Bạch Đào Nhầm To Rồi

Chương 48: “Con chó của tôi bị trộm rồi.”



Dịch: Hoa Linh Linh

“Tôi không muốn nghe! Anh có chín mươi chín lý do thì tôi cũng không muốn nghe!”

Bạch Đào đột nhiên có chút nản lòng, Bùi Thời cứ luôn như vậy, bình tĩnh kiềm chế, bất cứ lúc nào cũng có thể nắm chắc phần thắng, ngay cả lúc này anh cũng bình tĩnh trầm ổn, giống như đang tham gia đàm phán thương mại vậy, có thể lấy ra danh sách lợi thế của hôn nhân, như thể mọi thứ chỉ là hợp tác thương mại có thể thương lượng ra giá, chỉ cần bạn mở miệng, anh liền có thể trả tiền. 

Nhưng Bạch Đào không làm được, dù cô biết đoạn hôn nhân này chỉ là hôn nhân thỏa thuận trên danh nghĩa, bản thảo ân ái cũng là giả, cô chẳng qua chỉ là ân ái với cô đơn, có điều Bùi Thời dùng tư thế cao cao tại thượng như vậy đến thương lượng, cố gắng thuyết phục Bạch Đào từ bỏ ý định ly hôn bằng cách phân tích lợi hại, Bạch Đào vẫn khá buồn.

Trong thế giới của Bùi Thời, có lẽ ‘một vài’ cũng có thể tính toán ra được. 

“Bỏ đi, tôi không muốn nói những thứ này với anh, anh không cần lo, trước khi niêm yết tôi sẽ an phận thủ thường, sau khi niêm yết chúng ta lại nói đến những chuyện này.”

Bạch Đào thu hồi lại biểu cảm trên khuôn mặt, đứng lên: “Nếu không việc gì nữa thì tôi đi trước đây.”

Có lẽ đây là lần đầu tiên Bùi Thời thất bại thảm hại trong đàm phán, sau một hồi sững sờ, anh nhanh chóng nắm lấy tay Bạch Đào: “Em đi đâu? Em về nhà với anh.”

Không đợi Bạch Đào mở miệng, người đàn ông lại ho khan một tiếng, nói tiếp: “Hiện tại vẫn đang trong thời kỳ hôn nhân, em nên cùng anh về nhà chứ.”

Bạch Đào thoát khỏi tay Bùi Thời: “Trong thời kỳ hôn nhân vẫn có thể ly thân đấy! Anh coi như đang ly thân đi!”

Mặc dù nói Bùi Thời tuyệt đối sẽ không làm những việc như giam cầm quyền tự do cuộc sống vi phạm pháp luật và bại hoại này, nhưng Bạch Đào vừa đứng dậy bước ra ngoài, người đàn ông này cũng đi theo từng bước: “Bây giờ em ở đâu?”

Bạch Đào không muốn để ý tới anh, nói ngắn gọn: “Ở nhà một người bạn. Tôi không muốn thấy anh, tôi cần bình tĩnh lại.”

“Dư Quả, Mộng Kỳ, Đinh Duyệt anh đều đã hỏi qua, thậm chí tất cả bạn học ở thành phố Dung anh đều tìm người nhờ nghe ngóng, em không hề liên lạc với bọn họ, khách sạn cũng không có thông tin của em.”

Bùi Thời đứng bên cạnh Bạch Đào, khoé môi anh mím thành một đường thẳng, như đang trần thuật lại một sự thật mà ai cũng biết… 

“Bạch Đào, em không cần phải như thế, phương thức sinh hoạt của em đã hạn định em cần phải có người chăm sóc, em không thể sống một mình được, cũng không thể chịu khổ…”

Theo lý mà nói, Bùi Thời nói đều là sự thật, Bạch Đào quả thực tay chân chẳng siêng năng, ngũ cốc cũng chẳng phân biệt nổi, nhưng về mặt tâm lý, cô không thể nào chấp nhận cách nói logic và chặt chẽ như phân tích một bản báo cáo này của Bùi Thời, cô luôn cảm thấy anh mang theo một loại bình tĩnh khách quan cao cao tại thượng khiến cho người ta ghét như vậy, cũng khiến người ta buồn như thế. 

Cuộc sống của anh dường như luôn hoàn hảo, giống như một công thức được tính toán chính xác.

Niêm yết là một phần trong số học của anh.

Cô cũng vậy.

Có lẽ Bạch Đào trong quá khứ có thể chấp nhận một cuộc sống giá cả tiêu chuẩn rõ ràng mà bản thân có thể tự lựa chọn như vậy, nhưng cô của hiện tại không thể. 

