Bách Niên Hảo Hợp

Chương 27: Hồng trần vạn trượng (*) (1)



(*) 万丈红尘中: Là thế gian nhốn nháo ồn ào. Hồng trần ý chỉ đô thị phồn hoa ở cổ đại; Vạn trượng chỉ thế tục hỗn loạn. Giữa cuộc đời vui buồn lẫn lộn, không cách nào giải thoát được như này, chỉ có thể dùng vực sâu để ví với hồng trần.

Cặn bã tới là dứt khoát.

————————————————

Nước mắt rơi xuống là lặng lẽ, là kìm nén, là tình không thành thật.

Mu bàn tay Chu Khải Thâm như đổ bỏng, giọt nước mắt lăn dài để lại một vết phỏng ngoằn ngoèo trên tay anh.

Lão Trình và Cố Hòa Bình tôi nhìn anh anh nhìn tôi, bọn họ đều chưa từng cợt nhã trong những trường hợp nghiêm túc. Lão Trình nhìn Chiêu Chiêu ra hiệu, Chiêu Chiêu mười phần hiểu chuyện cầm bình trà hoa quả trở về chỗ cũ. Ba người mượn cớ đi lên lầu, để cái góc dịu dàng này lại cho bọn họ.

Chu Khải Thâm cũng không hỏi chuyện gì đã xảy ra, trực tiếp với lấy di động của cô.

Triệu Tây Âm nào có mất lí trí, nắm chặt, không chịu buông tay.

Chu Khải Thâm không ép cô nữa mà chỉ ngồi xổm xuống, nhìn qua vị trí của anh hơi thấp hơn dáng ngồi của cô, hơi ngước mắt lên, ánh mắt lấp lánh. Đây là tư thế lắng nghe anh hay dùng, trong mắt là một mảnh sâu lặng, dễ dàng khiến người ta tin cậy mà kí thác chuyện lòng.

Triệu Tây Âm bại trận trong cái nhìn chăm chú của anh, cô nở nụ cười còn xấu hơn cả khóc: “Không có sao đâu ạ, mẹ em mua cho em ít đồ, em không thích, bà ấy tức giận, cãi nhau mà thôi.”

Chu Khải Thâm ừm một tiếng, “Bà ấy mua cho em cái gì?”

“Quần áo, túi xách, anh cũng biết đó, trước nay bà ấy luôn thích mua đồ cho em.” Giọng Triệu Tây Âm đặc biệt khàn, “Thật sự không sao ạ.”

Cái tính bảo vệ người mình của Chu Khải Thâm vẫn tám trăm năm như một ngày, không có phân biệt xưa hay nay, rất là không vui chau mày, “Nói trước đây, đã có chồng em mua cho em, nói hiện tại, cũng không phải em không mua nổi, bà ấy cứ muốn xía vào làm gì.”

Có lẽ một tiếng “chồng” này quá tế nhị, khiến cho bầu không khí giữa hai người chìm vào yên tĩnh. Chu Khải Thâm che giấu tâm tình, hỏi: “Những lời lần trước em nói với tôi, còn nhớ chứ?”

Triệu Tây Âm gật đầu, “Dạ.”

Giọng người đàn ông trầm thấp dỗ dành: “Nói ra.”

“Nhân sinh còn dài, không đáng.”

Chu Khải Thâm mỉm cười, “Đúng, tự mình nói, thì tự mình nhớ kĩ.”

Triệu Tây Âm cũng cười, lúc nhìn vào anh, khóe miệng và khóe mắt cong lên một hình cung giống nhau như đúc. Ngực Chu Khải Thâm phát nóng, có hơi thất thủ đứng lên, “Ở lại lát nữa lão Trình đưa em đi ăn cơm, muốn ăn cái gì cứ nói với cậu ta.”

Lão Trình là một người hào phóng, trước kia anh ta và Cố Hòa Bình đã vô cùng yêu thích Triệu Tây Âm rồi. Trước khi Chu Khải Thâm quen biết Triệu Tây Âm, mặc dù không lạm dụng mối quan hệ trai gái, nhưng không có nghĩa là chưa từng có. Dài dài ngắn ngắn không có ai là ổn định, hoàn toàn phụ thuộc vào việc anh có bận hay không. Có lẽ là do hoàn cảnh trưởng thành khiến Chu Khải Thâm người này có chút thiếu hụt cảm giác an toàn, nên anh luôn ôm tâm tư “chờ người đến yêu.”

