Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 39: Tôi có thể nhận được gì từ em



Máy bay hạ cánh xuống sân bay Đồng Thành, Tống Hân Nghiên theo dòng người ra khỏi sân bay, bên ngoài sân bay mưa dầm kéo dài cũng giống như nội tâm của cô vậy.

Thẩm Duệ đứng bên cạnh cô, hai tay tùy ý đút vào túi quần tây, có lẽ do ngủ một giấc trên máy bay nên sắc mặt của anh lộ ra vài phần lười biếng hiếm thấy, anh nhìn thoáng qua Tống Hân Nghiên đang đứng ở chỗ đó ngẩn người, thản nhiên nói: “Để tôi đưa em về.”

Tống Hân Nghiên quay đầu lại nhìn anh, vốn định khéo léo từ chối ý tốt của anh, bỗng nhiên nhớ tới mục đích cô cùng anh đi công tác ở thành phố C, lại nuốt lời định nói vào: “Cám ơn chú Tư chồng.”

Lên xe, Tống Hân Nghiên gật đầu chào ông Vương ngồi ở ghế lại xe, ông Vương nhìn hai người cùng nhau từ sân bay đi ra, ông ta nói: “Cô hai, đi công tác rất vất vả lắm nhỉ, nhìn cô gầy đi thấy rõ luôn.”

Tống Hân Nghiên mỉm cười lắc đầu, luôn cảm thấy thái độ của ông Vương có chút kỳ quái, ông ta là tài xế của Thẩm Duệ, cũng có tiếp xúc với người bên phía gia đình của nhà họ Thẩm, không thể nào không biết cô là vợ của Đường Diệp Thần, nhưng ông ta lại gọi mình là “Cô hai”.

Thẩm Duệ liếc nhìn ông Vương một cái, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Ông Vương, đưa cô ấy trở về công ty trước.”

“Được rồi.” Ông Vương khởi động xe rời đi.

Xe chạy trên cao tốc sân bay, Tống Hân Nghiên nghiêng đầu nhìn Thẩm Duệ nhắm mắt nghỉ ngơi, thoạt nhìn anh rất mệt mỏi, hốc mắt có màu xanh đen nhàn nhạt. Tối qua cô chiếm giường của anh, anh chắc chắn ngủ trên ghế sô pha rất khó chịu.

Cô vốn định nhân cơ hội này nói chuyện về dự án ở thành phố C, lúc này lời vừa đến miệng lại nói không nên lời.

“Có chuyện gì muốn nói với tôi à?”

Bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói trầm thấp, Tống Hân Nghiên theo bản năng nhìn về phía anh, anh nhắm mắt lại, nhưng giống như có thể thăm dò vào lòng người, sờ rất chuẩn vào tâm tư của cô.

Tống Hân Nghiên cắn răng, nếu anh đã tỉnh, vậy cô cũng mặc kệ và nói: “Tổng giám đốc Thẩm, về công trình trang trí của dự án thành phố C, anh có thể giao cho Bác Dực làm được không? Công ty chúng tôi có 30 năm kinh nghiệm trong lĩnh vực trang trí nhà, hơn nữa đội ngũ thiết kế có chất lượng chuyên môn...”

“Về hạng mục này, công ty tôi đã định ra đối tác, với tư cách của Bác Dực, chỉ sợ không thể cạnh tranh với họ.” Thẩm Duệ mở mắt ra, ánh mắt chăm chú nhìn cô. Lúc nói về công việc, cô gọi anh là “Tổng giám đốc Thẩm”, xưng hô khá thú vị, không gọi anh là “chú Tư chồng” là vì không muốn dựa vào quan hệ để dựa hơi sao?

“...” Tống Hân Nghiên cùng anh đi tới công trường, cũng biết dự án này chủ yếu tập trung vào khu khu nhà tỷ phú lớn nhất châu Á, nghe nói công trình còn chưa khởi công mà tòa nhà đã bán hết rồi. Khu nhà đẳng cấp cao như vậy, được trang bị thương hiệu trang trí nhà đẳng cấp quốc tế, không thể giao cho một công ty như Bác Dực.

