Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 40: Bằng chứng ly hôn



Hơi thở nam tính quen thuộc, cho dù Tống Hân Nghiên không thấy rõ mặt anh ta cũng có thể đoán được người tới là ai. Cô liều mạng né tránh, không biết từ khi nào, cô từ chờ mong anh ta chạm vào lại biến thành ghê tởm anh ta đụng chạm vào cô.

Lưng cô đặt trên cột trụ, bị anh ta khóa chặt trong ngực, môi anh ta tìm được môi cô, ngang ngược hôn lên. Trên môi đau đớn một hồi, nhưng không sánh được với nỗi đau đớn trong lòng càng làm cho cô tuyệt vọng.

Trong đầu hiện lên hình ảnh trên giường cưới trong phòng mới của bọn họ, anh ta cùng một người phụ nữ kịch liệt quấn quýt nhau ở trên đó, khuôn mặt của người phụ nữ kia cuối cùng lại biến thành Tống Nhược Kỳ. Chỉ cần nghĩ đến môi anh ta đã từng hôn cô ta, tay anh ta đã từng sờ vào cô ta, cô lập tức cảm thấy ghê tởm.

Nhận thấy đầu lưỡi của anh ta vươn tới, Tống Hân Nghiên rốt cuộc nhịn không được nữa, mọi thứ trong dạ dày đẩy lên, cô dùng sức đẩy anh ta ra, bám trụ nôn khan một trận.

Đường Diệp Thần bị cô đẩy lui lại vài bước, cả người anh ta đều là mùi rượu, nhìn Tống Hân Nghiên khom lưng liên tục nôn khan, trên gương mặt điển trai của anh ta dần dần hiện lên một tia bi thương. Anh ta đứng tại chỗ, luống cuống tay chân.

Năm năm nay, cô ở trong lòng anh đã thiết lập một khe rãnh, rốt cuộc anh ta quyết định muốn vượt qua, nhưng anh ta thật vất vả mới chiến thắng chính mình, muốn cùng cô sống những ngày tháng bên nhau thật tốt, mới phát hiện, anh ta ở trong lòng cô cũng dựng lên một tấm bình phong.

Có phải bọn họ đã bỏ lỡ nhau thế này không?

Tống Hân Nghiên nôn đến chảy nước mắt, cô từ từ ngồi xổm xuống, che mí mắt lại, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống. Thì ra cho dù cô luyến tiếc cỡ nào cũng không bỏ xuống được, bọn họ đều không thể nào bỏ được những khúc mắc trong lòng để trở lại năm năm trước.

Cô đứng lên, lau nước mắt, giọng điệu kiên định nói: “Diệp Thần, chúng ta thật sự không thể quay lại được nữa, ký tên đi.”

Hai chân Đường Diệp Thần mềm nhũn, anh ta lảo đảo lui về phía sau vài bước: “Không, tôi sẽ không ký tên, cô dẹp cái ý định này đi.”

“Diệp Thần, nếu anh không ký tên, vậy chúng ta chỉ có thể gặp nhau tại tòa án, nếu kiện lên tòa, năm năm qua chúng ta đều không ở cùng phòng, thẩm phán chắc là sẽ xử lý ly hôn.” Tống Hân Nghiên dần dần tỉnh táo lại, cô nhìn anh ta, trong lòng cảm thấy thê lương, cô ngại nhắc lại chuyện quá khứ nhất, nhưng bây giờ lại là chứng cứ quan trọng để bọn họ ly hôn, cuộc sống thật sự là quá châm chọc.

“Tống Hân Nghiên, cô muốn chết à!” Đường Diệp Thần bị kích đến mất đi lý trí, ánh mắt hung tợn, hận không thể xé nát người phụ nữ nhẫn tâm trước mắt này.

Tống Hân Nghiên mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, cô không nói gì nữa mà xoay người đi vào trong tòa cao ốc. Đường Diệp Thần mãi mãi sẽ không hiểu, mấy năm nay, vì yêu anh ta mà cô đã phải chịu đựng những gì. Vì để bản thân có thể sống sót, cô phải ly hôn và bắt đầu một cuộc sống mới.

