Bách Niên Hảo Hợp

Chương 45




Chương 45: Đêm nay đừng mộng lạnh (2)
 
Hai ngày sau, Cố Hòa Bình đến văn phòng Chu Khải Thâm, ném một xấp tài liệu lên bàn làm việc của anh, “Mọi việc đều làm xong cho anh rồi.”
 
Chu Khải Thâm đóng giao dịch thời hạn giao hàng, mở túi văn kiện ra, xem qua đại khái một lần sau đó bỏ vào ngăn kéo, vẻ mặt không có việc gì nói: “Thay tôi cảm ơn anh hai cậu, nói cho anh ta biết, bộ phận công trình xây dựng cơ bản mảnh đất vườn Minh Hồ kia cho anh ta.”

 
Cố Hòa Bình chậc chậc cảm thán, “Tảng mỡ dày như vậy, thật sự cam lòng cho anh hai tôi?”
 
Chu Khải Thâm ừ một tiếng, “Tôi không bạc đãi anh ta.”
 
“Anh ấy tiện tay mà thôi, không cần đáp lễ lớn như thế.”
 
“Hôm nay tôi thiếu tình nghĩa với người khác, có qua có lại, nhiều phần như vậy kiểu gì anh ta cũng sẽ nhớ kỹ.”
 
Cố Hòa Bình cười nói: “Cáo già, thật hiểu rõ ràng tính nết anh ấy. Anh Chu, sao anh gian thế chứ?”
 
Chu Khải Thâm a một tiếng, “Yên tâm, cũng không ít chỗ tốt cho cậu. Có thời gian đến chỗ Tiểu Lục lấy rượu, bình rượu cậu vẫn luôn nhớ nhung kia tôi chụp được cho cậu rồi.”
 
Cố Hòa Bình lập tức mặt mày hớn hở “Anh luôn có thể đâm thẳng vào trái tim tôi, không thể gọi Anh Chu, phải gọi Chu...”
 

Giọng nói Chu Khải Thâm nhàn nhạt, “Gọi ba.”
 
“Mẹ nó, cút đi.” Cố Hòa Bình rú lên.
 
Chu Khải Thâm cười, mặt mày hơi buông lỏng, lùi về sau dựa lên thành ghế, đưa tay xoa huyệt thái dương.
 
“Cậu phí công phu lớn như thế, thuyết phục chủ nhiệm Trâu, giúp cô Triệu vượt qua một cửa Ủy ban điều tiết chứng khoán Trung Quốc này. Mưu đồ gì thế?” Đặt Cố Hòa Bình vào chuyện này, thật ra anh ta không đồng ý lắm với cách làm của Chu Khải Thâm, “Nói một câu không dễ nghe, cô của cô ấy có thành kiến rất sâu với cậu, cậu làm nhiều vậy chưa chắc bà ấy đã cảm kích. Hơn nữa, Triệu Linh Hạ người này thật sự có chút tiếng tăm tại phố người Hoa, một người phụ nữ có thể làm được mức này, đó là lão giang hồ, nắm lấy nhược điểm của cậu, ngoài sáng không nói nhưng có thể khiến cậu chủ động thành thành thật thật lót đường làm việc thay bà ấy.”
 

Người làm ăn, đao quang kiếm ảnh, lòng dạ ác độc, có đôi khi nữ tuyệt tình hơn cả nam.
 
Chu Khải Thâm sao mà không hiểu đạo lý này, anh nhéo mạnh mi tâm một cái “Tôi có thể làm gì, điểm chí mạng của tôi cũng bị túm trong tay bà ấy, một lời không hợp liền bạt tai, nhưng Tiểu Tây lại nghe lời bà ấy. Chỉ một điểm này, Triệu Linh Hạ muốn gì tôi cũng cho.”
 
Cố Hòa Bình nghe mà thấy tâm can rung động, vỗ xuống bàn, “Cậu diễn kịch khổ tình gì ở đây chứ, tỏ tình với Tiểu Tây đi.”
 
Chu Khải Thâm bình tĩnh nói: “Tiểu Tây cô ấy cái gì cũng hiểu, giữa hai chúng tôi không phải một câu tỏ tình là có thể giải quyết vấn đề.”
 
