Bạn Thân Là Vợ Tương Lai

Chương 38: cậu cải bướng vừa phải thôi



“Y Bình! Y Bình!”

Giọng nói quen thuộc vang vọng bên tai, Y Bình mơ mơ màng màng mở mắt ra. Trước mắt cô chính là Thanh Trúc. Cô ấy nhìn cô thở dài lắc đầu.

“Cậu đấy, có phải mèo đâu. Suốt ngày cứ trốn ra bên ngoài ngủ là sao.”

Y Bình dụi mắt, cô lom khom ngồi bật dậy, duỗi tay thẳng ra. Gương mặt vẫn còn ngáy ngủ nói:

“Tại tớ học nhiều quá nên không có thời gian ngủ mà.”

Nằm trên bãi cỏ xanh mát, Y Bình đã ngủ quên từ lúc nào không hay. Trong lúc ngủ, cô nhớ đến chuyện lúc nhỏ. Khi cô xòn rất nhỏ, cô nhớ mình vẫn còn là một đứa trẻ chạy nhảy bên trong nhà. Nhưng vừa mới mở mắt ra thì bản thân đã trở thành một thiếu nữ. Chớp mắt một cái đã là năm cuối cấp. Năm học này rất quan trọng đối với mỗi bạn học trong trường. Vì sau khi rời khỏi ngôi trường cũng đồng nghĩa với việc chúng ta bắt đầu một hành trang mới vào đời. Không còn phải chờ đợi cha mẹ lo từng bữa ăn giấc ngủ, không xòe tay xin tiền tiêu vặt hàng ngày.

Y Bình đứng dậy, cô nhìn sang Thanh Trúc mỉm cười nói:

“Cảm ơn cậu đã đến đánh thức tớ.”

“Còn ở đấy mà khách sáo với tớ à. Chúng ta còn nửa năm là tốt nghiệp rồi. Tớ không muốn con sâu ham ngủ như cậu bỏ quên thời gian học, chúng ta đã hứa phải đạt điểm cao mà.”

“Ừm.”

“Này hai cậu, có về nhà không?”

Từ đằng xa, Thanh Hòa gọi lớn.

Y Bình và Thanh Trúc quay đầu lại nhìn Thanh Hòa.

“Về chứ.”

Hai cô gái nhìn nhau cười hạnh phúc rồi chạy đến bên cạnh Thanh Hòa. Ba người cùng nhau đi về nhà.

Thời gian cứ trôi nhẹ qua thật êm đềm. Thanh Hòa bây giờ đã trở thành một chàng trai chững chạc hơn lúc trước rất nhiều. Cậu không còn nói nhiều như lúc trước nữa mà thay vào đó cậu im lặng nhiều hơn. Khi giải quyết việc gì, cậu cũng bình tĩnh suy nghĩ trước rồi mới làm. Cũng không hiểu tại sao cậu lại có sự thay đổi nhiều như vậy. Nhưng chắc có lẽ việc này liên quan đến Lý Nhân. Từ sau khi năm lớp mười kết thúc, Lý Nhân đã xin chuyển trường vì gia đình của cậu ta chuyển đến nơi khác. Ngày hôm đó, cậu ta có tổ chức một bữa tiệc nhỏ để tạm biệt mọi người. Bữa tiệc hôm đó, bọn họ đã uống một chút rượu trái cây. Chẳng biết khi say đã nói những gì. Nhưng sau từ ngày đó, Thanh Hòa đã thay đổi hẳn đi. Cậu của bây giờ và lúc trước là hai con người hoàn toàn khác. Mà cho dù có thay đổi như thế nào thì Thanh Hòa vẫn luôn đứng ở phía sau bảo vệ cho cô. Điều đó thì không bao giờ thay đổi được.

Ngày hôm sau, Y Bình và Thanh Trúc cùng nhau đi đến trường. Dạo gần đây, Thanh Hòa thường đến trễ và không hay đi cùng với bọn cô nữa. Cậu của hiện tại học rất nhiều, thành tích của cậu lúc nào cũng đứng nhất khối. Bởi vì điều đó, Thanh Hòa rất ít khi đi cùng với cô và Thanh Trúc. Thời gian của cậu thường dành cho thư viện hay những quyển sách. Cũng chính vì thế, Thanh Trúc và Y Bình lại càng chơi thân với nhau hơn. Hai người lúc nào cũng như hình với bóng. Người ngoài nhìn vào còn tưởng họ là chị em của nhau.

“Y Bình, sau khi tan học cậu muốn làm gì?”

Thanh Trúc ghé vào tiệm bánh mì mua cho cô ấy và Y Bình chiếc bánh để lót bụng. Hai người vừa đi vừa ăn, vì thời gian của họ ở thời điểm này rất quý nên hai cô gái lúc nào cũng tận dụng thời gian phù hợp nhất có thể.

