Bạn Thân Là Vợ Tương Lai

Chương 50: Tại sao không xứng đáng?



“Tớ không đi đâu cả, tớ ở đây là để bảo vệ hai cậu. Vì vậy, hai cậu cứ nằm yên ở đó cho tớ.”

Câu nói của Y Bình làm Thanh Hòa và Thanh Trúc vô cùng ngạc nhiên. Chẳng biết cô lấy dũng khí ở đâu mà nói được mấy lời này. Dù vậy, cậu không muốn Y Bình xảy ra chuyện gì.

“Cậu đừng cải bướng, mau chạy đi.”

Tên chị đại lén lút đi từ phía sau, chị ta giơ khúc gỗ trên tay của mình lên định đánh vào sau gáy Y Bình. Nhưng lại bị Thanh Trúc phát hiện, cô ấy không thể đứng dậy nổi chỉ có thể hét lên:

“Y Bình mau né ra, ở phía sau!”

“Gra!!!”

Nhưng khi khúc gỗ vừa giơ xuống, Y Bình quay đầu lại trợn mắt nhìn chị ta. Ánh mắt hung tợn như đôi mắt của một con mãnh hổ, chị ta bất giác thấy lạnh sống lưng mà buông khúc gỗ trên tay của mình xuống mà lùi về sau mấy bước. Y Bình giơ khúc gỗ trên tay của mình lên, chỉ muốn hù dọa chị ta nhưng ai ngờ chị ta lại tái mét mặt chạy về phía sau tên thanh niên kia.

“Đại ca, nhỏ đó đáng sợ quá!”

Tên đại ca có chút xanh mặt, hắn toát hết mồ hôi. Lần đầu, hắn nhìn thấy đôi mắt đáng sợ đó. Chỉ cần nhìn người khác một khắc cũng đủ để họ phải sợ đến xanh mặt. Hắn trước giờ chưa từng sợ ai, nhưng lần này hắn lại run rẩy khi nhìn thấy Y Bình. Tên đại ca lắp bắp nói:

“Có gì phải sợ, chúng ta có nhiều người hơn con nhỏ đó…”

Hắn còn chưa nói dứt lời thì bị ánh mắt của Y Bình lườm qua một phát. Cảm nhận như ngàn mũi tên đang lao về phía mình. Tên đại ca sợ đến nổi muốn tè ra quần.

Thanh Hòa và Thanh Trúc cũng giống như họ. Chưa bao giờ họ nhìn thấy Y Bình tức giận lại đáng sợ đến vậy. Thanh Hòa nhớ lần trước, khi còn học cấp hai cô chỉ tức giận mà nhấn đầu tên Thông Đại xuống bàn. Nhưng lần đó, nhìn cô chỉ có hơi ngầu một chút. Còn bây giờ là sự đáng sợ đến lạnh thấu xương. Cô bạn hay nhút nhát và bánh ướt ngày nào của cậu, có đôi lúc đáng sợ không thể ngờ.

Mấy tên kia đã rém lắm rồi nhưng lại cố tỏ ra bình tĩnh. Dù gì thì bọn chúng cũng được gọi là côn đồ. Nếu hôm nay mà hoảng sợ bỏ chạy chẳng khác nào làm mất danh dự của mình. Hắn cố trấn an bản thân mà nói với bọn đàn em.

"Không có gì phải sợ. Nó chỉ làm màu với chúng ta thôi, nhìn sơ qua là biết một đứa không có thực lực gì rồi."

“Thật sao đại ca!”

Chị ta không tin hỏi lại một lần nữa. Hắn nghe vậy liền dậm chân làm dữ với đàn em của mình.

“Lời tao nói mà mày không tin à!”

“Có tin chứ nhưng mà nhìn trên trán đại ca đổ nhiều mồ hôi quá làm em có chút lo lắng nên mới hỏi lại cho kĩ hơn.”

Chị ta vô tư nói, vẻ mặt ngây thơ. Nhưng sự ngây thơ ấy lại không đúng lúc. Lời của chị ta vô tình lại chạm vào lòng tự trọng của hắn. Tên thanh niên bực tức, cầm lấy khúc gỗ trên tay của mình lên.

Hắn lao đến chỗ Y Bình định đánh cô nhưng Y Bình phản ứng nhanh. Cô né người sang một bên, sau đó nâng đầu gối của mình vào bụng hắn, khúc gỗ trên tay cô cũng không phải vô dụng. Để hắn không kịp trở tay, Y Bình liền đánh mấy phát vào sau lưng hắn. Vì trước đó, Thanh Hòa đã gây ra không ít vết thương nên hắn không còn nhanh nhẹn mà đánh trả Y Bình. Nhờ vậy, Y Bình mới dễ dàng khiến hắn tâm phục khẩu phục. Bị đánh chơi tơi bời cành hoa lá hẹ, tên đại ca ngã nhào ra đất. Hắn ôm lấy bụng mình mà thở khó khăn, mặt mày nhăn nhó như một con khỉ đít đỏ.

