Bạn Thân Là Vợ Tương Lai

Chương 37: kết thúc giấc mộng



“Chào cậu, đây có phải là lớp của Lý Nhân không?”

”Đúng rồi, cậu là ai?”

“Tớ học ở lớp bên, đây là món quà mà Thiên Minh nhờ tớ gửi nó cho Lý Nhân. Cậu đưa nó cho Lý Nhân giúp tớ.”

Cậu bạn đưa món quà cho Nguyên Món rồi chạy đi.

Cầm món quà trên tay, Nguyên Móm vội đem đến cho Lý Nhân.

“Đồ của cậu này. Đi rồi mà không quên gửi quà cho nhau. Tình cảm ghê nha!”

“Nói nhảm.”

Lý Nhân cầm lấy món quà, cậu ta bỏ vào trong hộp bàn.

“Này, không mở ra cho mọi người cùng xem à!”

Bóp!!!

Y Bình gõ vào đầu Nguyên Móm.

“Cậu rảnh quá ha! Đồ của người ta chứ có phải đồ của mình đâu mà xem. Có xem thì tìm người yêu rồi người ta tặng cho mà đập quà.”

”Ôi, tớ có phải là bê đê đâu mà đòi tặng quà.”

“Con gái không tặng được à!”

“Ờ thì…bị liệu xíu thôi làm gì mà căng.”

Nguyên Móm xụ mặt nhìn cô.

“Được rồi, giải tán đi. Học không lo học suốt ngày lo chuyện bao đồng là giỏi.”

Vài ngày sau đó Thanh Hòa đã hẹn gặp Lý Nhân bên ngoài cổng trường.

“Thanh Hòa, sau lại hẹn tớ ra đây?”

Lý Nhân đi đến gặp Thanh Hòa như đã hẹn.

“Tớ muốn nói với cậu một vài điều.”

“Là chuyện gì?”

Thanh Hòa hít thở một hơi thật sâu mới lên tiếng:

“Thời gian qua, giữa chúng ta xảy ra rất nhiều chuyện. Tớ biết chúng ta cũng không vui vẻ gì mấy nhưng mà có một chuyện tớ cần nói rõ vơi cậu.”

Lý Nhân không nói gì vẫn đang lắng nghe lời của Thanh Hòa nói.

“Tớ biết cậu thích tớ nhưng giữa chúng ta không có tương lai, vì tớ không thích cậu. Tức là tớ không có cảm giác với nam.”

“Tớ biết rồi. Thanh Hòa tớ cũng có một câu muốn hỏi cậu.”

“Tớ nghe.”

“Cậu đã từng thích tớ chưa?”

”Đã từng.”

Nghe thấy lời này, Lý Nhân cảm thấy mãn nguyện. Cậu ta bất giác nở một nụ cười.

“Cảm ơn cậu đã thích tớ. Tớ có thể cầu xin một điều cuối cùng từ cậu không?”

“Cậu cứ nói.”



“Tớ và cậu có thể làm người yêu của nhau một ngày không?”

”….”

Thanh Hòa có chút do dự. Giữa hai người không yêu nhau tại sao lại muốn giữa cho nhau một kỷ niệm chứ. Như vậy chỉ làm bản thân càng đau khổ hơn. Thanh Hòa không muốn giữa cậu và Lý Nhân sau những diễn biến là vết thương. Nhưng nếu như phải có một vết thương thì cậu thà để giữa hai người có một vết thương rõ ràng không thể mờ mờ ảo ảo như thế được.

“Lý Nhân, tớ rất tiếc lời đề nghị này của cậu. Chúng ta không thể thì đừng cố tạo ra kỷ niệm về nhau.”

“Ha, Thanh Hòa cậu thật nhẫn tâm. Nếu như người đứng trước mặt cậu hôm nay không phải là tớ mà là Y Bình thì cậu sẽ đồng ý đúng không?”

“Cậu khác, Y Bình khác. Cậu không thể so sánh như vậy.”

Thấy Thanh Hòa không chịu nhận lời mình, Lý Nhân chỉ còn có thể dùng Y Bình ra để đe dọa Thanh Hòa.

“Thế tớ mượn danh nghĩa của Y Bình ra để cầu xin cậu, có được không?”

“Cậu đừng được nước lấn tới!”

Bỗng nhiên, Lý Nhân lấy điện thoại trong túi ra bấm gọi cho Y Bình. Thanh Hòa thấy vậy liền ngăn cậu ta lại.

“Đừng gọi cho cô ấy. Tớ đồng ý với cậu.”

