Hàm.

Thích Nguyên Hàm nghĩ cách dỗ dành nàng, dù sao thì nàng cũng là muốn làm cô vui, vừa rồi cô nặng lời quá. Thích Nguyên Hàm vừa nhấc người lên, chỉ mới đứng được một giây, lại chậm chạp ngồi xuống.

Diệp Thanh Hà dựa lưng vào tường, trong đêm đen, nàng siết lấy mảnh vải áo đánh bóng trong tay. Diệp Thanh Hà cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô, tay của nàng càng siết chặt hơn, sau đó quay đầu sang, đôi má dần dần đỏ hây hây.

Vạt áo đánh bóng rộng rãi kéo lên giữa eo, như những lần nàng kéo áo lau mồ hôi, nhưng hiện tại nàng lại rất giống như bị bắt lỗi, sắp phải tiếp nhận hình phạt của học trò hư, Diệp Thanh Hà đứng thẳng lưng, để lộ ra đôi chân dài trắng nõn.

Một lúc sau, Diệp Thanh Hà quay đầu nhìn Thích Nguyên Hàm.

"Cô muốn trừng phạt em sao? Cô Thích."