Anh thích nhất hai loại, hoặc là thích tiền của anh, có sao nói vậy, cô có được thứ cô cần tôi có được thứ tôi muốn, không vướng nợ tình, không gây phiền toái.

Hoặc là, người “yêu phải” anh, đối với những người này anh sẽ cặn bã tới là dứt khoát.



Triệu Tây Âm thật sự là một bất ngờ, không hề nằm trong “quy tắc tình cảm” của Chu Khải Thâm. Lão Trình từng nói với Cố Hòa Bình, nói cô gái tiểu Triệu này thật sự vượng số, có thể sưởi ấm quả thất khiếu lung linh tâm(*) của ông chủ Chu.

(*) Thất khiếu lung linh tâm: Xuất xứ từ truyện Phong Thần, Tỷ Can thông minh bởi có tim bảy lỗ. Về sau ám chỉ những người thông minh, tốt bụng.

Ý trong câu nghĩa là: Tiểu Triệu thật tốt số, có thể đốt cháy lòng tốt của Chu lão bản.

Bây giờ ngoảnh đầu lại nhìn, lời này vừa đúng, cũng không đúng.

Lão Trình đã đồng ý mắc sợi dây này giúp Chu Khải Thâm nên đương nhiên sẽ sắp xếp bữa tối tới là thỏa thỏa đáng đáng. Thậm chí chỗ ngồi cũng được sắp xếp chu đáo nhưng Chu Khải Thâm lại không ăn, để bọn họ tự ăn cơm. May mà có Chiêu Chiêu ở đây, cô nhóc miệng năm miệng mười rất sôi nổi, dáng vẻ nên ăn cơm đều có đủ mà không phải đang diện kiến một buổi mai mối, chính là giống một bữa tụ họp của những người bạn cũ.

Trước khi ăn Triệu Tây Âm rất thấp thỏm, nhưng đến lúc ăn lại ăn rất thoải mái.

Lúc cô đi, lão Trình nói để anh ta lái xe đưa cô về, nhưng cô từ chối, thế là Chiêu Chiêu liền nói muốn đi xe buýt với cô, Chiêu Chiêu là một cô nhóc lanh lợi, kéo tây Triệu Tây Âm nhảy tới nhảy lui, vậy là chuyện được quyết định.

Lão Trình và Cố Hòa Bình đi lên lầu, Chu Khải Thâm đang nằm trên ghế sofa ngủ, tùy tiện mở bộ phim hoạt hình “Đại tiện” rồi ôm cái gối ôm hình thú vào ngực.

Cố Hòa Bình chậc lưỡi, “Cơm không đi ra ăn, ở chỗ này chơi ‘Đại tiện’.”

Lão Trình không vui, “Là hôm đó Chiêu Chiêu đã mua đấy, không cho cậu chất vấn ánh mắt của em ấy.”

“Hai người không chịu thôi à.” Cố Hòa Bình nổi đầy da gà.

Lão Trình nhìn Chu Khải Thâm nói: “Yên tâm đi, Chiêu Chiêu đi cùng cô ấy, đợi họ về đến nhà tôi sẽ lái xe tới đón Chiêu Chiêu.”

Lúc này Chu Khải Thâm mới chịu nâng mí mắt, “Lúc ăn cơm, tâm trạng cô ấy có khá hơn chút nào không?”

“Rất tốt.” Lão Trình rất hiểu lòng người, “Cậu sợ cậu ở đây, cô ấy ăn không được tự nhiên à.”

Chu Khải Thâm ngồi dậy, mở nắp uống ngụm nước, nói: “Hôm nay tâm trạng cô ấy không tốt, tôi không muốn cô ấy lại lo lắng với tôi nữa. Có Chiêu Chiêu thì tôi yên tâm rồi. Cảm ơn nhé, lão Trình.”

“Đau trứng rồi phỏng, nói cảm ơn với tôi, cậu cút đi.” Lão Trình chau mày nói.

