Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn

Chương 1: - Chương 1LỜI DẪN



Chương 1LỜI DẪN

Đau!



Cơn đau dữ dội từ lục phủ ngũ tạng lan khắp toàn thân cô. Thậm chí chỉ cần hít thở cũng cảm thấy lồng ngực đau âm ỉ.



Không phải cô đã chết rồi sao? Còn là bị đạn bắn xuyên qua huyệt thái dương. Vậy tại sao huyệt thái dương không hề gì, còn trên người lại đau thế này?



“Lão đại, cô ta rơi xuống ban công tầng dưới rồi.” Một người đàn ông nói với giọng run rẩy.



“Đi xuống tầng dưới, bắt lấy cô ta, không được để cô ta chạy thoát!”



Trong lúc mơ màng, cô nhìn thấy hai cái đầu rụt lại ở sân thượng tầng trên. Sau đó, một đống thứ đột ngột ùa vào đầu cô, khiến đầu cô đau đớn một hồi. Một đoạn ký ức không thuộc về cô tràn vào đầu.



Hóa ra, cô đã sống lại. Chủ nhân của cơ thể này tên là Phó Thiên Thiên. Sau khi bị bắt cóc lên sân thượng tầng trên, bọn bắt cóc muốn giở trò đồi bại với Phó Thiên Thiên. Kết quả, trong lúc chống cự quyết liệt, Phó Thiên Thiên bị hai tên bắt cóc đánh cho suýt chết. Sau đó nữa, Phó Thiên Thiên nhảy xuống khỏi sân thượng, kết quả là ngã xuống ban công tầng dưới… Bỏ mạng.



Một ngọn lửa căm hận bùng cháy trong đôi mắt lạnh lẽo của cô. Nếu ông trời đã cho cô cơ hội sống lại lần nữa, vậy thì từ giờ trở đi, cô sẽ là Phó Thiên Thiên. Cô nhất định phải sống thật tốt.



Phó Thiên Thiên thử cử động cơ thể của mình, nhưng vì trên người đau đớn, nên cô gần như không tài nào nhúc nhích được. Cô gom hết sức lực, dùng đôi chân mảnh khảnh chống người đứng dậy, trầy trật đi vài bước, vịn vào cửa kính ban công, sau đó đẩy cánh cửa đó ra rồi đi vào.



Sau khi bước vào, cô lạnh lùng đưa mắt quan sát xung quanh một lượt.



Đây là một căn phòng ngủ, trong phòng để đèn ngủ lờ mờ, có thể loáng thoáng trông thấy một người đàn ông đang nằm trên giường.



Mà vào lúc này, cô bỗng nghe thấy chỗ cửa ra vào vang lên tiếng tông cửa cái “rầm”, cửa phòng khách sạn bị mở toang.



Phó Thiên Thiên lập tức trở nên cảnh giác.



Là hai kẻ bắt cóc kia, bọn chúng đã xông vào căn phòng này.



Với tình trạng cơ thể hiện giờ của cô, về cơ bản cô không phải là đối thủ của chúng. Nếu cô bị hai kẻ đó bắt đi, nhất định sẽ chết chắc.



Cô phải tìm cách trốn đã.



Cô quan sát khắp phòng bằng ánh mắt sắc bén, lại nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, rồi đưa ra một quyết định táo bạo.



Cô tiện tay cầm lấy con dao gọt hoa quả trong khay đựng trái cây để trên tủ đầu giường, sau đó kéo luôn chăn ra, nằm lên giường.

Cô vừa đặt lưng xuống thì người đàn ông trên giường đột nhiên mở bừng mắt. Khoảnh khắc anh mở mắt ra, ánh sáng lạnh lẽo bắn ra bốn phía.



Tuy nhiên, trước khi người đàn ông có bất kỳ phản ứng nào, Phó Thiên Thiên đã ghé sát lại gần anh, vùi mặt vào hõm cổ bên trái của anh. Tay phải cô cầm con dao gọt hoa quả, kề lưỡi dao sắc bén lên cổ anh, tay trái cô kéo cao chăn che khuất bàn tay cầm dao của mình, phả hơi thở nguy hiểm vào bên tai anh: “Đừng nhúc nhích, nếu không tôi sẽ giết anh ngay lập tức!”



Giọng nói của Phó Thiên Thiên vừa dứt, cửa phòng ngủ liền bị mở tung ra từ bên ngoài. Hai tên bắt cóc xộc vào.



Trong nháy mắt hai kẻ đó xông vào, người Phó Thiên Thiên kéo căng hơn, con dao đang kề trên cổ người đàn ông cũng dí sát hơn.



Người đàn ông híp mắt nhìn cô gái dám cả gan trèo lên giường của mình. Anh đã nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của cô gái khi bọn bắt cóc từ ngoài cửa đi vào.



Ha ha, trò chơi này do cô bắt đầu, nhưng muốn tiếp tục như thế nào thì không phải do cô nói là được. Bạn đang đọc truyện tại vietwriter.vn



Đáy mắt người đàn ông lóe lên ánh sáng nguy hiểm, khóe miệng nhếch lên tạo thành nụ cười tàn nhẫn. Bất thình lình, anh lật người.
Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com
Chương 1LỜI DẪN

Đau!