“Vậy cậu định làm thế nào?”
 
Chu Khải Thâm nói: “Tôi còn có thể làm gì, suy nghĩ trăm phương ngàn kế lấy lòng người cô nữ vương kia của cô ấy, rồi đi khai thông công việc bố vợ đại nhân của tôi, ít nhất kéo số điện thoại tôi ra khỏi sổ đen, con mẹ nó tôi tạo nghiệt gì chứ!”
 
Cố Hòa Bình nhíu mày, “Đừng cố sức quá, đầu xuôi đuôi lọt.”
 
Chu Khải Thâm thưởng anh ta một chữ “Cút.”
 
Sau khi ăn cơm trưa với Cố Hòa Bình, Chu Khải Thâm không về công ty mà lái xe đến công ty niêm yết tại Bắc Kinh của Triệu Linh Hạ. Từ phía đông vượt qua đi tới phía tây thành phố, chân cẳng anh vừa khỏi nhưng mà lái xe hai giờ vẫn khó chịu. Trước khi xuống xe, anh phun vân nam bạch dược (*) lên chân hai lần mới dám di chuyển.
 
(*) 1 loại thuốc
 
Chu Khải Thâm tự mình đưa tài liệu tới, Triệu Linh Hạ cười nói: “Lấy lòng tôi sao?”
 
Chu Khải Thâm sảng khoái đáp: “Vâng.”
 
Triệu Linh Hạ đè lên túi tài liệu, “Được, tâm ý của cậu tôi đã biết.”
 
Tâm tư Chu Khải Thâm thả lỏng một cái, may mà không phí công.
 
Triệu Linh Hạ người này quá chú trọng hình thức, văn phòng đặt chân tạm thời cũng trang trí tinh xảo thỏa đáng, tỉ mỉ soi mói đến mức đã tốt còn muốn tốt hơn, tính cách người này giống hệt Triệu Tây Âm, có phần ít chú ý, không ra bài theo lẽ thường.
 
Triệu Linh Hạ lấy ra một vật từ trong ngăn kéo, lúc này cho anh một cơ hội, “Dành chút thời gian, cậu đưa cái này cho Tiểu Tây.”
 
Chu Khải Thâm mở hộp ra xem xét, lại khép lại. Đứng lên cài áo khoác âu phục, giọng nói lạnh nhạt: “Không cần, tối hôm qua con mua cho cô ấy rồi.”
 
Là vòng tay bạch kim giống cái kia như đúc.
 
——
Chạng vạng tối, ánh nắng chiều đỏ phía chân trời bao phủ cao ốc phía tây, hoàng hôn màu sắc diễm lệ thế này rất khó nhìn thấy lúc cuối thu. Nhiệt độ hạ xuống trong mắt khiến cho người ta phân tâm một cái, giống như đặt mình vào thời tiết đầu hạ.
 
Triệu Tây Âm ra khỏi đoàn, áo khoác đặt trên tay, mặc một áo lông trắng, tóc dài lắc nhẹ một cái như nữ sinh. Cô chạy chậm dọc đường đến xe Triệu Linh Hạ.
 
“Cô, hôm nay chúng ta ăn gì?” Triệu Tây Âm thật sự vui vẻ, ở trước mặt người nhà luôn sẽ bộc lộ mấy phần ngây thơ trẻ con.
 
Thật ra Triệu Linh Hạ cũng không thích phụ nữ trên người có thái độ hồn nhiên thế này, trong tam quan của bà, tính cách cứng rắn này mới có thể tự bảo vệ bản thân. Nhưng giờ khắc này nhìn cháu mình, lại cảm thấy hơi thay đổi sắc mặt. Bà thu vẻ mặt lại, bình tĩnh nói: “Đưa con đi dạo một chút.”
 
Triệu Tây Âm không ngoài ý muốn, cô của cô là một người cuồng mua sắm, tuyệt đối không bạc đãi mình. Tưởng rằng lại đi cửa hàng, bên trong ánh chiều tà le lói, xe Triệu Linh Hạ dừng lại ở một nơi tấm biển neon thanh sắc (*).
 
(*)thanh sắc: ca hát nhảy múa và sắc đẹp.
 