“Tớ sẽ đến bãi cỏ hôm qua, ở đó gió mát. Một nơi thích hợp để đọc sách.”

“Vậy tớ sẽ đến đó với cậu.”

“Cậu cũng muốn đến đó học à!”



“Không nhé. Tớ đến đó để đánh thức con sâu ham ngủ nhà cậu dậy thôi. Chẳng phải gió mát lắm à! Nó cũng thích hợp để người ta chìm vào giấc ngủ. Tớ sẽ đến đó canh chừng cậu. Cậu mà dám ngủ sẽ biết tay tớ.”

Thanh Trúc đi nhanh về phía trước, cô ấy hung hăng nói.

“Cũng được đấy. Ngày xưa Cao Bá Quát dùng sợi dây cột tóc mình lại để không ngủ gục. Giờ thì cậu chính là sợi dây của tớ, nếu tớ mà có ngủ quên thì cậu sẽ đánh thức tớ dậy.”

Y Bình hồn nhiên nói, cô nhìn Thanh Trúc với ánh mắt trìu mến.

“Hức! Từ khi nào mà tớ lại trở thành sợi của cậu vậy. Tớ không có làm sợi dây của cậu đâu. Đừng có tưởng bở nhé.”

Tuy Thanh Trúc phản bác lại lời của Y Bình nhưng trong lòng của cô ấy lại cảm thấy ấm áp. Thanh Trúc cười thầm trong bụng, cô ấy vội vàng chạy về phía trước.

Thấy Thanh Trúc bỏ cô một đoạn khá xa, Y Bình liền gọi lớn:

“Này, đợi tớ nữa!”

Y Bình chạy về phía Thanh Trúc. Đột nhiên, cô đang chạy thì nhìn thấy một cô gái lướt qua trong một con hẻm. Y Bình dừng chân lại, cô thấy cô gái đó mặc đồng phục của trường. Hình như là học sinh của trường cô. Nhưng giờ này cũng không còn sớm. Đáng lý, cô gái đó phải vội vả đến trường. Nhưng đằng này, cô ta lại đi vào con hẻm. Mà con hẻm này, mấy hôm trước nghe nói có một đám côn đồ tụ tập ở đây. Mẹ cô nói từng nhìn thấy một số học sinh bị trấn lột, bảo cô có đi ngang qua đó thì đi nhanh qua.

Chính vì lời dặn của mẹ mà Y Bình cảm thấy tò mò. Cô muốn đi vào đó xem thử, bây giờ là ban ngày cô nghĩ bọn côn đồ sẽ không xuất hiện trong đó. Y Bình đi đến con hẻm, cô định bước vào bên trong. Bỗng nhiên, một bàn tay nắm lấy cô kéo đi.

“...”

Được một đoạn thì dừng lại, Thanh Trúc hơi lớn tiếng nói:

“Cậu đang nghĩ gì vậy? Bên trong không phải là nơi cho bọn họ sinh như chúng ta đi vào đâu. Trong đầu cậu đang nghĩ điều gì đấy?”

“Tớ…vừa rồi tớ nhìn thấy có một bạn học sinh đi vào trong nên tớ mới định đi vào xem thử. Cậu có cần lớn tiếng với tớ vậy không!”

Y Bình giương đôi mắt to tròn trông đáng thương nhìn Thanh Trúc. Cô không ngờ Thanh Trúc lại có phản ứng mãnh liệt như vậy. Mà cái tính này lại rất giống với Thanh Hòa. Hồi đó, mỗi lần cô muốn làm chuyện gì hơi nguy hiểm một chút thì Thanh Hòa liền xuất hiện và ngăn cô lại. Cậu lúc đó cũng lớn tiếng với cô.

Hiện tại, Thanh Trúc cũng giống như vậy. Có phải do hai người ở chung nhà với nhau nên nhiễm tính nhau rồi không?

Nhìn thấy bộ mặt đáng thương của Y Bình, Thanh Trúc dịu đi một chút. Cô ấy từ tốn nói:

“Xin lỗi! Vừa rồi tớ có hơi lớn tiếng với cậu. Nhưng đó là vì tớ sợ cậu sẽ gặp nguy hiểm nên tớ mới nói như thế. Hứa với tớ, cậu đừng đến những nơi nguy hiểm nữa được không?”

Thanh Trúc nắm lấy bàn tay của Y Bình, sự lo lắng hiện rõ trong đôi mắt của cô.

“Ừm. Tớ cũng xin lỗi cậu, tại tớ mà cậu mới lo lắng như vậy. Lần sau, tớ sẽ không làm như thế nữa.”

