Bạn Thân Là Vợ Tương Lai

Chương 48: Báo công an



“Con nhỏ chết tiệt!”

Thanh Hòa đi kế bên cảm thấy có chút sợ hãi. Cậu phải tránh xa Thanh Trúc một khoảng để đảm bảo an toàn. Ai biết được cô ấy nổi nóng mà xem cậu như bao cát để trút giận. Tôt nhất là không nên đứng kế bên Thanh Trúc. Cứ tưởng đi xa như vậy sẽ đảm bảo được an toàn nhưng không. Đột nhiên Thanh Trúc lại gọi tên của cậu.

“Thanh Hoà!”

Bị réo tên, Thanh Hòa muốn giả điếc để không nghe thấy nhưng cậu không thể làm được. Thanh Hòa miễn cưỡng hỏi:

“Cậu muốn nói gì?”

“Cậu có nhìn thấy gì không?”

“Thấy cái gì?”

“Là hai người ở phía trước. Có phải quan hệ của họ rất thân không?”

”Cái này…”

Thanh Hòa gãi đầu, cậu không biết nên trả lời thế nào mới khiến Thanh Trúc cảm thấy hài lòng. Hay là nói bọn họ chỉ đơn thuần là bạn bè. Nhưng cái lý do này Thanh Trúc có hài lòng không? Cậu cảm thấy thật phiền muộn. Bài toán này khó chọn đáp án.

“Sao cậu trả lời lâu vậy! Định năm sau rồi trả lời tớ luôn hay sao!”

Thấy Thanh Hòa mãi không chịu trả lời, Thanh Trúc có chút cáu gắt mà quát vào mặt cậu.

“Thì tớ đang ngẫm nghĩ xem đây là kiểu quan hệ gì. Cậu cho tớ chút thời gian chết sao.”

Thanh Hòa cũng không im lặng mà đáp trả lại Thanh Trúc.

“Haizzz, cậu đúng là đồ vô dụng!”

Cô ấy lắc đầu không muốn nói tiếp với Thanh Hòa.

Còn Thanh Hòa bị nói là vô dụng. Cảm thấy lòng tự trọng của bản thân bị xúc phạm, cậu lạnh mặt không nói chuyện với Thanh Trúc.

Bốn người, hai người đi trước hai người đi sau. Khi qua con hẻm, bỗng bốn tên côn đồ lúc trước đi từ bên trong ra. Bốn cô gái hung hãn đi ra chẳng khác gì những tên đàn ông. Nhìn thấy Như Mai, tên cầm đầu liền chỉ tay về phía cô ta. Ba tên còn lại biết bản thân phải làm gì. Bọn chúng cười gian hiểm đi đến chỗ Như Mai và Y Bình.

“Nè, hai cô gái đi đâu vậy? Ở lại đây chơi với bọn chị he he he…”

“Mấy người muốn làm gì? Có tin tôi la lên không?”

Y Bình sợ sệt, lùi về phía sau giữ một khoảng cách an toàn với bọn chúng.

“Ê, nó muốn la kìa mày. Giờ sao? Để cho nó la không?”

”Thì cứ để cho nó la đi. Để xem ai chạy đến đây giúp hai đứa nó.”

Hai cô gái nói chuyện qua lại với nhau một cách thờ ơ. Dường như bọn họ không hề sợ việc Y Bình đe dọa. Ngược lại, Y Bình có cảm giác mấy tên này chẳng biết sợ ai là gì. Trong đầu cô bắt đầu suy nghĩ, nếu như bọn chúng không sợ có người phát hiện. Vậy cô báo cảnh sát thì sẽ như thế nào. Nghĩ vậy, Y Bình lại tiếp tục nói với bọn họ:

“Các người không sợ người bình thường, vậy thì để tôi gọi cảnh sát đến đây để bắt mấy người vào bên trong tù nha.”

Y Bình nhanh tay móc chiếc điện thoại ra. Cô tin chắc, nhắc đến công an thì bọn chúng sẽ sợ cho xem. Dù gì, bọn chúng cũng không thể vượt qua khỏi vòng pháp luật.



Lúc này, sắc mặt của mấy cô gái kia liền thay đổi. Ba cô gái nhìn nhau có phần do dự trong đôi mắt. Ba cô gái tự nhủ với nhau.

“Con nhỏ đó muốn gọi công an đến đây, giờ mình phải làm sao?”

”Trước tiên cứ giả vờ bất động cái đã. Ai biết nó có đang lừa mình không. Cứ cách xa khoảng cách với bọn chúng để đảm bảo an toàn.”

“Ừ.”

Cả ba đều gật đầu quyết chí. Trong khi bọn họ đứng ở đấy thì tên chị đại đứng ở phía sau cau mày. Thấy bọn họ chậm chạp, không có bất kì hành động nào. Điều này, chị gái cảm thấy bọn họ thật vô dụng mà đi đến phía trước. Chị gái mặt lạnh nói:

“Nè, đứng cả lũ ở đây làm gì? Không nghe tao kêu làm gì sao?”

“Chị đại, bọn em không phải không nghe mà là do con nhỏ đó vừa mới nói sẽ báo công an nếu như bọn em làm gì chúng.”

”Báo công an!”

Tên chị đại có chút bất ngờ nhìn bọn thuộc hạ. Chị ta trầm giọng nói:

“Đợi bọn công an tới, bọn mày không biết cho nó một trận à! Lũ ngu!”

“Chị đại muốn xử luôn sao!”

Một trong ba tên cảm thấy chị đại thật liều lĩnh nhưng cũng không thể nói được gì.