Cơn đau dữ dội từ lục phủ ngũ tạng lan khắp toàn thân cô. Thậm chí chỉ cần hít thở cũng cảm thấy lồng ngực đau âm ỉ.



Không phải cô đã chết rồi sao? Còn là bị đạn bắn xuyên qua huyệt thái dương. Vậy tại sao huyệt thái dương không hề gì, còn trên người lại đau thế này?



“Lão đại, cô ta rơi xuống ban công tầng dưới rồi.” Một người đàn ông nói với giọng run rẩy.



“Đi xuống tầng dưới, bắt lấy cô ta, không được để cô ta chạy thoát!”



Trong lúc mơ màng, cô nhìn thấy hai cái đầu rụt lại ở sân thượng tầng trên. Sau đó, một đống thứ đột ngột ùa vào đầu cô, khiến đầu cô đau đớn một hồi. Một đoạn ký ức không thuộc về cô tràn vào đầu.



Hóa ra, cô đã sống lại. Chủ nhân của cơ thể này tên là Phó Thiên Thiên. Sau khi bị bắt cóc lên sân thượng tầng trên, bọn bắt cóc muốn giở trò đồi bại với Phó Thiên Thiên. Kết quả, trong lúc chống cự quyết liệt, Phó Thiên Thiên bị hai tên bắt cóc đánh cho suýt chết. Sau đó nữa, Phó Thiên Thiên nhảy xuống khỏi sân thượng, kết quả là ngã xuống ban công tầng dưới… Bỏ mạng.



Một ngọn lửa căm hận bùng cháy trong đôi mắt lạnh lẽo của cô. Nếu ông trời đã cho cô cơ hội sống lại lần nữa, vậy thì từ giờ trở đi, cô sẽ là Phó Thiên Thiên. Cô nhất định phải sống thật tốt.



Phó Thiên Thiên thử cử động cơ thể của mình, nhưng vì trên người đau đớn, nên cô gần như không tài nào nhúc nhích được. Cô gom hết sức lực, dùng đôi chân mảnh khảnh chống người đứng dậy, trầy trật đi vài bước, vịn vào cửa kính ban công, sau đó đẩy cánh cửa đó ra rồi đi vào.



Sau khi bước vào, cô lạnh lùng đưa mắt quan sát xung quanh một lượt.



Đây là một căn phòng ngủ, trong phòng để đèn ngủ lờ mờ, có thể loáng thoáng trông thấy một người đàn ông đang nằm trên giường.



Mà vào lúc này, cô bỗng nghe thấy chỗ cửa ra vào vang lên tiếng tông cửa cái “rầm”, cửa phòng khách sạn bị mở toang.



Phó Thiên Thiên lập tức trở nên cảnh giác.



Là hai kẻ bắt cóc kia, bọn chúng đã xông vào căn phòng này.



Với tình trạng cơ thể hiện giờ của cô, về cơ bản cô không phải là đối thủ của chúng. Nếu cô bị hai kẻ đó bắt đi, nhất định sẽ chết chắc.



Cô phải tìm cách trốn đã.



Cô quan sát khắp phòng bằng ánh mắt sắc bén, lại nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, rồi đưa ra một quyết định táo bạo.



Cô tiện tay cầm lấy con dao gọt hoa quả trong khay đựng trái cây để trên tủ đầu giường, sau đó kéo luôn chăn ra, nằm lên giường.

Cô vừa đặt lưng xuống thì người đàn ông trên giường đột nhiên mở bừng mắt. Khoảnh khắc anh mở mắt ra, ánh sáng lạnh lẽo bắn ra bốn phía.



Tuy nhiên, trước khi người đàn ông có bất kỳ phản ứng nào, Phó Thiên Thiên đã ghé sát lại gần anh, vùi mặt vào hõm cổ bên trái của anh. Tay phải cô cầm con dao gọt hoa quả, kề lưỡi dao sắc bén lên cổ anh, tay trái cô kéo cao chăn che khuất bàn tay cầm dao của mình, phả hơi thở nguy hiểm vào bên tai anh: “Đừng nhúc nhích, nếu không tôi sẽ giết anh ngay lập tức!”



Giọng nói của Phó Thiên Thiên vừa dứt, cửa phòng ngủ liền bị mở tung ra từ bên ngoài. Hai tên bắt cóc xộc vào.



Trong nháy mắt hai kẻ đó xông vào, người Phó Thiên Thiên kéo căng hơn, con dao đang kề trên cổ người đàn ông cũng dí sát hơn.



Người đàn ông híp mắt nhìn cô gái dám cả gan trèo lên giường của mình. Anh đã nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của cô gái khi bọn bắt cóc từ ngoài cửa đi vào.



Ha ha, trò chơi này do cô bắt đầu, nhưng muốn tiếp tục như thế nào thì không phải do cô nói là được. Bạn đang đọc truyện tại vietwriter.vn



Đáy mắt người đàn ông lóe lên ánh sáng nguy hiểm, khóe miệng nhếch lên tạo thành nụ cười tàn nhẫn. Bất thình lình, anh lật người.
Quyên góp ủng hộ Webtruyenonlinez.com