Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 27: Trở tay sờ đến rốn



Tống Hân Nghiên loạng choạng đi theo phía sau Thẩm Duệ, bước chân của anh đi cực nhanh, gương mặt lạnh như băng thiên tuyết địa ở Bắc Cực, không thèm nghĩ xem cô có theo kịp bước chân của anh hay không.

Đi tới bên cạnh xe, anh mở cửa xe, không chút dịu dàng nhét cô vào.

Tống Hân Nghiên suýt nữa ngã xuống như chó gặm bùn, cô từ trên ghế da ngồi lên, vị trí bên cạnh lún xuống, ngay sau đó cô bị một luồng hơi thở nam tính mát lạnh hoàn toàn vây quanh, bên tai truyền đến một tiếng “phập”, cửa xe bị một lực mạnh đóng sầm lại, Tống Hân Nghiên kinh hãi, theo bản năng nhìn Thẩm Duệ bên cạnh, sắc mặt cô tái mét.

“Ông Vương, lái xe!” Giọng nói của Thẩm Duệ lạnh lùng, sau khi nhét Tống Hân Nghiên vào trong xe, anh dường như nhìn cô một cái cũng chịu không nổi, cầm lấy văn kiện tiếp tục phê duyệt, nhưng nhìn hồi lâu, ánh mắt vẫn dừng lại ở một dòng không hề di chuyển.

“Cái kia…”

Thẩm Duệ bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén trừng mắt nhìn cô, trong đôi mắt phượng u ám có thứ gì đó ngưng tụ lại, sau đó giống như không thể chịu đựng được nữa, giọng điệu cứng rắn: “Không thấy tôi đang bận nhiều việc à? Đừng nói chuyện với tôi!”

Tống Hân Nghiên rụt cổ, chần chờ một lúc, chỉ vào tài liệu trên đầu gối anh đang mở, nói: “Tôi chỉ muốn nói là anh cầm văn kiện ngược rồi kìa.”

“…”

Thẩm Duệ cúi đầu nhìn văn kiện, vẻ mặt có phần ngượng ngùng nhưng lại không muốn thừa nhận, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Tôi thích nhìn ngược lại, không được sao?”

“…”

Giờ phút này Thẩm Duệ đâu còn là một người đàn ông 30 tuổi chững chạc, sự nghiệp ổn định nữa, mà giống như một đứa trẻ ba bốn tuổi đang nổi loạn.

Tống Hân Nghiên không nhịn được cười.

Ánh mắt sắc bén của Thẩm Duệ đảo qua, nhìn bộ dáng muốn bật cười của cô, trong lòng anh tức giận một trận, không thèm suy nghĩ đã thốt ra: “Trên mặt em vẽ cái gì thế, giống như quỷ vậy, khó coi chết đi được. Còn có bộ quần áo này nữa, eo mập như thế cũng dám mặc ra đường à, không thấy mất mặt sao?”

Đây là trần trụi công kích thân thể của cô sao!

Là một người phụ nữ, lúc gặp phải người khác giới lại còn công kích diện mạo và dáng người của mình, đều không thể bình tĩnh được, nhất là nói cô mập, quả thực không thể nhịn được nữa!

“Thẩm Duệ, anh nói lại câu nữa thử xem.” Vũ trụ nhỏ của Tống Hân Nghiên bốc cháy hừng hực, cô trang điểm cả buổi sáng lại bị anh ghét bỏ thành như vậy, quỷ sao? Tức chết cô mà! Cô kề mặt lại gần, thấp giọng quát: “Cái này gọi là trang điểm mắt mèo đấy, có hiểu không?”

Thẩm Duệ hừ lạnh, không cho là đúng nói: “Không nhìn ra mắt mèo, mà mắt quỷ thì tôi đã nhìn ra rồi.” Nói xong, tầm mắt của anh lại không dời đi, ánh mắt của cô vốn đã quyến rũ, hôm nay lại cố ý vẽ eyeliner càng có vẻ gợi cảm, ngỗ ngược, làm điên đảo lòng người.

“Anh!” Tống Hân Nghiên tức giận muốn thổ huyết: “Được, tôi không nói chuyện với một người không hiểu thời trang như anh. Nhưng eo của tôi béo chỗ nào? Tiêu chuẩn một mét tám, eo thon nhỏ, tôi có thể trở tay sờ đến rốn đấy, mập sao mập sao?”

Thẩm Duệ không nói gì, chỉ dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm cô.

Tống Hân Nghiên tức giận đến nỗi máu sôi sùng sục, dựa vào sức mạnh không thể chịu thua, cô kéo áo sơ mi trắng ra khỏi lưng váy, sau đó cởi hai cúc áo dưới cùng rồi cột lên trên phần ro, lộ ra cái rốn tròn trịa đáng yêu.

Thẩm Duệ thấy thế, anh ung dung thản nhiên nâng kính ngăn cách trong xe lên.

Tống Hân Nghiên ngồi thẳng lưng, tay trái lật ngược ra sau lưng, vòng qua eo bên phải dễ dàng sờ đến rốn, cô đắc ý nhìn Thẩm Duệ, nói: “Tôi mập sao? Tôi nói cho anh biết, nếu tôi được tính là mập thì trên đời này không tìm được người gầy đâu.”

Thẩm Duệ nhìn chằm chằm cô, trong đôi mắt phượng sâu thẳm có chút dao động, yết hầu của anh khẽ trượt lên xuống, một giây sau, anh đã nhào về phía cô.