Triệu Tây Âm xuống xe, ngẩng đầu nhìn cửa xoay sáng loáng, nam nữ ra ra vào vào, đô thị phồn hoa, đầu ngón tay hồng trần. Triệu Linh Hạ gọi cô, “Ngây ra gì vậy, đi thôi.”
 
Triệu Linh Hạ quen việc dễ làm, đi vào cửa xoay, tiến vào hành lang bên phải, bên trong còn có một cánh cửa. Chỉ có điều lụa mỏng bao phủ, thiết kế thành kiểu dáng cổ phong, rất mơ hồ, Triệu Tây Âm nhìn lại mới cảm thấy có phần giống động Bàn Tơ trong Tây Du Ký, cô không rõ cho lắm, giật ống tay áo Triệu Linh Hạ, thấp thỏm hỏi: “Cô, chúng ta làm gì vậy?”
 
Nói xong, người phục vụ đẩy cửa phòng bao ra, cung kính lễ độ nói: “Giám đốc Triệu, đều đã sắp xếp xong xuôi.”
 
Triệu Tây Âm bị dọa đến lùi về sau một bước dài, nhìn thấy mười bảy mười tám người đàn ông xếp hàng nghiêm chỉnh, cùng hô lên: “Hoan nghênh đến chơi.”
 
——
 
Cùng lúc đó, Chu Khải Thâm nằm trong quán trà lão Trình dưỡng thương, hai giờ lái xe tới chỗ Triệu Linh Hạ, cái mông mới khỏe lại bắt đầu đau âm ỉ. Lão Trình nói: “Cậu tìm bác sĩ đông y chỉnh xương đi, đừng khinh thường tổn thương gân cốt, coi chừng để lại mầm bệnh.”

 
Chu Khải Thâm ôm gối che mặt, gập chân trái, chân phải vểnh lên, một bộ dạng đại gia. Điện thoại trên bàn trà vang lên anh cũng lười xem. Một lát sau, Cố Hòa Bình đang rảnh rỗi chơi pocker trên điện thoại rống lên một tiếng, “Mẹ nó.”
 
Âm thanh cực lớn, Chu Khải Thâm giơ tay lên ném gối qua, “Tim cũng bị cậu dọa ngừng đập.”
 
“Không phải, ông chủ Chu.” Cố Hòa Bình ngã lộn nhào chạy tới, anh ta điên cuồng lắc lư điện thoại trước mặt, “Cậu xem đi, cậu xem đi!”
 
“Cậu lắc như thế tôi xem kiểu gì?” Chu Khải Thâm nắm chặt cổ tay anh ta, cầm lấy điện thoại, đầu tiên là nhíu mày, “Cậu và Lê Nhiễm thường xuyên trò chuyện như vậy rồi hả?”
 
Qua hai giây.
 
Chu Khải Thâm đột nhiên xoay người ngồi dậy, mặt mũi trắng bệch.
 
Lê Nhiễm và Cố Hòa Bình tán dóc trên wechat.
 

“Chu Khải Thâm có ở chỗ anh không?”
 
“Đừng trách tôi không báo cho anh ta, gửi tin nhắn nửa ngày không có động tĩnh.”

“Tiểu Tây tới quán trai bao.”
 
Sau đó đính kèm một ảnh chụp màn hình là tin nhắn Triệu Tây Âm gửi cho cô ấy --
 
“Cậu tin được không, cô tớ đưa tớ tới hội sở này, thật nhiều soái ca.”
 
“Thấp nhất cũng 1 mét 8, cơ ngực nẩy nở đến mức có thể kẹp vỡ quả óc chó.”
 
“Nhưng tớ cũng không quá thích cơ bắp, người đàn ông vừa nãy kia cũng không tệ lắm, âu phục Armani, đeo mắt kính gọng vàng, có phong phạm tổng giám đốc, anh ta còn có thể dùng ngôn ngữ ba nước nói chuyện với tớ. Trình độ nghiệp vụ quá cao.”
 
“Lê Nhiễm, bây giờ tớ cảm thấy nhân gian rất đáng giá, vui sướng giống như thiên đường.”
 
Chỗ ấy cô là thiên đường, nơi này Chu Khải Thâm liền thành địa ngục. Tưởng rằng nhìn lầm, tỉnh tỉnh mê mê hỏi Cố Hòa Bình, “Cô ấy nói cô ấy ở đâu?”
 
