[AOV] Học Viện Liên Quân

Chương 50: Ngắt mũi - Mém H



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

- Mình học bài đi! - Butterfly kéo tay Tulen tới chỗ ngồi nào đó trong thư viện. Dù sao tan trường cũng khá lâu, nên chẳng có ai trong thư viện này ngoại trừ cô, Tulen và Krixi ra.


- Hả? - Tulen khá bất ngờ trước hành động này của Butterfly, chẳng phải vừa rồi cô nàng than vãn ghê lắm mà.


Còn Krixi nhìn Tulen bị Butterfly kéo đi, cô cũng lẳng lặng đi ra mấy kệ sau để tìm thêm vài cuốn sách. Đôi mắt vô tình lướt qua cuốn sách có ghi 'Tình yêu là gì?', cả người bất chợt khựng lại. Tự nhiên kí ức hồi trưa ùa về trong đầu cô... Cái cảnh tượng cô mất đi nụ hôn đầu đời của mình. Thật không thể tin được!


Chẳng qua cô chỉ đơn giản kể cho Nakroth nghe về cảm xúc của mình khi ở gần anh thôi. Ai dè bị cưỡng hôn, đã thế còn ở ngay trung tâm của siêu thị nữa. Ngượng chết mất!


- Anh yêu em - Nakroth bình thản nói, ánh mắt chăm chú vào Krixi.


Khuôn mặt Krixi đỏ hết cả lên. Vẫn là cảm giác đó, cái cảm giác tim đập như muốn rớt ra khỏi lồng ngực vậy. Thật khó chịu... nhưng cũng có chút vui mừng.


- A... Anh Nakroth nói đùa hoài - Krixi ấp úng nói, thật sự cô không biết là Nakroth đang đùa hay nghiêm túc nữa.


- Anh không đùa - lần này Nakroth nghiêm túc nói.


Krixi cảm nhận được sự nghiêm túc đó, tim cô ngày càng đập nhanh hơn, như muốn nổ tung vậy. Giờ đây đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, không biết cái cảm giác trong người cô... Có thật sự là thích Nakroth không nữa. Hoang mang quá đi!


Trở về thực tại.


Krixi không ngừng đập đầu mình vào kệ sách để giữ bình tĩnh hơn. Cái gì vậy chứ! Sao tự nhiên cô lại nhớ đến Nakroth vậy trời... à không... phải là ám ảnh luôn rồi.


- Đang nhớ đến anh à? - bất chợt có 1 vòng tay quàng lấy eo của Krixi, khỏi cần quay lại cũng biết là ai rồi.


- Em không có - Krixi phũ phàng nói. Lại nữa rồi, căn bệnh tim của cô lại tái phát nữa rồi.


Nakroth xoay người Krixi lại, đúng như dự đoán của anh, khuôn mặt cô đã đỏ ửng hết cả lên. Nhìn những biểu hiện đáng yêu đó của cô thật muốn 'chén' Krixi ngay và luôn.


- Anh Nakroth? - Krixi thấy khuôn mặt Nakroth ngày càng gần khuôn mặt mình hơn. Không lẽ...


- Ư... - đôi môi của Krixi lại bị Nakroth tiếp tục chiếm lấy lần nữa, cả người cố vùng vẫy nhưng càng bị Nakroth ôm chặt hơn.


Anh dễ dàng tách khoang miệng Krixi ra rồi đưa lưỡi vào trong quấn lấy lưỡi cô. Bàn tay không tự chủ luồng vào cái áo thun của Krixi, anh mạnh bạo bóp lấy bầu ngực của Krixi. Ừm... Nói chung cũng không quá to, cũng không quá nhỏ, vừa đủ tay cầm.


- Đ... Đừng mà - Krixi sợ hãi mấp máy, cả người không ngừng run lên vì sợ. Cô không muốn đâu!


Bàn tay cô bấu chặt vào áo Nakroth như báo hiệu đã hết hơi. Nakroth đương nhiên nhận ra được, anh luyến tiếc rời khỏi môi của Krixi. Lập tức Krixi thở như chưa từng được thở, giờ cô mới biết hôn cũng cần có nghệ thuật nữa.


- Có chuyện gì thế Krixi? - Tulen hỏi, nãy giờ ngồi từ xa là anh đã nghe những tiếng động lạ rồi.


- ... - Krixi không dám hó hé gì thêm. Nếu không Tulen và Butterfly sẽ phát hiện ra và sẽ hiểu lầm mất.


Nhìn Krixi như vậy, Nakroth ngày càng lộng hành hơn. Anh liền kéo cái quần đùi trên người Krixi xuống, để lộ quần nhỏ màu hường xinh xinh cùng với cặp đùi trắng nõn. Nakroth lấy tay vuốt ve cái quần nhỏ đó, đôi môi nhếch lên 1 cái trông ma mị vô cùng.


Mỗi lần chạm vào của anh như vậy, không hiểu sao cả người cô cảm thấy nóng hơn. Bất chợt Nakroth đưa 1 ngón tay vào rồi khuấy đảo bên trong cô.


- A... - Krixi không kiềm được mà rên lên 1 cái, cô vội lấy tay bịt miệng mình lại để ngăn những tiếng dâm dục đó.


- Krixi? - Tulen gọi tên Krixi, tiếng động hồi nãy... Là gì vậy?