Đột nhiên Cố Hòa Bình không biết nên nói cái gì, chỉ thở dài: “Chu ca, tiểu Tây trở về cũng non nửa năm đi, nói thật, tâm tư và dự định của cậu, tôi nhìn không hiểu.”

Chu Khải Thâm vùi đầu ăn cơm, trong miệng toàn là âm thanh nhai cơm, không nói lời nào.

“Tôi cảm thấy tiểu Tây vẫn quan tâm cậu, song cậu có tỏ rõ thái độ đâu. Mà quan tâm của tiểu Tây với cậu, chúng tôi cũng không đoán được là ở cái mức nào, tôi khuyên cậu đừng quá tự tin, nói không chừng là do cô ấy tốt bụng, với ai cũng đối xử tốt đi, ngoảnh lại nhìn có thể thấy bố vợ cậu vẫn rất thích cậu, đừng đem mối quan hệ này biến thành cả đời không qua lại với nhau. Người ta coi cậu là bạn bè, tôi thấy cô ấy đối xử với cô bạn thân tóc đỏ kia rất tốt đó. Vậy chồng trước như cậu thì tính là thứ gì, giáng cấp cho cậu thành bạn thân nam ha? Cũng không phải không thể.”

Cố Hòa Bình nói chuyện vừa trực tiếp vừa độc ác, phân tích tới là đâu ra đấy.

Lão Trình nghe xong cười cười, nhướn mày nhìn Chu Khải Thâm, “Đau lòng sao?”

Chu Khải Thâm bỏ đũa xuống, thả hộp cơm lại bàn, không ăn nữa.

“Nếu cậu vẫn muốn phục hôn với cô ấy thì hãy tỏ rõ thái độ. Nếu cậu không có ý định đó, cứ coi như tôi chưa nói gì.” Cố Hòa Bình dựa vào cạnh cửa, còn đặc biệt vui vẻ, “Năm đó cậu theo đuổi người rầm rộ lắm mà, chuyện còn rành rành ra đó, hiện tại làm sao rồi, suy sụp rồi?”

Chu Khải Thâm không chê ta nói nhiều, cả người không chút tinh thần ngồi ở đó, hai tay đặt trên đầu gối, giữa xương bả vai và cần cổ vẽ lên một đường cong xinh đẹp. Anh nói: “Không phải tôi không muốn, là tôi không dám.”

Ba người đều im lặng

Chu Khải Thâm đưa tay lên, lòng bàn tay che khuất hai mắt, thở dài.

Cố Hòa Bình lắc đầu một cái, cũng thở dài, “Chuyện khi đó, cậu cũng là lỡ tay mà thôi, tiểu Triệu là một cô gái hiểu chuyện, có lẽ mấy năm qua đã suy nghĩ thông suốt.”

Chu Khải Thâm càng thêm tự trách.

Lão Trình nói: “Điều kiện tiểu Tây không tệ, bố là giáo sự đại học, cô ấy lại là con một trong nhà, mà cô ấy cũng không thiếu tiền xài. Một cô gái xinh đẹp như vậy, thật không lo không có người theo đuổi. Nếu so sánh với những người đàn ông khác thì phần lớn bọn họ không sánh được cậu. Tuy nhiên bây giờ nhưng là Mạnh Duy Tất, là độc đinh trong nhà, lại qua thêm mấy năm chắc chắn cậu ta sẽ làm chủ nhà họ Mạnh. Cậu ta đã quyết tâm phải theo đuổi người cho bằng được rồi, hơn nữa hẳn là cậu đã quên, hai người họ từng yêu đương, là từng có cảm tình. Cậu còn không quyết định, vợ tương lai của cậu sẽ không còn đâu a.”

Chu Khải Thâm ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó trên trần nhà, không lên tiếng.

Cố Hòa Bình đá đá mũi chân anh, “Theo hay không theo hả người anh em, một câu thôi.”

Nửa câu nói cũng không đợi được, Chu Khải Thâm quay sang nhìn anh ta, chỉ nói: “Có phải chị gái cậu vẫn đang ở Paris không?”

“Hả? A. Đúng, mấy ngày nữa chị ấy về.”



“Nhờ chị ấy giúp tôi một chuyện.”