“Quán trai bao.” Giọng nói Cố Hòa Bình khí thôn sơn hà (*): “Quán! Trai! Bao!”
 
(*)Khí thôn sơn hà: khí thế như có thể nuốt cả núi cao sông lớn.
 
——
 
Theo lời của Triệu Linh Hạ là đưa Triệu Tây Âm tới mở mang kiến thức, đừng xa rời thực tế, sống thành con ếch ngồi đáy giếng. Rời xa trần thế, sống một cuộc sống yên tĩnh và nhàn nhã trong tự nhiên, chuyện tốt hồng trần này nhiều lắm chứ, không ngắm hết trăng sáng gió mát, không đếm hết ngựa xe như nước, đừng bị cái vỏ bọc bên ngoài che mắt, giống như thắt cổ trên một cái cây.
 
Theo quan sát của Triệu Tây Âm, hội sở này chắc chỉ mở cho khách quen. Nhưng Triệu Linh Hạ ở nước ngoài lâu năm, thông thường không phải hội viên nơi này. Sau đó Triệu Linh Hạ nói cho cô, là một chị em của cô ấy nói một câu.
 
Rắn chuột một ổ cấu kết với nhau làm chuyện xấu, thông đồng làm bậy.
 
Những từ này đột ngột hiện lên trong đầu Triệu Tây Âm, mặc dù trái ngược với học thuyết hay lý thuyết cơ bản nhưng nghĩ lại một chút, lại cảm thấy phụ nữ có thể sống thích làm gì thì làm như thế cũng khá hay. Nhưng thật ra Triệu Linh Hạ là một người khí chất lạnh lùng, không giống làm ăn, trái ngược với mỹ nhân yểu điệu tài cao. Chắc là cô ấy tập mãi thành quen với khung cảnh này, không để lộ một chút dụ,c vọng.
 
Triệu Linh Hạ gọi rượu vang đỏ cho Triệu Tây Âm, tiện tay chỉ một cái, “Coi trọng người nào thì cứ mang đi.” Sau đó một mình ra ngoài nghe điện thoại.
 
Triệu Tây Âm nghiêm túc ngồi trên ghế sô pha, mắt lớn trừng mắt nhỏ với một hàng đàn ông anh tuấn trước mắt. Khách quan mà nói, chất lượng thượng thừa, phong cách khác biệt, chu toàn. Nào là loại hình bá đạo tổng tài, loại hình thư sinh, loại hình cơ bắp, loại hình em trai nhà bên. Đóng vai gì giống cái đó, không dầu mỡ, rất hiếm có.
 
Triệu Tây Âm lúng túng cười với bọn họ, gãi lỗ tai, cúi đầu xuống cả khuôn mặt đỏ bừng.
 
Vị nam tổng giám đốc Armani - người đầu tiên tiếp lời cô sau khi vào cửa, nở nụ cười ôn hòa an ủi: “Không có chuyện gì đâu Triệu tiểu thư. Em chọn một người, chọn xong chúng tôi sẽ rời đi, đi tới phòng tiếp theo.”
 
Triệu Tây Âm nóng như lửa đốt, một lưng mồ hôi, chỉ một cái lung tung “Vậy, vậy thì anh.”
 
Những người còn lại rời khỏi, áp lực giảm đi một nửa.
 

Nam tổng giám đốc ngồi xuống bên cạnh cô, nở nụ cười ấm áp, “Em đừng khẩn trương, cũng đừng áp lực, thời gian không gấp gáp. Ở đây khó chịu sao? Khó chịu thì về phòng cũng được.”
 
Triệu Tây Âm lắc đầu như cái trống lúc lắc, “Không không không.”
 
“Không có gì, thả lỏng.” Tổng giám đốc vểnh mũi, gương mặt tuấn tú, mày rậm như kiếm, thật sự là cảnh đẹp ý vui. Anh ta nói: “Đói bụng không? Đói thì tôi với em ra ngoài đi loanh quanh.”
 
Triệu Tây Âm ngẩng đầu: “Còn có phục vụ kiểu này?”
 
