Bạn Học, Xin Đừng Để Ý Đến Tôi

Chương 76: Như chưa từng có năm năm



Không biết có phải do nhìn thấy nơi ký tặng khá đông người tụ tập hay không mà một số người đi dạo trong nhà sách cũng tò mò lại gần hỏi han. Sau đó họ cũng chạy đến xếp hàng góp vui luôn.

Cho nên khi Lục Chiêu nhìn thấy một hàng dài người như vậy, hắn nhíu mày đi vòng vào một lối đi giữa hai hàng giá sách ở gần cầu thang mà không đi thẳng đến chỗ đám đông kia. Không phải hắn không chịu được nơi đông đúc, nhưng ở kia chỉ có nữ tánh, một người đàn ông như hắn chen vào làm gì cho người khác vây xem.

Hơn nữa ắn vẫn còn chưa có quên bản thân đi đến đâu là hút người đến đó. Giờ mà xuất hiện, dám hắn sẽ đoạt mất sự chú ý của vị tác giả kia ngay.

Thế là Lục Chiêu tiếp tục vòng đi vòng đến trong lầu hai của nhà sách, còn vô tình cố ý mà né cái chỗ kia ra.

Cứ như vậy, buổi ký tặng lại trôi qua thêm nữa tiếng.

Thế nhưng người xếp hàng vẫn rất đông đúc.

Số sách dùng để tặng miễn phí cho những độc giả xếp hàng đầu tiên đã dùng hết từ lâu. Nếu những độc giả khác muốn được ký tên thì buộc lòng phải đi mua sách được trưng bày trong nhà sách rồi dùng nó để Hạ Đình ký tên lên đó. Nhưng cũng nhờ vậy mà ngày đầu tiên ra mắt sách doanh thu đột phát bất ngờ khiến bên nhà sách không thể không đem hàng dự trữ ra trưng bày lên kệ.

Hạ Đình không nghĩ mọi chuyện lại diễn ra thế này. May mắn cô vẫn có thói quen dùng bút cho nên liên tục ký trong một giờ vẫn chưa có cảm thấy mỏi tay. Có điều cô có hơi khô cổ. Bởi vì cô không chỉ ký tên mà còn phải nói chuyện với độc giả, cứ như vậy suốt một tiếng ai cũng không chịu nổi.

Vốn dĩ còn nghĩ đám người sẽ khó chịu với âm thanh của cô, ấy vậy mà sau đó họ vẫn niềm nở bày tỏ thái độ yêu thích đối với cô. Còn tri kỷ đến mức không ai nói gì về nó cả.

Hạ Đình tận lực nói nhỏ hơn, khiến cho âm thanh của mình dễ nghe hơn.

Cứ như vậy, trong không gian tràn ngập những tiếng động hỗn tạp như vậy giọng nói của cô mỗi lần phát ra đều bị nhấn chìm bên dưới, không thể nghe thấy nếu đứng cách cô hai mét chứ đừng nói là có thể truyền đến tai người con trai kia.

Sau khi ký thêm một người nữa Hạ Đình theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn xem hàng dài người đang đứng ở kia còn có bao nhiêu độc giả đợi cô ký nữa. Khi nhìn thấy chỉ còn chừng bảy tám người Hạ Đình không khỏi vô thức thở ra một hơi trong lòng.

Buổi ký tặng vốn chỉ diễn ra trong một tiếng cho dù có nhiều độc giả hay không hiện tại đã vượt quá thời gian rồi. Nhưng chính vì vậy mà Hạ Đình bất giác quên mất người độc giả hay nói chuyện trên mạng với cô kia dù trong tiềm thức cô vẫn theo bản năng giữ lại một quyển sách dùng để ký tặng cho độc giả. Hiện tại cô chỉ mong công việc sớm kết thúc. Thật ra cô có thể không cần ai đến đều nói nhiều như vậy, nhưng dù sao họ cũng đã cất công đến đây, cô không thể thờ ơ lạnh nhạt được.



Lục Chiêu ở cách đó không xa không phải không chú ý tình huống bên này. Theo thời gian vòng tròn hắn di chuyển đã dần rút lại, cho đến hiện tại chỉ còn cách nơi ký tặng ba mét.

Bỗng nhiên hắn phát hiện từ vị trí này hắn có thể nhìn thấy…

Lục Chiêu vô thức trừng lớn đôi mắt màu hạt dẻ của mình mà nhìn chằm chằm vị trí phía trước mặt cách chỗ hắn đứng cũng chừng đó mét, thật lâu không có phản ứng.