Hai cô gái dường như thấu hiểu cảm xúc của đối phương. Họ rất nhanh trở lại trạng thái ban đầu. Y Bình và Thanh Trúc tiếp tục cùng nhau đi đến trường.



Ở trong lớp, Thanh Hòa đang đọc sách thì nhìn thấy Y Bình và Thanh Trúc vừa mới đến lớp. Cậu gấp cuốn sách lại, nhíu mày nhìn họ. Lúc sáng, rõ ràng hai cô gái đi trước nhưng cậu lại là người ở trong lớp trước họ. Việc này không có một chút logic nào. Y Bình và Thanh Trúc đã làm gì trên đoạn đường đến trường. Tuy cậu không đi chung với họ nhưng vẫn phải đảm bảo rằng bọn họ được an toàn. Vì dạo gần đây, trên phố xuất hiện một số thành phần không tốt của xã hội. Dì Thanh Thúy, tức là mẹ của Y Bình đã nhờ cậu bảo vệ cho cô. Còn cả Thanh Trúc, khỏi cần nói mẹ cậu cũng bảo cậu bảo vệ. Bởi vì là con trai nên cậu có trách nhiệm bảo vệ hai cô gái này. Mặc dù việc này chẳng đem lại lợi ích gì.

Đợi Y Bình và Thanh Trúc vào chỗ ngồi, Thanh Hòa đứng dậy đi đến chỗ họ. Cậu gõ tay lên bàn tạo ra tiếng động nhẹ, vẻ mặt nghiêm túc hỏi:

“Sao hai cậu lại đến muộn? Trên đường xảy ra việc gì sao?”

Nhìn Thanh Hòa cứ như đang hỏi cung. Y Bình bĩu môi nói:

“Không có, bọn tớ chỉ đi chậm hơn mọi ngày một chút thôi. Thế đã được chưa.”

“Chưa.”

Thanh Trúc nhướng mày nhìn Thanh Hòa. Cô ấy không thích thái độ hay ra vẻ ta đây của cậu, khó chịu nói:

“Y Bình đã nói vậy rồi cậu còn muốn gì nữa. Muốn bọn này khai tất tần tật quá trình đến đây luôn à!”

“Ý tớ không phải vậy. Tớ chỉ muốn nói hai cậu chạy xe đi chẳng phải nhanh hơn sao. Cần gì sáng nào cũng bắt xe buýt đến trường, nó thật tốn thời gian.”

“Bởi vì tớ và Y Bình muốn hít thở không khí trong lành nên mới đi xe buýt. Cậu cấm à!”

Thanh Trúc không ưa gì Thanh Hòa. Nhất là khi cậu luôn cho mình đúng và bắt Y Bình phải làm theo ý mình. Bây giờ có cô ấy ở đây rồi, Thanh Hòa đừng mong sẽ làm được những gì mình muốn.

“Cậu cải bướng vừa phải thôi.”

Cậu chau mày lại.

Thấy Thanh Hòa và Thanh Trúc đấu đá với nhau, trong lòng Y Bình cảm thấy lo lắng. Cô thấy trong việc này cũng chẳng có gì đáng để hai người phải đôi co qua lại với nhau. Mỗi người nhường nhịn nhau một chút chẳng phải tốt hơn sao. Y Bình giơ hai tay mình lên ngăn cuộc đối thoại này.

“Hai cậu dừng lại đi. Chuyện chẳng có gì to tát cả, hai cậu đừng tranh nhau nữa.”

“Tớ không tranh, nhưng tớ chỉ muốn nhắc nhỡ hai cậu như thế. Nghe không thì tùy.”

Thanh Hòa không nói thêm nữa, cậu quay người bỏ đi.

Nhìn thấy Thanh Hòa về chỗ ngồi, Thanh Trúc lè lưỡi ra khiêu khích cậu. Xong cô ấy quay sang Y Bình, mặt trở nên vui vẻ nói:

“Bình Bình, cậu đừng quan tâm đến cậu ta. Chúng ta muốn làm gì là việc của chúng ta. Cậu ta không có quyền bắt chúng ta phải làm theo.”

“Thanh Trúc, tớ thấy cậu nên dừng lại việc hơn thua với Thanh Hòa đi. Chúng ta không chỉ là bạn mà còn là người một nhà, tớ không muốn tình cảm giữa ba người chúng ta có một vết nứt chỉ vì việc này. Nó không đáng.”

Sắc mặt buồn phiền của Y Bình làm Thanh Trúc nhăn mặt. Cô ấy vội nói:

“Cậu nghĩ xa vời quá rồi. Tớ với cậu ta như vậy là chuyện bình thường thôi. Nếu giờ tớ với cậu ta không nói những lời đó mới có vấn đề thật đấy. Cậu đừng suy nghĩ nhiều, tớ tự biết điều mình nói mà.”