Chuyện của cậu thì để cậu giải quyết, Y Bình không cần phải dính đến mấy chuyện rắc rối này.

“Cậu chấp nhận rồi đấy.”

“Nhưng tớ cũng nói trước, chúng ta chỉ làm người yêu nhưng không được có cái gì quá giới hạn.”

“Được, tớ đồng ý.”

Lý Nhân mỉm cười như tự giễu chính mình. Nếu không phải lấy tên của Y bình ra thì Thanh Hòa đã không chấp nhận lời đề nghị của cậu. Đến việc cầu xin cũng phải nhờ đến người khác mới có được. Cậu ta cảm thấy bản thân thật vô dụng.

Ngày chủ nhật, hôm nay là ngày nghỉ mọi người không đi học. Lý Nhân chọn thời điểm này để cùng với Thanh Hòa làm người yêu trong một ngày. Có như vậy, thời gian bọn họ ở bên cạnh nhau mới được nhiều.

“Thanh Hòa, cậu đã sẵn sàng rồi chứ?”

“Ừ.”

Vẻ mặt cũng không tình nguyện lắm. Nhưng vì cậu đã hứa với Lý Nhân rồi. Giờ mà rút lại lời hứa thì không hay. Thanh Hòa hít thở thật sâu, cậu xem như hôm nay là một ngày trải nghiệm của bản thân.

Hai người cùng nhau đến khu vui chơi, Lý Nhân hào hứng rủ Thanh Hòa chơi hết trò này đến trò khác. Dường như Lý Nhân không biết mệt là gì, cậu ta chơi không ngừng nghỉ. Còn Thanh Hòa thì muốn ngất xỉu. Cậu chơi mấy trò mạo hiểm mệt không thể tả nổi. Thanh Hòa bất lực giơ tay đầu hàng.

“Nghỉ xíu đi, tớ không chơi nổi nữa.”

“Hả, thế cậu ngồi ở ghế đá đi. Tớ đi mua nước cho cậu nhé!”

Lý Nhân vui vẻ chạy đi mua, còn Thanh Hòa ngồi ở đó đợi. Một lúc sau, cậu ta quay lại đưa cho Thanh Hòa một chai nước suối.

“Uống đi.”

“Cảm ơn cậu.”

Nhìn Thanh Hòa uống nước, Lý Nhân ngồi xuống cạnh cậu. Cậu ta thì thầm bên tai Thanh Hòa:

“Một lát chúng ta đến trường học được không?”

”Trường học?”

Thanh Hòa ngẩn ngơ nhìn Lý Nhân không hiểu cậu ta đang suy nghĩ cái gì.

“Mỗi ngày đều được đi học không đủ sao. Cậu bảo tớ đến đó để làm gì?”

“Thì cậu cứ đến rồi sẽ biết.”



Ánh mắt nghi ngờ nhìn Lý Nhân.

“Cậu đừng có làm chuyện gì mờ ám đấy.”

“Yên tâm, tớ không làm chuyện mờ ám.”

Sau khi nghỉ ngơi ở khu vui chơi, hai người đi đến trường học. Nhưng đây không phải là trường học phổ thông mà là trường đại học. Thanh Hòa nhìn tên trường liền khó hiểu hỏi:

“Có gì đó sai sai nha. Cậu dẫn tớ đến trường đại học làm gì?”

“Vì hôm nay có một thầy giáo người Pháp mà tớ thích. Hôm nay, thầy ấy sẽ đến đây để giải dạy cho các anh chị năm nhất. Tớ đã hỏi thăm rồi, mấy người học phổ thông như chúng ta cũng được tham gia.”

“Trời trời, cậu bớt báo lại đi nha. Một lát mấy chú bảo vệ đuổi là nhục đấy.”

“Không có đuổi đâu, tớ đã điều tra kỹ hết rồi.”

Lý Nhân vội kéo Thanh Hòa đi vào bên trong.

Trong phòng học, Lý Nhân tìm một chỗ cho cậu ta và Thanh Hòa ngồi. Khi thầy giáo đến, hai người ngồi chăm chú nghe giảng. Trong lúc buồn chán, Lý Nhân nhìn sang Thanh Hòa. Nhìn gương mặt ở góc của cậu khi ngồi chăm chú nghe thầy giáo giảng trông thật tuấn tú. Vẻ đẹp ấy giống như một nét vẽ. Lý Nhân muốn giơ tay lên sờ vào nhưng lại không dám.