“Cảm ơn.”

Hạ Đình đưa quyển sách cho vị độc giả cuối cùng vừa mỉm cười cảm kích nói.

Âm thanh kia chui vào tai Lục Chiêu so với tiếng đàn hay nhất mà hắn từng nghe thấy còn dễ nghe hơn, khiến hắn trong lòng kích động vạn phần nhưng thực tế ngoài mặt lại không có biểu tình gì. Ngược lại nó còn có vẻ trầm xuống hơn, không ngừng nhìn chăm chú cô gái nhỏ kia.

Bước chân của hắn đã vô tình nhích lại gần người con gái hắn tìm kiếm năm năm, thực chất lại là… Ông trời quả thật đang trêu đùa hắn.

Rõ ràng duyên phận của hắn cùng cô gái nhỏ này sâu dày đến mức hắn có nằm mơ cũng không tưởng tượng được. Chỉ có hắn luôn bị màn đêm che mắt, nhìn không thấu người con gái bên kia bán cầu nhưng chỉ cách hắn một cái màn hình…

Hiện tại Lục Chiêu không khỏi cảm thấy may mắn khi bản thân quyết định đến thăm buổi ký tặng hôm nay. Nếu lại bỏ lỡ cô gái nhỏ… Hắn không biết bản thân sẽ hối hận cỡ nào.

Cuộc đời hắn không phải chưa từng có hối hận, nhưng gần như tất cả số đó đều là vì người con gái này.

Hối hận vì đã không ở bên cạnh cô lúc đó. Hối hận vì đã không trở về kịp thời. Hối hận… Thật nhiều. Lục Chiêu khẽ lắc đầu, không lại nghĩ nữa. Ít nhất lúc này hắn sẽ không tiếp tục làm ra hành vi khiến bản thân phải hối hận lần nữa.

“Em vất vả rồi.”

Diệp An mở cho Hạ Đình chai nước khoáng vừa vui vẻ nói.

“Thì ra ngồi ký tên lại mệt như vậy.”

Hạ Đình vô thức cảm thán.

“Nhưng vui đúng không?”

Diệp An đầy mặt ao ước nói. Trên đời này những công việc có khả năng trở thành đối tượng được người ta chú ý vẫn luôn là điều khiến người khác hâm mộ. Diệp An cũng vậy.

“Ừm.”

Hạ Đình gật đầu. Làm sao cô nghĩ được hôm nay lại có đông độc giả đến đây như vậy. Nhưng cô lúc này nhìn thấy quyển sách còn sót trên bàn kia lại không khỏi có chút nuối tiếc vì không thể nhìn thấy vị độc giả kia. Chắc có lẽ đối phương không về nước được rồi.

“Buổi ký tặng đã kết thúc…”



Bỗng nhiên cô nghe thấy Diệp An phát ra một câu nhưng chưa nói đến hết lại ngừng. Tuy cô vẫn hiểu ý nghĩa của câu nói này nhưng khiến cô chú ý hơn là bên trong giọng nói ở những chữ cuối của cô nàng còn tràn ngập thứ cảm xúc cô nhất thời không hiểu được.

Ý nghĩ đầu tiên của Hạ Đình là lại có độc giả ghé đến nữa.

Cô bỗng chốc không chú ý đến tại sao đối phương tới nhưng lại không nói tiếng nào, càng không đưa sách đến như những người khác. Cô chỉ theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên.

Sau đó… Cô cũng sững sờ.

So với Diệp An vì khuôn mặt của người con trai mà kinh ngạc, cô lại chấn động vì thân phận của hắn.

Sao cô có thể nghĩ bản thân lại có thể nhìn thấy người đó ở đây chứ… Cho dù trong lòng cô luôn mong đợi thì đó vẫn là việc khi xảy ra sẽ khiến cô kinh ngạc không thôi.

Người con trai đứng ở trước mặt cô không khác gì trong tưởng tượng của cô năm năm trước. Nhưng thời điểm nhìn thấy hắn lại lần nữa, bởi vì thật nhiều lý do mà cảm xúc của cô càng thêm phóng đại. Người con trai thế này, ai sẽ cưỡng lại được hắn… Cưỡng được đôi mắt màu hạt dẻ nhuốm đầy tình cảm mãnh liệt khi hắn nhìn bạn chằm chằm kia đâu.