“Hả?”

“Giúp tôi đem mấy cái túi xách về nước.”

Cố Hòa Bình chửi thề một tiếng, “Quả tim của cậu thật là lớn!”

Thế là một tuần sau, Triệu Tây Âm huấn luyện xong về nhà thì nhìn thấy Triệu Văn Xuân đang ngơ ngác đối diện với một đống các loại túi xách chiếm hết một nửa phòng khách. Triệu Tây Âm tưởng mình vào sai nhà, “Đây, đây là sao ạ?”

Triệu Văn Xuân cũng buồn bực đây: “Nhân viên chuyển phát nhanh gọi điện cho bố, đưa lên, bố còn tưởng đây đều là đồ con mua trên mạng chứ.”

Giữa một rừng túi xách, nhiều nhất là Hermes. Bố và con gái đang thẩn người thì Chu Khải Thâm gọi tới, anh nói: “Chú Triệu, là bạn con ở nước ngoài mang về, một người đàn ông như con cũng không thể dùng được, phiền người cho tiểu Tây đi ạ.”

Thật là nhắm mắt nói bừa tới đường hoàng trịnh trọng.

Triệu Văn Xuân không biết lí do, nhưng Triệu Tây Âm biết. Chu Khải Thâm gọi điện thoại xong, lại gởi tin nhắn weixin cho cô, “Về sau nói với mẹ em, em cái gì cũng không thiếu, không nhọc bà lo lắng.”

Trắng ra mà nói thì phương thức tiếp cận phụ nữ của Chu Khải Thâm vẫn luôn đơn giản và trực tiếp như vậy. Lúc họ còn quen nhau, tủ quần áo của Triệu Tây Âm chưa từng thiếu đồ mặc, Chu Khải Thâm giao cho mấy cửa hàng thời trang nổi tiếng mỗi khi mắt một bộ sưu tập mới thì phải gửi một phần đến nhà. Anh là một người văn minh, tuy có hơn hiên ngang, bất khuất và vô lại nhưng chưa bao giờ cổ hủ. Thoải mái, khí chất, quyến rũ, anh đều hi vọng Triệu Tây Âm mặc thật nhiều.

Có lần, một vị Phương tổng nào đó có mối quan hệ mật thiết với Chu Khải Thâm, vợ ông ta đã tặng cho Triệu Tây Âm một chiếc váy mới thuộc thương hiệu do bà tự sáng lập nên, chiếc váy đó thật sự rất đẹp và quyến rũ, trước ngực và sau lưng đều sử dụng chất liệu đăng ten, hơn nữa còn khoét sâu hình chữ V, đường khoét kéo dài đến tận rốn. Triệu Tây Âm cầm chiếc váy tới hỏi Chu Khải Thâm, “Chu ca, em mặc cái này đi ra ngoài anh không thật sự không ngại chứ?”

Chu Khải Thâm nhìn rất lâu, nhìn tới nỗi ánh mắt anh ấm lên một lúc rồi lại lạnh xuống. Cuối cùng đáp: “Tùy em.”

Giọng anh nhẹ như mây gió, thấu rõ nghĩa lớn, thật ra trái tim sớm đã chua loét rồi. Triệu Tây Âm quá hiểu anh, tối hôm đó cô cố ý mặc chiếc váy kia, dựa vào cửa nhìn anh vẫy vẫy tay, “Chu ca, bye bye.”

Cô gái hai mươi ba tuổi tươi đẹp mơn mởn, một cái nhíu mày một nụ cười cũng có thể khiến anh thất tình lục dục.

Chu Khải Thâm cảm thấy sợ hãi, đi tới hôn cô, nói: “‘Tùy em’ là cái mẹ gì chứ!”

Sau đó Triệu Tây Âm không có cơ hội mặc chiếc váy kia ra cửa nữa, bởi vì đêm đó nó đã bị Chu Khải Thâm xé tan tát.

Củi gạo dầu muối là cuộc sống, hờn dỗi si(*) oán cũng là cuộc sống.

(*) Si trong si ngốc.