Đột nhiên, Thanh Hòa quay đầu sang nhìn cậu ta. Dường như phát hiện ra bản thân đang bị nhìn lén, Thanh Hòa hỏi:

“Nhìn gì?”

Lý Nhân liền lắc đầu. Cậu cúi mặt xuống nói nhỏ:

“Có thể nắm tay không?”

Nếu không thể sờ gương mặt đó được thì cậu ta có thể nắm được tay nhỉ.

“...”

Nghe Lý Nhân nói, Thanh Hòa hơi bất ngờ. Nhưng cậu suy ngẫm một chút. Thanh Hòa đột nhiên giơ bàn tay của mình ra, cậu quay mặt sang hướng khác nói:

“Muốn làm gì thì làm.”

“...”

Lý Nhân nhìn Thanh Hòa, cậu ta vui vẻ nắm lấy bàn tay kia của cậu. Lý Nhân cảm thấy tim mình đập nhanh, hơi thở có chút nóng lên. Cảm nhận được hơi ấm từ tay Thanh Hòa, cậu ta có chút ngượng ngùng mà cúi mặt xuống bàn.

Còn Thanh Hòa từ lúc nào đã đỏ ửng như quả cả chua. Hai người nắm tay nhau cùng nghe thầy giáo giảng dạy.

Giây phút tươi đẹp đó, Lý Nhân muốn nó dừng lại. Có thể đóng băng ngay thời điểm đó thì hay biết mấy. Như vậy, bọn họ sẽ mãi bên nhau không ai có thể chia cắt được. Nhưng mà, thời gian lúc nào cũng vô tình. Nó như một gáo nước lạnh, đợi khi chúng ta lạc vào trong mơ tưởng thì nó liền tạt vào mặt ta một gáo nước lạnh ngắt đủ để làm chúng ta tỉnh táo.

Một ngày bên nhau cũng nhanh đến lúc kết thúc. Buồi chiều đã buông xuống, Thanh Hòa sẽ trở về nhà. Cậu ta cũng trở về nhà, hai người sẽ bắt đầu một ngày mới vào ngày mai và chuyện của hôm nay sẽ trở thành một quá khứ. Quá khứ tươi đẹp này sẽ không được lặp lại. Chỉ riêng một mình cậu ta là nhớ đến nó. Chẳng biết Thanh Hòa có lưu lại một chút ký ức nào về hai người họ không. Nếu như không có cũng chẳng sao. Bởi vì, cậu ta cũng không hy vọng điều gì ở Thanh Hòa cả. Chỉ là đôi lúc lại có mong muốn viễn vong trong tâm trí.

“Thanh Hòa, cảm ơn cậu vì ngày hôm nay. Tớ mong rằng sau ngày hôm nay chúng ta vẫn làm bạn của nhau.”

“Đương nhiên rồi, tớ vẫn luôn sẵn sàng làm bạn của cậu.”

“Thanh Hòa, tớ còn có một chuyện muốn nói cho cậu biết.”

“Cậu muốn nói chuyện gì?”

“Thật ra, từ lúc gặp cậu năm mẫu giáo tớ đã mến cậu. Lúc đó tớ rất muốn kết bạn với cậu, nhưng vì cậu và Y Bình lúc nào cũng ở bên nhau nên tớ không thể chen chân vào được. Cũng có thể từ lúc đó tớ đã dần có tình cảm với cậu cho đến bây giờ. Nhưng khi ở cùng cậu tớ lại nhận ra một điều, đó chỉ là sự mến mộ của tớ với tình bạn của cậu và Y Bình. Có lẽ, tớ đang ghen tỵ với tình cảm ấy. Vì vậy, sau này tớ nghĩ mình cũng quen một người con gái.”

Lý Nhân mỉm cười nhìn cậu. Sau đó, cậu ta rời đi.

“...”

Thanh Hòa lặng nhìn Lý Nhân rời đi một lúc cậu cũng đi vào trong. Nhưng mà, Thanh Hòa không biết rằng những lời vừa nãy của Lý Nhân chỉ là giả vờ, cậu ta nói như vậy để Thanh Hòa không cảm thấy giữa hai người có một nút thắt không thể tháo được. Có như vậy, bọn họ mới có thể vui vẻ như lúc trước.

“Thanh Hòa, tớ yêu cậu và sẽ chia tay với cậu.”

Ngày hôm ấy, hoàng hôn đỏ rực như màu máu. Một cuộc tình kết thúc, một là hạnh phúc, hai là đau thương. Nếu muốn bước về phía trước, chúng ta phải thật mạnh mẽ.