Hạ Đình sững người hồi lâu, đôi mắt không rời khỏi khuôn mặt kia, trong lòng lung tung bao nhiêu ý nghĩ nhưng lại chưa từng nhúc nhích. Vô hình chung lại chẳng khác nào người con trai khi nhìn thấy cô lúc nãy. Ai đều có phần.

Đến lúc vai bị người ta đẩy một cái cô mới giật mình tỉnh lại. Sau đó cô mới nhận ra bản thân vừa mới thất thố. Cô vô thức nghĩ, hy vọng ánh mắt cô mới rồi không để lộ quá nhiều thứ.

Nhưng trước khi Diệp An đứng bên cạnh, người vừa mới thúc vai cô nói cái gì thì Hạ Đình đã lên tiếng trước: “Sao cậu lại ở đây?”

Hạ Đình không thấy sự kinh ngạc trong mắt Diệp An nhưng ở khóe mắt Lục Chiêu lại thấy. Có điều hắn không có thời gian suy nghĩ cái gì không liên quan đến cô gái nhỏ hiện tại. Người con gái sau một lúc sững sờ còn có thể bình thản hỏi hắn một câu bình thường như vậy. Cứ như giữa họ chưa từng có năm năm thời gian thất lạc… Hắn bất giác không biết nên đối xử thế nào với cô nữa.

Năm năm trôi qua, cả cô, cả cô bạn kia của cô đều vẫn đáng ghét như vậy.

“Tại sao lại là XT?”

Lục Chiêu xoay chuyển một hồi, đến hắn còn bất ngờ khi câu nói đầu tiên hắn nói với cô lại là câu này. Nhưng lời đã nói ra rồi, hắn cũng thắc mắc nên không rút lại mà nhìn cô gái nhỏ không ngoại lệ cũng bị hắn làm cho kinh ngạc trước mặt.

Bởi vì cô đang ngồi hắn đang đứng nên áp lực của Hạ Đình lớn khỏi nói. Lại thêm biểu tình gần như là ai oán của người con trai càng khiến cô sững sờ. Sau đó Hạ Đình chẳng kịp suy nghĩ nhiều đã đáp: “Hạ Đình phiên âm XiaTinh.”

Nên mới là XT.

Lục Chiêu nói không được tâm tình của mình lúc này. Tại sao lại là cái lý do đơn giản đến không thể đơn giản hơn này chứ. Vậy mà ba năm nay hắn chưa từng nghĩ tới.

Hạ Đình lúc này mới kịp nhìn đến biểu tình của người con trai, dù chỉ là sau khi cô đáp lời nhưng vẫn đủ cho trong lòng cô lóe lên một tia ý nghĩ khó mà tin nổi.

“Đừng nói cậu là…”



Không phải đâu… Nếu như người con trai vẫn luôn biết đó là cô thì không nói làm gì. Nhưng đây hắn… Hắn rõ ràng cũng không biết. Giờ mới biết… Chẳng lẽ ông trời đang trêu đùa họ đấy à?

Nhưng nếu không phải thì còn cách nào để lý giải vẻ chán nản của người con trai trước mặt này nữa đâu…

Hạ Đình nhất thời không biết nói sao nữa.

Trò đùa này sao lớn như vậy chứ… Tự nhiên cô muốn cười là sao nhỉ… Khụ…

“Cậu còn cười được!?”

Người con trai không thể tin nổi nhìn cô gái nhỏ đáng giận rõ ràng đang muốn cười lại cố nén trước mặt.

“Khụ… Tôi vui vì gặp lại cậu không được sao?”

Hạ Đình đáy mắt đuôi mày đều là ý cười còn dám mở miệng nói dối trắng trợn như vậy.

“Bản thân cậu nói ra cậu có tin được hay không…”

Lục Chiêu bất lực muốn chết lại không thể đem cô ra đánh một trận cho hả giận.

“Tin chứ!”

Vậy mà cô còn dám nói. Thế nhưng ngữ khí của cô lại không giống mới nãy khiến cho Lục Chiêu ngờ vực mà nhìn đến khuôn mặt cô. Sau đó… Hắn nhìn thấy cô cười… Nụ cười mang theo sự dịu dàng và vui sướng khiến hắn muốn chết chìm trong đó.

“Lục Chiêu, gặp lại anh em thật sự rất vui!”