Bác Sĩ Kiều Xin Đừng Manh Động

Chương 2: 2





Kể từ sau đêm hôm đó, giữa Kiều Dương và Hà Mật Khuê dường như không còn gặp lại nhau, cũng tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra giữa cả hai.
Riêng đối với Hà Mật Khuê, ngày đêm cô vẫn luôn mong ngóng về kết quả của đêm ấy, tuy rằng áy náy với Kiều Dương và vợ tương lai của anh, nhưng đời người mấy ai chẳng có lúc tham lam?
Hai tuần trôi qua, Hà Mật Khuê vốn chỉ định mua que về thử, đợi đủ một tháng mới đến bệnh viện kiểm tra cho chắc chắn.

Nhưng so với sự nôn nóng của cô, Hà Tố Như còn gấp đến mức đã đặt lịch khám sẵn ở bệnh viện cho cô.
Theo lịch hẹn, Hà Mật Khuê cẩn thận che chắn đi đến bệnh viện kiểm tra, cứ được vài bước lại nhìn quanh ngó quất sợ chạm mặt Kiều Dương.

Không rõ chuyện hôm đó anh có biết hay không, nhưng một khi đã làm chuyện xấu khó tránh chột dạ.
Do đã hẹn trước, việc thăm khám của Hà Mật Khuê diễn ra rất nhanh, có điều kết quả nhận được chỉ khiến cô thêm hụt hẫng.
Ôm tiếc nuối ra về, Hà Mật Khuê vừa bước ra khỏi phòng khám đã bắt gặp bóng dáng của “nạn nhân” bị mình hại từ lối khác đi ngang.

Cô hoảng hốt vội trùm nón áo khoác lên đầu, đôi chân nhanh nhẹn vội đâm thẳng một đường mà chạy trốn.

Bất chợt phần đỉnh nón áo của Hà Mật Khuê bị túm lấy, cô giật bắn mình trợn tròn mắt nhìn người đang bắt mình lại.
Nét mặt Kiều Dương vẫn rất thân thiện, nhưng nụ cười lúc này lại mang theo chút kỳ dị: “Họa sĩ An Mật, có việc gì cô phải đến khoa phụ sản vậy? Không có em gái cô đi cùng sao?”
“Dạ...” Hà Mật Khuê cười như mếu, sắc mặt tái xanh vài phần, lắp ba lắp bắp đáp: “Tôi...!tôi thấy không khỏe nên đến khám...!tôi...”
Hà Mật Khuê còn chưa kịp nói hết, Kiều Dương bất ngờ túm nón áo kéo cô đi về một hướng khác.

Ngang qua những bác sĩ, y tá lần đầu thấy Kiều Dương với dáng vẻ khác thường, đợi anh đi khỏi họ liền chụm lại bàn tán xôn xao, hiếu kỳ dõi theo không rời mắt.
Bị kéo vào phòng khám riêng của Kiều Dương, Hà Mật Khuê hoảng loạn đến mức tay chân luống cuống, trái tim trong ngực trái đập mạnh vì sợ như muốn nhảy ra.

Chưa đợi anh “ra tay”, cô đã vội ro rút người, chắp hai tay cầu xin trước ngực, mếu máo nhận tội: “Bác sĩ Kiều, tôi biết lỗi rồi...”
Kiều Dương trong lòng hiểu rõ nhưng ngoài mặt lại vờ tỏ ra không hiểu, cố tình ép Hà Mật Khuê phải chính miệng khai ra: “Cô làm gì có lỗi với tôi sao?”
Trông nét mặt Kiều Dương không giống như đang đùa giỡn, Hà Mật Khuê căng thẳng liếm môi khô khốc, nghĩ anh vẫn chưa biết nên chớp mắt liền trở mặt che giấu tội danh: “Không có, chỉ là đột nhiên anh kéo tôi đến đây, tôi sợ mình đã làm chuyện gì đó đắc tội với anh nhưng bản thân lại không hay biết.”
Kiều Dương thong thả ngồi xuống ghế của bác sĩ chính, mỗi một động tác tưởng chừng bình thường lại trở nên nổi bật trên người anh.

Hà Mật Khuê đứng yên một chỗ dõi mắt theo cử chỉ của Kiều Dương, tà áo blouse trắng bay nhè nhẹ khi anh xoay người bỗng đẹp đến lạ thường.
Máu nghề nghiệp lại nổi lên, Hà Mật Khuê mở túi lấy sổ tay và bút để phác họa lại hình ảnh của Kiều Dương, nhưng lục mãi vẫn không tìm thấy cây bút chì kim cô vẫn hay mang theo bên người.
Cùng lúc này, Kiều Dương chợt lấy trong túi áo sơ mi, bên dưới áo blouse ra một cây bút chì màu nâu sáng đưa về phía Hà Mật Khuê, tốt bụng nhắc: “Tối hôm đó cô làm rơi trên giường tôi.”
“À, cảm ơn anh, tôi sơ ý quá.” Hà Mật Khuê theo phản xạ tự nhiên bước đến đưa tay cầm lấy.