Bởi vì cô đã tin tưởng vào bản thảo một cách ngu ngốc, dưới sự tự cảm thấy tốt đẹp của bản thân, cô đã cảm nhận được việc làm giả hoá thật với Bùi Thời, thực sự nảy sinh tình cảm. 

Bây giờ cô thật sự đã thích Bùi Thời, cả người đều bị nhất cử nhất động của anh kéo đi, nhưng Bùi Thời vẫn bình tĩnh như vậy.

Điều này không công bằng.

Đây đã được định trước không phải là tình cảm bình đẳng, cũng không có cách nào hình thành được cuộc hôn nhân bình đẳng. 

Cơ sở cho sự vận hành tốt đẹp của những cuộc hôn nhân thoả thuận là đôi bên không có cảm tình với nhau.

Bạch Đào đã phá lệ, cho nên cuộc hôn nhân này nhất định phải ly hôn.

Cô thích Bùi Thời, nhưng cô chắc chắn không thể nào trở thành bên hèn mọn trong hôn nhân.

Bùi Thời vô cùng bất ngờ trước quyết định kiên quyết không về nhà của Bạch Đào: “Anh hiểu tâm trạng của em, nhưng bất luận thế nào thì chúng ta cũng đã kết hôn rồi, em còn muốn gì, anh đều có thể thỏa mãn em.”

Người đàn ông đưa tay về phía Bạch Đào: “Đi thôi, Bạch Đào, cùng anh về nhà.”

Thật đáng tiếc, Bạch Đào cảm thấy anh thực sự không hiểu được tâm trạng của cô.

Bạch Đào phát hiện, tạo ra sự nhầm lẫn xấu hổ mặc dù mất mặt, phản ứng trong tiềm thức là muốn trốn tránh, chỉ là tuy miệng hung hăng đòi ly hôn nhưng trong lòng Bạch Đào vẫn mong chờ một khả năng khác.

Liệu có khả năng, Bùi Thời cũng có tình cảm với cô không?

Ngay tại khoảnh khắc Bùi Thời nhờ vào Trang Nghiêm để “bắt được” cô đó, trong lòng Bạch Đào đã từng rung động, chỉ là khi người đàn ông này bày ra tư thế đàm phán công việc, dùng chiến lược phân tích SWOT(1) cố gắng thuyết phục Bạch Đào từ bỏ ly hôn và trở về nhà, trong lòng cô chỉ còn lại khoảng trống và sự thất vọng vô cùng.

(1)Phân tích SWOT là một trong 5 bước tạo thành chiến lược sản xuất kinh doanh của một doanh nghiệp, bao gồm: xác lập tôn chỉ của doanh nghiệp, phân tích SWOT, xác định mục tiêu chiến lược, hình thành các mục tiêu và kế hoạch chiến lược, xác định cơ chế kiểm soát chiến lược.

Từ đầu đến cuối đều là một màn nhầm lẫn xấu hổ, đều là cô làm ra trò cười, cô không nên cầu nguyện những thứ không thuộc về mình ở trên người Bùi Thời.

Sau khi từ chối theo Bùi Thời về nhà, Bạch Đào xuống tầng bắt xe, chỉ là những cảm xúc còn có thể kìm nén chống đỡ trước mặt Bùi Thời của cô vừa lên xe liền đổ ập xuống.

Đợi đến khi tới cổng tiểu khu, cũng thật trùng hợp, Bạch Đào gặp Tôn Tĩnh đang giúp mình dắt chó đi dạo.

Cô ấy nhìn Bạch Đào một cái liền cực kỳ hoảng sợ: “Fiona? Cô làm gì vậy? Mắt đều đã khóc đến sưng húp lên rồi?”

Trong lòng Bạch Đào vô cùng ủy khuất, Bùi Thời không thích cô cũng thôi đi, không phải chính anh đã nói sao? Vẫn còn là vợ chồng đó, vậy vợ bỏ chạy một mình rồi, sao không đuổi theo sau taxi giống trong phim đi? Uổng công cô cố tình yêu cầu tài xế lái chậm lại! Tại sao cả một đường cũng không thấy Bùi Thời lái xe chặn cô chứ, hoặc là khi cô vừa bước xuống taxi liền lao đến ôm cô nói không thể sống thiếu cô?

Rác rưởi, Bùi Thời quả nhiên là rác rưởi.

Bạch Đào lau qua nước mắt, cũng không muốn nói gì, đắm chìm trong tâm trạng buồn bã, lẳng lặng chạy lên lầu một mình.

Tôn Tĩnh vẫn còn đang đứng tại chỗ không hiểu gì, cô ấy cũng có chút buồn ngủ rồi, đang định theo Fiona lên lầu thì chuông điện thoại vang lên, vừa nhìn thấy tên trên màn hình, Tôn Tĩnh lập tức bị doạ đến tỉnh táo.

