Bà Xã Ngang Ngược, Cuối Cùng Cũng Tìm Được Em!

Chương 18



"Lâm Nhã Tịnh... Cô đền mạng cho ta...đền mạng cho ta..."

Nếu bạn đang ngồi xem phim ma một mình mà từ phía sau bất ngờ vang lên một chất giọng kéo dài vô cùng rùng rợn thì cảm giác sẽ thế nào?

Có phải là nỗi sợ nhanh chóng áp đảo tinh thần, tim đập nhanh không kiểm soát, cả người rơi vào trạng thái căng như dây đàn. Bấy nhiêu đó chính là hiện trạng của Lâm Nhã Tịnh ngay lúc này.

"Lâm Nhã Tịnh...Cô chết chắc rồi...hù!"

"Á..."

Sau tiếng hét thất thanh của cô gái là điệu bộ vô cùng khoái chí của Dương Đình Quân, nhưng Lâm Nhã Tịnh thì đã lăn ra ngất xỉu.

"Nhát như thỏ đế mà bày đặt xem phim ma! Anh đùa thôi mà tiểu Tịnh, em mau ngồi dậy đi chứ!"

"Cái con bé này cũng khéo diễn trò quá ha!"

Sau một hồi cười nói trêu đùa đầy đắc ý cùng năm lần bảy lượt gọi Lâm Nhã Tịnh thì cô nàng vẫn cứ nằm yên bất động. Bấy giờ nụ cười trên môi người đàn ông mới nhạt dần đi rồi vụt tắt hẳn.

Dương Đình Quân bắt đầu hoảng khi nhìn thấy Lâm Nhã Tịnh không chút nhúc nhích nào. Anh đi đến lay lay cánh tay thì cô cũng không hề phản ứng.

"Tiểu...tiểu Tịnh... Anh chỉ đùa một chút thôi mà! Em đừng có làm anh hoảng nha!"

Lúc này Dương Đình Quân mới cuống quýt hết cả lên. Anh đâu có ngờ chỉ đùa một chút mà Lâm Nhã Tịnh lại lăn ra bất tỉnh nhân sự thế này. Giờ thì anh không biết phải làm sao?

----------------

Tập đoàn Chu thị...

*Reng reng reng.*

Tại phòng họp, trong khi tất cả mọi người đang tập trung cao độ để lắng nghe màn thuyết trình của Giám đốc Tô về dự án mới triển khai trong công ty thì tiếng chuông điện thoại của Chu Chí Viễn vô tình đã phá vỡ bầu không khí nghiêm trang này.

Mắt phượng khẽ liếc nhìn đến dãy số trên màn hình điện thoại đang hiển thị cái tên "Đình Quân" thì anh lại lập tức tắt máy, chẳng đoái hoài gì đến, để mọi người có thể tiếp tục công việc.

*Reng reng reng*

Nhưng rồi tiếng chuông ấy lại lần nữa vang lên, kéo dài mãi một lúc thì người đàn ông cũng không chịu nỗi mà buộc lòng phải giơ tay ra hiệu tạm ngừng cuộc họp lại để đi qua cạnh cửa sổ nghe điện thoại.

"Có chuyện gì vậy? Tôi đang họp, không có rảnh đâu mà chơi với cậu!"

Vừa nghe máy thì Chu Chí Viễn đã muốn mắng người. Nhưng đầu dây bên kia thì căn bản đã sắp phát khóc tới nơi rồi nên nào dám bắt bẻ như thói quen trước đây.

[Tổ tông của tôi ơi, cậu mau về đây cứu tôi với. Vợ của cậu xảy ra chuyện mất rồi!]

"Lại chuyện gì nữa? Đêm qua hai người gây rối còn chưa đủ sao?"

Lần này Chu Chí Viễn đã bị chọc cho thật sự tức giận, chất giọng quyền lực của anh vang lớn lên khiến tất cả mọi người trong phòng họp đều lén nhìn về phía anh.

[Ờ thì tôi xin lỗi. Nhưng mà tôi đâu có cố ý, thấy cô ấy đang xem phim ma, định hù một tí ai ngờ lại lăn ra ngất xỉu luôn rồi. Cậu mau về đi nha, tôi...tôi không biết phải làm sao đâu đó. Vợ của cậu tôi không dám đụng vô đâu. Vậy nha!]