Thời khắc cầm được bút trong tay, cô mới nhận ra bản thân vừa rơi vào hố của Kiều Dương, vùng vẫy cỡ nào cũng không thể trồi lên.
Bắt gặp khóe môi hơi cong lên pha lẫn thêm chút bí hiểm của Kiều Dương dành cho mình, toàn thân Hà Mật Khuê bất giác run rẩy, đầu óc nhất thời trống rỗng không thể nghĩ được lý do biện minh.
Kiều Dương hơi nghiêng đầu quan sát sắc mặt tái xanh của Hà Mật Khuê, anh khẽ bật cười, cất giọng nhẹ nhàng an ủi: “Đừng sợ, cho dù cô có làm chuyện xấu với tôi, tôi cũng sẽ không trả thù đâu.

Nhưng đòi lại gấp đôi, chắc chắn có.”

Lời Kiều Dương vừa dứt, thân thể Hà Mật Khuê vô lực ngã khuỵu xuống sàn.

Tiếng ác của Kiều gia cô đương nhiên từng nghe qua, nhưng rất nhiều người đều nói Kiều Dương là ngoại lệ, hóa ra vì họ chưa được nhìn thấy bộ mặt của anh lúc này.
Dọa được Hà Mật Khuê không phản đáp được lời nào, Kiều Dương chợt đứng dậy đỡ cô ngồi lên ghế ngay sát đó, sau đó anh cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
Kiều Dương xòe ngửa tay mình qua phía Hà Mật Khuê, từ tốn hỏi: “Phiếu kết quả siêu âm.”
Hà Mật Khuê hơi giật mình, tinh thần tỉnh táo lại ít nhiều, không tình nguyện mở túi lấy phiếu kết quả đặt vào tay anh.
Cầm tờ giấy trên tay, Kiều Dương chăm chú xem kỹ, kết quả lại không như anh nghĩ đến.

Kiều Dương có chút không muốn tin, trực tiếp hỏi thẳng Hà Mật Khuê: “Cô thử que chưa?”
“Tôi thử sáng nay rồi.” Hà Mật Khuê thành thật gật đầu: “Chỉ có một vạch, cứ tưởng là que không chính xác...”
Kiều Dương không tự chủ thở dài một hơi, anh đã vốn nghĩ chỉ cần đứa bé xuất hiện, cuộc hôn nhân mà anh tính đến sẽ được diễn ra.

Nhưng đứa bé đã không có, anh cũng không thể ép Hà Mật Khuê lấy anh vì mục đích riêng của mình.
Chứng kiến biểu cảm có phần thất vọng của Kiều Dương, Hà Mật Khuê vừa bối rối lại vừa hối hận.

Bởi người gây ra mọi chuyện, có lỗi với anh, có lỗi với vợ tương lai của anh đều là cô.

Hà Mật Khuê hít một hơi thật sâu bình tĩnh lại lòng dạ đang rối ren, nghiêm túc khai báo: “Xin lỗi bác sĩ Kiều, tôi...!tôi không có ý định kết hôn, chỉ muốn có một đứa con.

Tôi thừa nhận mình tham lam vì muốn con mình thừa hưởng được những đặc tính tốt, lợi dụng có quen biết nên tôi mới...!Bây giờ anh muốn bồi thường thế nào tôi cũng sẽ cố gắng đáp ứng cho anh, xin anh bỏ qua cho tôi lần này...”
Kiều Dương tựa lưng vào vách tường phía sau, ánh mắt nhìn thẳng về trước lộ vẻ trầm ngâm.

Hà Mật Khuê đã chủ động nói ra ý định, anh cũng thẳng thắn tiết lộ dự tính: “Tôi cũng giống như cô.”
“Hả?” Hà Mật Khuê kinh ngạc thốt lên, nhận ra mình lỡ lời vội mím chặt môi ngại ngùng.
Đầu Kiều Dương từ từ xoay qua phía Hà Mật Khuê nhìn thẳng vào cô, lần nữa nhấn mạnh: “Tôi không nghĩ đến chuyện yêu đương kết hôn, nhưng con thì cần.”
Giữa lúc Hà Mật Khuê còn đang ngạc nhiên sửng sốt, Kiều Dương chần chừ vài giây, cuối cùng vẫn quyết định mang tâm ý ra đề nghị: “Thứ tôi và cô cần là một đứa trẻ, nhưng thứ đứa trẻ ấy cần là có bố lẫn mẹ.

Nếu như chúng ta đã có cùng mục đích, vậy cô có muốn cùng tôi kết hôn, không cần tình yêu cho đối phương, chỉ cần vì con, được không?”