Nhưng cô vẫn muốn cố gắng hết sức, chỉ có cố gắng tranh thủ cô mới không hối hận.

“Tổng giám đốc Thẩm...”

“Liều mạng muốn lấy được hạng mục này như vậy, cô có thể đạt được cái gì? Quyền hay tiền?” Thẩm Duệ hỏi thẳng thắn, giờ phút này anh không phải là người đàn ông dịu dàng ôm cô vào lòng để dỗ dành, mà là một thương nhân khôn khéo lại sắc bén.

Người đàn ông thành thục mang khí thế vốn có, lại rất có cảm giác áp bách.

Tống Hân Nghiên cảm thấy tâm tư nhỏ bé của mình ở trước mặt người đàn ông này quả thực không có chỗ che giấu. Đối với anh, cô giống như một đứa trẻ bình thường vậy, vô cùng ngây thơ, non nớt.

“Vị trí giám đốc bộ phận sáng tạo, đương nhiên, vị trí kia lương một năm sẽ là một trăm vạn.” Tống Hân Nghiên bị anh nhìn thấu tâm tư, dứt khoát hào phóng thừa nhận. Không ai liều mạng làm việc là vì nghĩa vụ lao động của công ty, cô không thanh cao như vậy, dứt khoát lại tầm thường một chút.

Quyền và tiền, cô đều muốn.

Trong con ngươi lạnh lẽo của Thẩm Duệ gần như hiện lên một ý cười, anh khẽ vuốt cằm giống như đang suy nghĩ: “Vậy thì, em lấy được hạng mục này, tôi có thể nhận được gì từ em?”

Mãi đến khi xuống xe, bên tai Tống Hân Nghiên vẫn vang vọng những lời này của Thẩm Duệ: “Tôi có thể nhận được cái gì từ em?”

Cô đương nhiên hiểu được lòng dạ Thẩm Duệ đối xử với cô không đơn thuần, trong phòng ăn ở thành phố C, anh đặt xuống nụ hôn đó thật sự không phải thăm dò. Lúc đầu cô cảm thấy không thể nào, Thẩm Duệ cho cô ấn tượng, trưởng thành, chính trực, dịu dàng, thiện lương. Tống Nhược Kỳ phản bội anh, cô còn bênh vực thay anh.

Nhưng vừa rồi ở trên xe, anh lại thể hiện rõ ý đồ của mình ngay trước mặt cô, hình tượng của anh trong lòng cô hoàn toàn bị phá vỡ.

Bên cạnh anh chắc chắn không thiếu phụ nữ, tùy tiện lấy một người cũng tốt hơn cô gấp ngàn vạn lần, tại sao anh lại nhìn trúng mỗi mình cô?

Chẳng lẽ anh đã biết cháu trai anh chơi vợ của anh, cho nên anh cũng muốn chơi lại mới chịu bỏ qua?

Tống Hân Nghiên lắc lắc đầu, ném ý nghĩ hoang đường này ra khỏi đầu. Thời gian cô và Thẩm Duệ ở chung không nhiều lắm, nhưng theo trực giác của cô mách bảo anh không phải người như vậy. Chẳng lẽ là cô lớn lên quá xinh đẹp, người gặp người yêu hoa thấy hoa nở, cho nên anh có hứng thú với cô chăng?

Tống Hân Nghiên tự ghê tởm bản thân mình, mặc kệ lời này của Thẩm Duệ có ý gì, cô cũng không thể theo dự án này nữa. Mức lương trăm vạn một năm và vị trí giám đốc sáng tạo cũng không đủ để cô bán mình. Huống chi, Thẩm Duệ không phải người mà cô có thể trêu chọc.

Cô bước lên bậc thang, trong bụi gai bỗng nhiên có một người lao ra và ôm chặt cô vào trong ngực, cô còn chưa kịp phản ứng thì nụ hôn của anh ta đã rơi xuống như mưa.