*Tút tút tút.*

Bên kia vừa nói xong thì đã lập tức tắt máy, để lại một tràn tiếng tút dài cho người đàn ông bên này nghe thấy.

Anh thả lỏng cánh tay đang cầm điện thoại, tay còn lại đưa lên day nhẹ vầng trán. Nét mặt nam nhân tuyệt nhiên không thể giấu đi sự bực mình lẫn bất lực.

Bực vì bị hai con người chuyên gia gây rối kia làm phiền. Bất lực vì không thể đem hai cá thể phiền phức ấy băm ra thành trăm mảnh cho hả giận.

Sau khi đứng đó bình tâm trở lại, Chu Chí Viễn đã quyết định mặc kệ tất cả. Anh quay lại vị trí ghế Chủ tịch yên vị tại chiếc ghế quyền lực.

"Tiếp tục đi."

Anh ra lệnh cho Giám đốc Tô tiếp tục thuyết trình, nhưng anh dù có nghĩ thế nào thì vẫn không tài nào tập trung vào công việc được nữa.

Thân xác anh ở đây nhưng tâm trí thì lại bay thẳng về nhà, lo nghĩ cho một người phụ nữ mà anh không hề thân thiết cũng như chưa hề có cảm tình. Điều đó khiến anh khó hiểu đến mức phải gắt gao nhíu chặt mày kiếm, tâm tình bức bối đến không tài nào tả nổi.

Và sau bảy bảy bốn chín lần đấu tranh tư tưởng thì người đàn ông cũng quyết định bỏ của chạy lấy người. Anh cầm theo điện thoại và chỉ bỏ lại duy nhất hai từ rồi đi thẳng ra khỏi phòng họp.

"Tan họp!"

----------------

Siêu xe Bugatti La Voatio Noire phiên bản đắt nhất thế giới vừa dừng lại trước cổng đại sảnh của ngôi biệt thự Haeven. Bấy giờ bên trong xe, một nam nhân mang theo luồng khí lạnh bước xuống đến mức khiến nhiệt độ xung quanh giảm thấp đáng kể.

Chu Chí Viễn đi thẳng vào phòng khách, Dương Đình Quân vừa nhìn thấy con người lãnh khốc kia bước vào thì đã cuống quýt nép sang một bên. Trên sofa, người con gái ấy vẫn nằm yên bất động.

"Gọi bác sĩ chưa?"

"Chưa!"

"Bất tỉnh từ nãy giờ mà còn chưa gọi bác sĩ tới?"

"Tôi, tôi quên mất. Nhưng mà cô ấy chỉ ngất đi do sợ quá mà thôi, chắc chút nữa sẽ tỉnh lại ngay bây giờ..."

Càng nói về sau âm giọng của Dương Đình Quân càng nhỏ dần.

Cứ mỗi lần anh gây ra tai họa gì thì người đứng ra thu xếp vẫn luôn là Chu Chí Viễn, tạo họa không ít, giờ vợ mới cưới của người ta cũng bị anh dọa cho ngất xỉu. Dù biết là Chu Chí Viễn không yêu thương gì cô gái này, nhưng ít ra vuốt mặt thì cũng phải nể mũi, anh nào dám ngông cuồng. Dù có là bạn thân lâu năm với nhau đi chăng nữa thì mỗi lần nhìn sắc mặt sắc lạnh của người đàn ông ấy thì Dương Đình Quân anh vẫn phải khép nép, kiêng dè tận mấy phần.
"Bớt gây phiền phức cho tôi đi, ăn no cho rửng mỡ rồi suốt ngày gây ra tai họa."

Vừ lẩm nhẩm mắng người anh em của mình, Chu Chí Viễn vừa ngồi xuống bên cạnh Lâm Nhã Tịnh, vốn dĩ định đưa tay vỗ nhẹ vào mặt gọi cô dậy, nhưng ai ngờ tay còn chưa kịp chạm vào làn da trắng như ngọc kia thì bàn tay anh đã bị ai đó tóm lấy, kéo mạnh về phía trước.

"Đừng đi, tôi sợ lắm!"