“Bùi tổng? Tài liệu niêm yết có vấn đề gì sao ạ?”

Giọng của Bùi tổng ở đầu bên kia vẫn bình tĩnh như mọi khi: “Cô đi ra ngoài đi.”

“Bây giờ sao? Đến công ty tăng ca ạ?”

“Không, ra cửa tiểu khu, tôi đang ở bên ngoài.” Bùi tổng hơi dừng lại: “Tôi thấy cô rồi, ngay trước cây xanh của tiểu khu, vậy nên cho cô năm phút chắc là đủ rồi.”

Tôn Tĩnh cúp điện thoại xong càng thêm thấp thỏm. 

Đều đã giờ này rồi, có thể khiến Bùi tổng đích thân ra trận thậm chí chủ động chạy tới trước cửa tiểu khu của cô ấy, chẳng lẽ tài liệu lưu trữ của bộ phận hành chính cô ấy tự tay xử lý lần trước xảy ra vấn đề lớn?

Cô dắt chó chạy ra cổng tiểu khu nhìn một cái, đúng như dự đoán, chiếc Maybach đen của ông chủ đang đậu ở con đường đối diện.

Bùi tổng đã đứng sẵn bên ngoài xe, đang dựa vào cửa xe hút thuốc, vẻ mặt trầm xuống, lông mày hơi nhíu lại.

Đây là lần đầu tiên Tôn Tĩnh thấy Bùi Thời hút thuốc, cũng là lần đầu tiên Tôn Tĩnh cảm nhận được sự mờ mịt và bực bội phiền muộn dù có che cũng không thể che đậy được trên người ông chủ của mình. 

Trong lòng Tôn Tĩnh kêu lộp bộp một tiếng, không phải việc niêm yết hỏng rồi chứ?

Cô vẫn đang chờ việc được tăng lương và thưởng sau khi niêm yết mà Bùi tổng đã đáp ứng đó…

Kết quả cô ấy còn chưa kịp kích động, con chó đã kích động hơn cả cô ấy, nó nhìn thấy Bùi Thời như thấy người thân vậy, trong lòng Tôn Tĩnh cạn lời một giây, bây giờ ngay cả chó cũng có tác phong nịnh nọt như thế rồi à, hay là mũi chó thật sự nhạy, có thể ngửi thấy mùi hương của nhân dân tệ thơm ngát toát ra từ trên người Bùi tổng?

“Bùi… Bùi tổng?” Tôn Tĩnh kéo con chó lại, dè dặt nói: “Việc niêm yết xảy ra vấn đề gì sao?”

Kết quả Bùi Thời sửng sốt: “Niêm yết? Sao lại hỏi như vậy? Niêm yết không có vấn đề gì cả.”

Ồ…

Thế anh bày ra vẻ mặt này làm gì nha. 

Tôn Tĩnh lén quan sát Bùi Thời một hồi, cảm thấy vẻ mặt này của anh nhìn có chút ngẩn ngơ, giống như lần đầu yêu đương kích động tỏ tình lại bị người ta đá vậy. 

May mà rất nhanh, giọng nói của Bùi Thời đã cắt ngang dòng suy nghĩ của Tôn Tĩnh… 

“Có chút đồ cô cầm lấy.”

Ồ, có nhiệm vụ làm thêm khẩn cấp sao?

Tôn Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, sau đó nịnh nọt nói: “Anh chỉ cần gửi mail cho tôi là được rồi, tối nay tôi sẽ xử lý tốt!”

Kết quả cô ấy còn đang muốn tiếp tục thể hiện lòng trung thành của mình, ông chủ đã xoay người, lấy từ trong cốp xe ra một cái thùng lớn: “Cái này, cô cầm lấy ăn đi.”

???

Bùi tổng mím môi: “Là anh đào vừa được chuyển đến bằng đường hàng không, còn có nho mẫu đơn, việt quất và dâu tây.”

“Hả?”

Lúc này đổi lại thành Tôn Tĩnh có chút mờ mịt.

May mà Bùi tổng nhanh chóng ho khan, đưa ra lời giải thích: “Gần đây niêm yết cô lãnh đạo bộ phận hành chính làm hậu cần giúp đỡ vất vả rồi, đây là phúc lợi của nhân viên.”

Ồ ồ ồ!

Trong lòng Tôn Tĩnh mừng rỡ như hoa!

Rốt cuộc mình đã theo ông chủ tốt nào đây? Nhìn cái miệng quạ vừa rồi của mình kìa, còn niêm yết không thành công? Phi phi phi!

Tôn Tĩnh ôm thùng trái cây vừa muốn rời đi, kết quả lại bị ông chủ gọi lại, anh hắng hắng giọng: “Còn nữa, đừng vội.”