Đối phương cười cười: “Đương nhiên, tối nay dành toàn bộ cho Triệu tiểu thư. Muốn để tôi làm cái gì, làm thế nào, làm bao lâu, em không cần xấu hổ, đây là công việc của tôi, tôi rất có phẩm đức nghề nghiệp, sẽ làm em thoải mái vui vẻ.”
 
Nửa giờ sau trong phòng này tiếng cười âm ỉ, bầu không khí hài hòa.
 
“Lông mày của anh thật sự là làm sao?” Triệu Tây Âm đưa ngón trỏ chọc một cái “Xăm lông mày ở đâu vậy, tay nghề thợ không tệ đấy.”
 
“Ừm, thật ra lông mày của tôi tương đối mảnh, không quá phù hợp với hình tượng tổng giám đốc, các khách hàng không hài lòng.”
 
“Anh cảm thấy người nào phù hợp với tổng giám đốc?” Triệu Tây Âm một tay chống cằm, thoải mái tùy ý nói chuyện.
 
“Uy vũ một chút, bá khí một chút, cao lãnh một chút, thân thủ tốt một chút.”
 
Triệu Tây Âm cười đến nghiêng ngửa, dựa vào thành ghế, trong mắt có ánh sao lấp lóe.
 
Lúc này cửa chính bị đá văng, Chu Khải Thâm dùng sức đạp một cước, điêu khắc trên cửa cũng nát thành mấy mảnh. Khuôn mặt bình tĩnh, ánh mắt đóng đinh trên người Triệu Tây Âm, giống như Sharp Sword (*) bọc thuốc nổ.
 
(*)Sharp Sword UAV là máy bay ch,iến đấu tàng hình không người lái của Trung Quốc
 
Hai mắt nam tổng giám đốc tỏa sáng, chỉ vào Chu Khải Thâm nói: “Là kiểu thế này.”
 
Ban đầu Triệu Tây Âm còn sửng sốt, nghe xong lời này nín cười quay đầu sang chỗ khác.
 
Có lẽ do ánh đèn phòng bao u ám, góc độ này lại ngược sáng, không nhìn rõ thần sắc đối phương. Nam tổng giám đốc rất tự nhiên xem Chu Khải Thâm là đồng nghiệp, vô cùng thân thiết hỏi thăm: “Chào anh, anh đi nhầm phòng rồi, vị tiểu thư này là do tôi phục vụ.”
 
Mỗi bước tiến lên của Chu Khải Thâm là một cú giẫm mạnh, tức giận không kiềm được, “Nếu phục vụ cũng không đến lượt anh!”
 
Nam tổng giám đốc rất có đạo đức nghề nghiệp, ngăn cản trước mặt Triệu Tây Âm “Đều làm việc ở cùng một hội sở, tiên sinh xin anh tự trọng, kiếm phần trăm bằng bản lĩnh được không?”
 
Không nhịn được, Triệu Tây Âm ‘phụt’ một tiếng, tâm tư chơi đùa nổi lên, thật là vui sướng chống đuôi mắt hỏi: “Anh ở phòng nào vậy? Tôi không chọn anh.”
 
Mặt Chu Khải Thâm đen lại.
 
“Cạnh tranh cương vị, anh biết cái gì? Có thể múa cột không? Kỹ thuật không giỏi sao? Kỹ thuật không giỏi sao tôi nhớ được anh là ai?”
 
Chu Khải Thâm đạp đổ ly rượu cùng đĩa đựng trái cây trên bàn xuống đất. Anh giẫm lên mảnh vụn thủy tinh trên mặt đất, âm thanh vang lên kèn kẹt giống như vụn băng trời tuyết, “Tôi là ai? Con mẹ nó, tôi là người đứng đầu bảng nơi này!” Chỉ vào nam tổng giám đốc, nghiến răng nói: “Anh tổng giám đốc giả từ đâu tới, cút ngay cho tôi.”
 
Sau đó hung mãnh dùng sức túm cánh tay Triệu Tây Âm, “Người đứng đầu bảng hầu hạ em, đầu bảng cái gì cũng biết, đêm nay không hầu hạ em thoải mái chết được thì ông đây theo họ em.”
 
Chu Khải Thâm cũng không quan tâm cô có đau không, nổi trận lôi đình kéo người ra khỏi phòng.