Chị ta chậm rãi nhìn sang Y Bình, vẻ mặt bất mãn nói:

“Nhỏ này, mày với con Mai có quan hệ gì với nhau?”

”Tại sao tôi phải nói cho chị biết?”

Mặc dù biết bọn chúng là côn đồ nhưng Y Bình vẫn dũng cảm đạp lại lời của chị ta.

“Đứa trẻ ngoan thì phải biết nghe lời, mày biết không!”

Thấy thái độ của Y Bình không xem bọn họ ra gì. Điều này, khiến chị ta vô cùng tức giận.

“Tôi là người lớn, chị hiểu chứ!”

“Mày…”

Chị ta trợn mắt chỉ tay về phía Y Bình mà gằn giọng.

Như Mai thấy tình hình có chút căng thẳng liền nắm tay Y Bình ra hiệu.

“Cậu đừng nói nữa Y Bình. Bọn chúng rất đáng sợ.”

Nghe lời nói của Như Mai, đột nhiên sự điên tức trong người cô lại trỗi dậy. Cô không đáp trả lại lời của Như Mai mà trực tiếp nói thẳng với tên chị đại kia.

“Này chị, vừa hay chị cũng ở đây nên tôi sẽ nói thẳng với chị luôn. Như Mai đã trả nợ cho chị hết rồi, sau này chị đừng có đến tìm cô ấy. Chị không thấy bản mặt của mình quá dày rồi à!”’

Cô không tiếc mà nói thêm lời mỉa mai.

Nhưng mà, lời nói của cô vô tình lại chọc tức đến chị ta. Bị nói là “mặt dày” tên chị đại bắt đầu cảm thấy không vui ra mặt. Hai bàn tay đều cung lại thành nắm đấm. Chị ta chừng mắt nhìn Y Bình nói:



“Mày vừa nói ai “mặt mày”!”

“Chị nghĩ làm mặt dữ thì tôi sẽ sợ chị sao! Tôi không sợ, tôi cứ nói chị là “người mặt dày”.”

“Mày có biết những lời nói của mày đang xúc phạm đến tao không? Tao đặc biệt ghét mấy đứa giống như mày đó. Má nó! Tụi bây đánh chết nó cho tao.”

Nghe thấy mệnh lệnh của chị đại, ba cô gái ngay lập tức hành động. Bọn chúng chạy lên đinh ra tay đánh người nhưng lại bị một bàn tay chắc khỏe chặn lại.

“Cô đang làm gì bạn tôi?”

Thanh Hòa trợn mắt nhìn ba cô gái. Cậu lạnh lùng hất tay bọn họ ra. Y Bình nhìn thấy Thanh Hòa thì vui mừng. Cũng may, cậu đã xuất hiện kịp thời nếu không thì bọn chúng đã ra tay với cô và Như Mai. Cô định nói cảm ơn Thanh Hòa thì một bàn tay khác nắm lấy tay cô. Y Bình ngạc nhiên quay đầu lại, trước mắt cô chính là Thanh Trúc. Cô ấy nhìn cô ánh mắt đầy tâm sự.

Bọn người của chị đại thấy có viện binh đến thì lùi về sau, bọn họ hỏi chị đại:

“Chị đại, có viện binh rồi, giờ chúng ta làm gì đây!”

Tên chị đại tức giận ra mặt, trước khi rời đi còn không quên nhắn nhủ với đám người của Y Bình.

“Bọn bây hãy cẩn thận. Lần sau tao quay lại chắc chắn không có đứa nào được yên ổn.”

Nói xong, chị ta liền cho thuộc hạ rời đi.

“Chị mới là người coi chừng bọn tôi đấy!”

Thấy người đã đi, Y Bình mạnh miệng nói nhưng thật ra cô cũng sợ lắm. Nếu như lúc nãy mà có đánh thật thì cô cũng không biết phải làm thế nào. Chẳng biết lúc nãy, cô lấy dũng khí từ đâu mà dám khiêu khích bọn chúng. Mấy tên đó điều làm những kẻ có máu liều nhiều hơn máu não. Y Bình cảm thân như vừa mới thoát khỏi nơi đáng sợ.

“Cậu hay quá! Ở đó mà thách thức người khác, đợi bọn họ đến sẽ đem cậu bỏ vào chiếc chảo để chiên lên luôn đấy.”

Thanh Hòa thấy cô hăng sức thì đen mặt mà mắng cô mấy câu. Chẳng hiểu sao cô lại thích gây xung đột với mấy người đó. Cậu thở dài trông sự mệt mỏi.

“Cậu nói có hơi quá rồi đấy Thanh Hòa.”

Y Bình uất ức chu chu cái mỏ của mình mà phản bác lại lời của cậu.

“Đủ rồi, không còn gì nữa thì nhà ai nấy về.”

Thanh Trúc nói nhưng ánh mắt lại hướng sang Như Mai mà liếc một cái. Như Mai vừa nhìn đã biết Thanh Trúc muốn đuổi khéo cô ta đi. Như Mai nhìn qua Y Bình ân cần nói:

“Chắc tớ không qua nhà cậu được rồi Y Bình. Tớ phải về nhà rồi.”

”Hả! Thế cậu về nhà cẩn thận nha.”

“Ừm, tạm biệt cậu.”

Cô ta mỉm cười nhìn Y Bình và Thanh Hòa nhưng ánh mắt chạm vào người Thanh Trúc, cô cười điểu nói:

“Tớ về nha Thanh Trúc.”

”Đi nhanh giùm cái.”

Thanh Trúc quay mặt sang chỗ khác không muốn nhìn Như Mai. Nhìn thấy cô ta, cô ấy đã ghét cay ghét đắng rồi.