Trong lúc nói chuyện, anh lại lấy từ trong cốp xe ra mấy chiếc thùng lớn nữa.

Tôn Tĩnh trợn mắt há hốc mồm. 

Bùi Thời giải thích ngắn gọn: “Thùng bên trái đựng mỹ phẩm dưỡng da, bao gồm cả tinh dầu được đặt làm bên Pháp, có thể thử loại phật thủ một chút, khá thoải mái dễ chịu. Thùng bên phải là tập mới nhất của một số truyện tranh bán chạy gần đây ở Nhật Bản, còn có một bộ là ấn bản kỷ niệm.”

“Những thứ này? Đều cho tôi sao?”

Tôn Tĩnh cảm thấy Bùi tổng có chút kỳ quái, tựa như trong lời nói còn có hàm ý khác vậy, tặng liền mấy thùng lớn như thế, Tôn Tĩnh cũng có chút thấp thỏm, không có công thì không nhận bổng lộc, nếu không phải trước khi dắt chó đi dạo cô ấy vừa mới soi gương cho tỉnh táo lại qua, Tôn Tĩnh thậm chí còn nghi ngờ không biết có phải Bùi tổng muốn dùng quy tắc ngầm với mình không… Tối muộn như vậy đến tặng mấy thùng to như thế quả thật vô cùng khả nghi nha…

May mà Bùi tổng đã nhanh chóng đánh tan nghi hoặc của Tôn Tĩnh, anh hắng giọng: “Nghe nói cô là fan cứng của Bạch Đào, tôi từng nhắc đến với cô ấy, để bày tỏ lòng biết ơn về sự ủng hộ của cô, cô ấy bảo tôi nhất định phải tặng những thứ này cho cô.” Anh mím môi: “Những thứ này vốn dĩ cũng là cho cô ấy, vậy nên cô ấy muốn tặng cô thì tôi tôn trọng cách xử lý của cô ấy.”

Hoá ra là vậy!

Cô Bạch Đào đúng là thần tượng tài đức, nghệ thuật đều có! Hâm mộ đúng người, mỗi ngày đều như nghỉ lễ!

Giọng nói của Bùi Thời có chút mất tự nhiên, ánh mắt anh nhìn sang chỗ khác: “Cô có mối quan hệ rất tốt, với các đồng nghiệp khác chắc cũng thường qua lại gần gũi đi, tôi thuận đường đi ngang qua nhà cô nên đưa hết luôn, nếu gặp các đồng nghiệp khác thì cô phải chia sẻ cho họ chút.”

“Có một số đồng nghiệp đã khá quen với việc chú ý đến ăn uống ngủ nghỉ.” Anh liếc nhìn Tôn Tĩnh: “Tóm lại, cô phải chăm sóc đồng nghiệp thật tốt.”

Hả?

Mặc dù Tôn Tĩnh có chút mờ mịt nhưng vẫn mạnh mẽ gật đầu nói vâng, đoàn kết với đồng nghiệp, cô ấy được nhất! Không phải trong nhà còn thu nhận và giúp đỡ một đồng nghiệp cũ Fiona là sao?

“Bùi tổng, còn có chuyện gì nữa không?”

Bùi Thời khoát khoát tay tỏ ý để Tôn Tĩnh đi, Tôn Tĩnh vừa định gọi nhân viên bảo vệ đến bê thùng hộ thì lại nghe thấy ông chủ ở sau lưng nói… 

“Còn có một chuyện nữa.”

Chỉ thấy Bùi tổng mím môi: “Chó, cho tôi sờ một chút.”

“?”

Vẻ mặt của Bùi tổng không vui lắm: “Con chó của tôi bị trộm rồi.” Anh liếc nhìn con chó mà Tôn Tĩnh đang dắt, ho khan: “Trông giống con của cô.”

Tôn Tĩnh phút chốc liền đồng cảm, Bùi tổng quá thê thảm rồi, trộm con chó của một người yêu chó, này con mẹ nó cũng quá vô đạo đức rồi đi!

Tác giả có điều muốn nói:

Tư thế đàm phán thương lượng này của Bùi tổng chắc chắn không theo đuổi nổi vợ. 

【Màn kịch nhỏ】

Tiền Hằng: Mặc dù anh vẫn còn kém xa tôi, nhưng miệng lưỡi cũng miễn cưỡng chấp nhận được, có thể cân nhắc đến việc nhận anh vào đoàn đội của tôi.

Bùi Thời: Không, tôi thích làm bên A của luật sư.

Tiền Hằng: Vậy anh mất vợ rồi. 

Bùi Thời:???

Tiền Hằng: Tôi sẽ cân nhắc vụ kiện ly hôn của vợ anh.