Mỗi lần Triệu Tây Âm nhớ lại quá khứ đều sẽ có nội dung bổ sung vào. Bất kể hai người đã có bao nhiêu xấu hổ và lúng túng sau khi chia tay thì cũng không thể phủ nhận, mấy năm kia Chu Khải Thâm đã làm tận trách nhiệm của một người chồng rồi.

Nhìn một đống túi xách trên sàn nhà, Triệu Văn Xuân nghĩ tới là thấu đáo, thở dài nói: “Trong nhà nhỏ, không chứa được, không chứa được.”

Triệu Tây Âm đặc biệt bình tĩnh, nói: “Không sao ạ, chứa được.”

Ngày hôm sau, cô mang những chiếc túi xách này đến Chateau.

Sau khi ly hôn, Chu Khải Thâm chưa từng quay trở lại căn hộ này, nhưng đồ của anh đều vẫn còn ở đó. Quần áo cho tất cả các mùa, nửa chai sữa rửa mặt giành cho nam vẫn chưa dùng hết, thậm chí còn có một số tài liệu đầu tư quan trọng.

Lúc ly hôn anh đã nói, em cũng đã bỏ, tôi không cần nữa.

Không biết có phải do bị trúng tà hay không mà hơn hai năm qua, Triệu Tây Âm không vứt chúng đi.

Lúc này đã là chạng vạng chiều, nhưng bởi vì là mùa thu mà ánh tà dương vẫn còn lưu luyến trườn vào phòng ngủ, Triệu Tây Âm ngồi xổm trước tủ quần áo tới đờ ra, nửa phút sau mới xếp gọn những chiếc túi kia vào trong tủ, sau đó rời đi.

——

Thứ hai, Mạnh Duy Tất đi công tác ở Nhật về, sau khi xuống máy bay, Trương Nhất Kiệt nói: “Mạnh tổng, cùng nhau ăn cơm chứ ạ?”

Mạnh Duy Tất nhìn đồng hồ, “Tôi không đi, anh dẫn bọn họ đi đi, cứ kí tên tôi là được.”

Mặc dù Trương Nhất Kiệt là cấp dưới của anh ta nhưng cũng là anh trai cũng là bạn cũng là thật lòng. Anh ta thân thiết nói: “Ăn chút cơm cũng được, ăn xong rồi hẳn bận, hai ngày nay cậu bị cảm lạnh, đừng mặc kệ sức khỏe như thế.”

Mạnh Duy Tất nhận điện thoại, giao hành lý cho thư kí, một thân một mình bước vào thang máy đi tới bãi đậu xe. Lái tới xe một nhà hàng Tây đã hẹn trước, một cô gái tóc ngắn nhìn anh ta cười vẫy vẫy tay, “Duy Tất, nơi này.”

Mạnh Duy Tất tới gần, ngồi xuống đối diện cô ấy, cười nói: “Xin lỗi, trên đường đến đây kẹt xe dữ quá, khiến cậu phải đợi lâu rồi.”



“Tôi cũng có chờ suông đâu, bữa cơm này cậu mời mà.”

Cô gái tóc ngắn tên là Bạch Kỳ, là bạn học cấp ba với Mạnh Duy Tất, quan hệ giữa hai người rất tốt, dù sao cũng đã nhiều năm rồi nhưng bọn họ vẫn duy trì tình bạn và liên lạc với nhau. Hồi đó Bạch Kỳ từng thích Mạnh Duy Tất, sau khi tỏ tình thất bại cũng rất thản nhiên, là người có tính cách rộng rãi thoải mái. Sau khi tốt nghiệp đại học cô ấy nhanh chóng kết hôn, bây giờ đã là mẹ của hai đứa trẻ.

Mạnh Duy Tất nói: “Tôi có mang quà từ Nhật về cho hai đứa nhỏ của cậu nè, ngày mai tôi nói thư kí đưa nó đến công ty cậu.”

Bạch Kỳ trêu chọc, “Ôi chao, bè cánh đã lớn tới như vậy rồi.”

“Đồ đều nằm trong vali, tôi vội chạy tới bằng không không phải cậu phải đợi tiếp rồi sao.” Mạnh Duy Tất khép thực đơn lại, “Cậu đừng khiêu khích tôi, chiêu này vô dụng, nhận được quà là được.”

Bạch Kỳ cười khanh khách, “Được thôi, cảm ơn nha Duy Tất.”