Không giấu nổi sự tò mò trong người mình, Tulen lập tức đứng dậy. Anh nhấc từng bước chân đến chỗ Krixi.


- ... - Krixi có thể nghe được tiếng bước chân đang tới gần đây.


Ánh mắt cầu xin nhìn Nakroth, nếu để Tulen thấy được cảnh tượng này thì sẽ rắc rối to mất. Nhưng Nakroth không những không dừng lại, anh còn cố tình làm mạnh hơn nữa. Krixi rùng mình, cô bịt chặt miệng mình lại rồi bực tức nhìn Nakroth.


- Lớp trưởng, cái câu này nghĩa là gì vậy? - Butterfly hỏi to để Tulen có thể nghe được, nãy giờ vò đầu bức tóc mà chưa làm nổi 1 bài nữa. Buồn bực rồi nha!


- Đợi tớ tí - Tulen đành phải quay lại chỉ cho Butterfly, dù sao anh cũng đang kèm Butterfly mà.


- Ưm... - Krixi không thể chịu được nữa, mật dịch ra nhiều tới nỗi ướt đẫm cả quần nhỏ và tay Nakroth. Cô mệt mỏi tựa vào người Nakroth, ấm thật!


Nakroth nhìn cô gái nhỏ đã thiếp đi trong người mình, anh nhẹ nhàng vuốt lấy mái tóc hồng bồng bềnh ấy. Vốn định tiếp tục, nhưng thấy cô ngủ rồi nên không nỡ làm tiếp. Chắc phải chờ lần sau vậy.


Về phía Tulen và Butterfly.


- ... Với tính nhân văn của câu này là tác giả muốn gửi gắm... - Tulen từ tốn giảng từng chút.


- Khoan khoan, để tớ nạp vào đầu đã - Butterfly nói, cô cố căng não ra để ghi nhớ hết mấy lời giảng của Tulen. Cái gì mà nhân văn... Rồi gửi gắm... Dài dòng quá đi!


- Xong chưa? Còn phải ôn thêm 3 bài nữa kìa - Tulen chau mày hỏi, có nhiêu đây thôi mà cũng không nhớ nổi.


- Ể, 3 bài nữa à! - Butterfly như không tin vào tai mình, tự nhiên muốn khóc ghê - Không muốn đâu - Butterfly mè nheo, tại sao mấy ông tác giả này lại viết nhiều quá vậy. Hận mấy ổng ghê!


- Giờ không phải là lúc để than đâu, ôn bài đi kìa - Tulen ngắt mũi Butterfly 1 cái.


- Ui... Ui... Biết rồi mà - Butterfly kéo tay Tulen ra, cô xoa xoa cái mũi đỏ ửng của mình rồi bất mãn nhìn Tulen. Đau quá trời luôn!


- Phụt - nhìn những phản ứng như thế này của Butterfly, Tulen không nhịn được mà cười ra tiếng.


- C... Cậu cười gì chứ! - Butter xấu hổ nói.


- Rồi rồi, giờ bắt đầu học đi! - Tulen nói, anh cầm sách lên để chuẩn bị giảng tiếp cho Butterfly.


Tại kí túc xá A.


Phòng Annette - Hayate.


- Lau đầu giùm anh - Hayate ngồi trên giường nói, tay anh chìa khăn cho Annette, trên người chỉ độc nhất cái quần.


- A... Dạ - Annette vẫn dè chừng với Hayate. Ai mà biết được anh sẽ không làm gì cô như cái vụ ở trong nhà tắm chứ.


- Đừng lo, anh sẽ không làm gì đâu - Hayate bình thản nói, nói thật thì nhìn anh như vậy chẳng đáng tin được chút nào.


Annette nhẹ nhàng lau từng lọn tóc cho Hayate. Công nhận nhìn tóc anh dài không khác gì tóc con gái hết, đã thế còn rất mượt. Chưa kể những lại có khuôn mặt vô cùng tuyệt hảo nữa, người gì đâu mà hoàn hảo quá trời!


- A... Anh Hayate, em hỏi anh 1 câu được không? - Annette ấp úng hỏi.


- Hỏi đi - Hayate nói, đôi mắt anh nhắm lại như đang tận hưởng.


- Anh đã bao giờ cười chưa? - Annette buột miệng nói ra.


- A... Anh không cần trả lời cũng được - Annette vội vàng sửa lại, tự nhiên thấy mình hỏi ngớ ngẩn thật chứ.


- Anh... chưa cười bao giờ - Hayate ngẫm 1 hồi rồi nói ra.


Annette khá bất ngờ khi nghe câu trả lời như vậy. Giờ cô lại chuyển sang tò mò về tuổi thơ của Hayate. Không lẽ đã xảy ra chuyện gì khiến anh không thể cười được à.


Bất chợt Hayate tựa đầu vào người Annette như 1 con mèo vậy. Liệu anh còn có thể tận hưởng được hơi ấm này nữa không? Sợ khi cô biết về thân thế thật sự của anh thì cô sẽ rời xa anh mất, giống như những người khác vậy. Chỉ cần nghe danh mafia cũng đủ khiến cho ai cũng phải khiếp sợ rồi. Huống chi anh là... người thừa kế cả 1 băng đảng mafia đứng đầu trong thế giới ngầm chứ. Và đương nhiên là không thiếu gì những kẻ thù nguy hiểm xung quanh hết, anh chỉ sợ mình làm liên lụy đến Annette thôi.