Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 16: Ngoan, gọi anh Tư



Lái xe đi được một đoạn, trong xe bỗng nhiên vang lên tiếng nhạc cực kỳ chói tai.

“… Chưa bao giờ cảm thấy em đáng ghét, tôi yêu tất cả mọi thứ thuộc về em. Có em mỗi ngày đều trôi qua thật trong lành, nhờ có em ánh nắng càng thêm rực rỡ, cũng nhờ em mà đêm tối chẳng còn mịt mờ, em là mây trắng còn tôi là trời xanh…”

Thẩm Duệ theo bản năng nhìn về phía cái túi ở ghế lái phụ, tiếng chuông là truyền ra từ trong túi. Anh dừng xe ở ven đường, anh cầm lấy túi mà mở khóa ra, tiếng chuông lại càng chói tai hơn: “… Em là quả táo bé nhỏ của tôi, dù có yêu thương thế nào vẫn cảm thấy không đủ…”

Khóe môi Thẩm Duệ khẽ nhếch lên, gu thưởng thức âm nhạc như vậy, thật sự rất hợp với con người Tống Hân Nghiên. Anh bấm nút nhận điện thoại, còn chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng Tống Hân Nghiên nói năng liên hồi, nói xong cô vẫn còn thở gấp, đủ thấy cô đang sốt ruột như thế nào.”

“Cô Tống cũng có thể đưa ra một cái giá trước, nếu như tôi hài lòng có thể trả lại túi cho em.”

Tống Hân Nghiên từ trước giờ chưa từng nói chuyện điện thoại với Thẩm Duệ, thậm chí số lần cô nói chuyện với anh cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng khi Thẩm Duệ vừa lên tiếng, cô lập tức nhận ra giọng nói của anh: “Chú, chú Tư?”

“Ngoan, gọi anh Tư.” Thẩm Duệ nghiêm nghị sửa lại xưng hô.

“…”

Giọng nói của anh trầm thấp, lại giống như có từ tính nam châm vậy, lỗ tai cô không hiểu sao lại ngứa ngáy, cô đổi tai nghe điện thoại, nhấc tay lên gãi gãi tai, chần chừ nói: “Cái đó, túi xách của cháu ở chỗ chú à?”

“Muốn lấy lại không?” Ngón tay thon dài của Thẩm Duệ khẽ gảy gảy cái tua rua trên túi cô, tâm trạng cực kỳ vui vẻ trêu đùa cô.

Phí lời! Trong lòng Tống Hân Nghiên rủa thầm một câu, trên mặt lại nặn ra nụ cười tươi: “Chú Tư, bây giờ chú đang ở công ty sao? Cháu sẽ lập tức qua đó lấy ngay.”

“Tiếc quá, tôi không ở đó.” Trong giọng nói của Thẩm Duệ, lại không nghe ra được nửa điểm tiếc nuối nào: “Có điều…”

Lòng Tống Hân Nghiên như lửa đốt, vội vàng nói: “Có điều cái gì?”

“Buổi tối tôi có một bữa tiệc xã giao ở câu lạc bộ tư nhân Cận Hải Đài, em đến đó tìm tôi, đỡ phải chờ đợi.” Thẩm Duệ vừa nói xong, không cho cô bất kỳ cơ hội từ chối nào đã lập tức cúp điện thoại.

“Hả?” Bên kia điện thoại truyền đến tiếng tút tút, Tống Hân Nghiên trợn mắt nhìn ống nghe trong tay mình, buồn bực đến phát điên.

Thẩm Duệ bỏ lại điện thoại di động của cô vào trong túi, ngón tay đụng vào cái gì đó cứng cứng, anh chần chừ một chút, cuối cùng kéo cái hộp đó ra. Đây là một cái hộp hình chữ nhật được phủ nhung đỏ, bên trong là một cành hoa hồng nằm lẳng lặng đã khô héo, mặc dù đã khô héo nhưng bông hồng đỏ vẫn còn nguyên vẹn, có thể thấy chủ nhân của nó đã bảo vệ tỉ mỉ như thế nào. Trên nhãn nền trắng phía dưới bông hồng có cài một mảnh giấy, trên đó là nét bút viết tay cực kì xinh đẹp.

Trong nháy mắt vẻ mặt của Thẩm Duệ trở nên mịt mù.

Câu lạc bộ tư nhân Cận Hải Đài quả nhiên là câu lạc bộ tư nhân cao cấp nhất ở Đồng Thành, người có thể đến chỗ này đương nhiên cũng có thân phận không hề thấp. Nhờ có phúc của Đường Diệp Thần nên Tống Hân Nghiên cũng có biết nơi này, nhưng chưa từng đến một mình, bởi vì đây là thiên đường của đàn ông thôi.

Lúc Tống Hân Nghiên bắt taxi đến đây, cuộc sống về đêm của Cận Hải Đài mới bắt đầu. Cô đứng ở bên ngoài câu lạc bộ chần chừ một lúc lâu, cuối cùng mới lấy hết can đảm đi về phía cửa chính. Cứ nghĩ rằng cô ăn mặc như thế này sẽ bị nhân viên đuổi ra ngoài, không ngờ đến lúc cô nhắc đến tên Thẩm Duệ, nhân viên lại dẫn cô đi vào.

Cấu trúc bên trong Cận Hải Đài xây dựng hệt như một cung điện Versailles thu nhỏ, chỗ nào cũng gắn đèn xanh vàng rực rỡ. Tống Hân Nghiên lo sợ đi theo sau nhân viên phục vụ, bắt đầu hối hận bản thân mình nóng vội như vậy, đang muốn xoay người rời đi, nhân viên phục vụ đã dừng lại trước cửa một gian phòng riêng.

Nhân viên quay người lại bảo cô chờ một chút, anh ta đẩy cửa đi vào, vài phút sau mới trở ra, khách sáo nói với cô: “Cô Thẩm, Tổng giám đốc Thẩm mời cô vào.”