“Sức khỏe của ông nội cậu vẫn tốt chứ?”

“Rất tốt, mua một mảnh đất ở vùng ngoại ô, trồng rau a nuôi gà a, gần đây còn nghe nói đang trồng lúa mì.”

Mạnh Duy Tất cười cười, “Ông nội Bạch cũng nửa đời cực khổ rồi, phản phác quy chân(*).”

(*) Phản phác quy chân: Trở lại với dáng vẻ ban đầu.

Bạch Kỳ gật đầu, không tiếp túc nói lời khách sáo nữa, cô ấy biết Mạnh Duy Tất đang đợi cái gì, “Chuyện cậu nhờ tôi lần trước, có thể có chút khó khăn.”

Mạnh Duy Tất nhướn mày, sau một khoảnh khắc sa sầm thì cười nói: “Ngô Nhạc không chịu?”

Nhắc tới cái này Bạch Kỳ càng thêm bực mình, “Những cái khác Ngô tiên sinh nhà tôi rất dễ nói chuyện, chỉ cần là vấn đề công việc thì anh ấy luôn làm tròn bổn phận. Ba năm trước anh ấy là nhân viên pháp vụ của Chu Khải Thâm, tuy bây giờ đã từ chức nhưng bọn họ vẫn còn liên lạc, thỉnh thoảng còn cùng nhau đánh bài. Chồng tôi là một người vô cùng nhanh trí a, tôi vừa mới hỏi hai câu, hỏi có phải hôm nay anh ăn cơm cùng Chu tổng không. Anh ấy đã trực tiếp nói với tôi, bảo tôi đừng cố gắng thăm dò bất cứ tin tức gì về người từng là khách hàng của anh ấy nữa.”

Vẻ mặt Mạnh Duy Tất nghiêm túc, lòng bàn tay như có như không vuốt nhẹ thành ly thủy tinh.

Bạch Kỳ liếc anh ta một cái, tính nói rồi lại thôi, sau vài lần ngắc ngứ đặng thở dài một tiếng, “Duy Tất, cậu vẫn chưa quên được Tây Âm sao?”

Mạnh Duy Tất cúi thấp đầu, giống như tự giễu cười cười, “Không quên được, cả đời này đều không quên được.”

Bạch Kỳ khó xử: “Tôi không nghe ngóng được nguyên nhân cô ấy ly hôn, nhưng có lần tôi nghe chồng tôi gọi điện thoại, mang máng nghe được chuyện đổi người đứng tên nhà mới. Đương nhiên chuyện này cũng không tính là bí mật, người ở trong vòng đều biết, lúc Chu tổng và tiểu Triệu kết hôn, căn hộ đối diện tòa Quốc Mậu đã tặng cho tiểu Triệu vô điều kiện. Hai người bọn họ… tình cảm giữa vợ chồng hẳn là rất tốt rất tốt.”

Mạnh Duy Tất nghe không nổi lời này, ngón tay siết chặt chiếc ly thủy tinh tới mức phát ra tiếng kin kít. Lát sau anh ta mới thoải mái cười cười, “Vẫn phải cảm ơn cậu, ăn cơm đi.”

Ngoài trừ chút chuyện không vui này thì giữa hai người bọn họ có rất nhiều đề tài cũ để nói chuyện phiếm. Bữa tối diễn ra trong yên bình và thân thiện cho đến khi gần kết thúc, Bạch Kỳ đột nhiên nhớ ra, “A, tôi nhớ ra rồi.”

“Cái gì?”

“Đàn anh thời đại học của tôi đang làm ở bệnh viện Liên Hợp(*), hôm đó con trai tôi lên cơn sốt, tôi bèn nhờ anh ấy tới nhà xem thử, vừa khéo lúc đó cậu gởi tin nhắn thoại cho tôi, có nhắc tới tên của tiểu Triệu.” Bạch Kỳ nhớ lại: “Lúc đó đàn anh của tôi lẩm bẩm một câu, nói cái tên tiểu Triệu này thật quen tai, hình như anh ấy từng khám cho một bệnh nhân như vậy.”

(*) Bệnh viện Liên Hợp: Beijing Union Medical College Hospital.