Tống Hân Nghiên trở lại văn phòng, không khí trong phòng làm việc có chút kỳ lạ nhưng cô không có tâm trạng để ý tới. Đi vào văn phòng, cô đặt túi xách lên bàn làm việc, có một tờ báo trên bàn làm việc của cô với tiêu đề rất nổi bật.

“Vợ yêu dấu của cậu Đường bí mật hiện thân, đêm khuya đưa người đẹp đến khoa phụ sản, sắp có tin vui.”

Động tác của Tống Hân Nghiên chợt khựng lại, ánh mắt rơi vào bức ảnh chất lượng cao phía dưới. Trong ảnh Đường Diệp Thần cẩn thận che chở người phụ nữ trong lòng đi vào khoa phụ sản, người phụ nữ đội mũ lưỡi trai nên chỉ chụp được bóng lưng.

Cho dù hóa thành tro bụi, Tống Hân Nghiên cũng nhận ra bóng lưng này, người phụ nữ này chính là Tống Nhược Kỳ. Cô đột nhiên cảm thấy vừa rồi ở dưới tầng, Đường Diệp Thần quấn lấy cô trở nên thật buồn cười. Anh ta thật sự rất giỏi, cô suýt chút nữa lầm tưởng mình thật sự rất quan trọng đối với anh ta.

Cùng lúc đó, trên bàn làm việc của Thẩm Duệ cũng đặt một tờ báo giống y hết cô.

Thẩm Duệ đứng trước cửa sổ sát đất, tiếng gõ cửa vang lên, anh nghiêng người sang, chỉ thấy Tống Nhược Kỳ đẩy cửa đi vào. Cô ta xách túi xách mới nhất của hiệu Givenchy, cười khanh khách đi vào: “Duệ à, anh trở về từ khi nào vậy?”

Tống Nhược Kỳ còn đang canh cánh trong lòng vì chuyện đêm hôm trước, Thẩm Duệ đang nói chuyện với quản lý, kết quả nói được một nửa đã cúp điện thoại, cô ta gọi tới cũng đã tắt máy. Không mua được bộ trang sức kia, trong lòng cô ta nhớ nhưng tận hai ngày.

Tối hôm qua Đường Diệp Thần cùng cô ta đi khám thai, cô ta mới đề cập với anh ta một câu, nhưng anh ta vẫn không tập trung, hoàn toàn không để ý tới cô ta. Cô ta không dám ép anh ta quá gấp, đành phải cho qua.

Vừa rồi cô nghe ông Vương gọi điện thoại nói với người giúp việc là Thẩm Duệ đã trở về công ty, buổi tối chuẩn bị cơm của anh, cô ta lập tức đi lên thử vận may, không ngờ anh thật sự ở đây.

“Vừa xuống máy bay, em tới tìm anh có việc gì?” Thẩm Duệ rất bình tĩnh nhìn cô.

Tống Nhược Kỳ đặt túi xách trên sô pha, từ từ đi tới bên cạnh anh, đưa tay khoác cánh tay anh và nói: “Anh đi công tác hai ngày, em rất nhớ anh, vừa rồi em đi ngang qua đây nên muốn đi lên thăm anh một chút.”

Thẩm Duệ không để lại dấu vết rút cánh tay về, anh đi đến bên cạnh bàn làm việc, ngồi xuống ghế và nói: “Anh còn nhiều việc phải làm, em về trước đi, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm.”

Tống Nhược Kỳ đã sớm quen với sự lạnh nhạt của anh, cô ta cũng không để ý, dù sao cô ta cũng chỉ muốn tiền của anh. Cô ta đi tới, vừa định làm nũng với anh thì nhìn thấy tờ báo đang mở ra trên bàn, tin tức kia sáng chói đập vào tầm mắt cô ta, sắc mặt cô ta sợ tới mức thay đổi tức thì.