Bọn đàn em nhìn thấy đại ca bị đánh đến tàn tạ, bọn chúng liền chạy đến đỡ lấy hắn dậy.

“Đại ca, anh có sao không?”

“Mấy cái ba sườn của tao hình như không ổn rồi.”



“Thế giờ chúng ta phải làm gì đây?”

“Còn làm gì nữa, mau rút lui.”

Hắn tức giận quát mấy tên đàn em ngu ngốc. Trước khi rời đi, hắn không quên liếc nhìn Y Bình mà nói:

“Mày nhớ mặt tao đấy con nhỏ kia!”

Tên đại ca lết thân tàn ma dại của mình rời đi cùng với đám đàn em.

Sau khi họ rời đi, Y Bình dần dịu đi vẻ mặt đáng sợ của mình. Cô quay qua nhìn Thanh Hòa và Thanh Trúc. Lúc này, bọn họ nhìn cô với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa ngưỡng mộ. Chỉ một mình cô mà dễ dàng đuổi được bọn côn đồ đi. Nếu như, vừa rồi bọn họ không chứng kiến được cảnh đấy thì sẽ không tin Y Bình làm được như vậy.

Thấy được sự khác lạ trong ánh mắt của Thanh Hòa và Thanh Trúc, Y Bình giương đôi mắt ngây thơ của mình hỏi:

“Các cậu sao lại nhìn tớ như vậy?”

Thanh Hòa lồm cồm ngồi dậy, cậu nhìn Y Bình nói với sự kinh ngạc.

“Cậu biết không Y Bình, vừa rồi cậu làm tớ sáng cả con mắt.”

Nhưng khi cậu vừa dứt lời, bỗng Y Bình lại rưng rưng nước mắt. Cô bật khóc nứt nở như một đứa trẻ, nhào tới ôm lấy Thanh Hòa nghẹn ngào nói:

“Thanh Hòa, tay của tớ đau quá!”

“Hể!!!”

Câu nói của Y Bình khiến Thanh Hòa và Thanh Trúc muốn bật ngửa. Cứ tưởng hình ảnh ngầu lòi vừa rồi chưa tan biến nhưng ai ngờ nó lại biến mất nhanh hơn cậu nghĩ. Bây giờ, Y Bình đã trở lại là một cô gái bánh ướt và nhút nhát như hồi trước rồi. Thanh Hòa lấy tay ôm mặt mà thở dài não nề. Cậu nhẹ nhàng vỗ tay an ủi Y Bình.

“Không sao, không sao. Đau một chút rồi sẽ hết thôi.”

”Ừm…hic..hic..”

Nhìn Thanh Hòa lúc này chẳng khác một bảo mẫu đang dỗ dành trẻ nhỏ. Cậu cũng không biết khi nào mới có thể nhìn thấy đứa trẻ trong lòng của mình trưởng thành.

Sự dịu dàng và chu đáo của Thanh Hòa dành cho Y Bình, Thanh Trúc đứng bên cạnh nhìn họ với đôi mắt suy tư. Cô ấy của hiện tại đã hiểu thấy nào là yêu. Hành động thân thiết của cặp đôi bạn thân này nhiều lúc khiến cô ấy lầm tưởng rằng họ đang yêu nhau. Làm gì có bạn thân khác giới nào lại ôm ấp, an ủi nhau giống như họ. Dường như Thanh Trúc linh cảm được giữa bọn họ đã vượt qua khỏi thứ gọi là tình bạn thân thiết nhưng có lẽ Y Bình và Thanh Trúc vẫn chưa nhận ra được điều này. Họ vẫn cứ lầm tưởng rằng những hành động này chỉ đơn thuần là bạn bè quan tâm lẫn nhau. Thanh Trúc chợt mỉm cười trong sự cay đắng. Có lẽ, từ lúc bắt đầu cô ấy đã biết bản thân sẽ không thể chiến thắng được Thanh Hòa. Chỉ là cô muốn trong lúc Y Bình vẫn chưa nhận ra được tình cảm của cô và Thanh Hòa thì cô ấy có thể tham lam mà quấn lấy cô thêm một chút nữa, gần cô thêm một chút nữa. Như đấy thôi, Thanh Trúc cũng cảm thấy mãn nguyện. Phải chi, cô ấy sinh ra là con trai thì hay biết mấy.

Ở trong một góc khuất, một đôi mắt đang lẳng lặng quan sát bọn người Y Bình. Đôi mắt ấy, nghiến răng lặng lẽ rời đi khi nhìn thấy bọn họ đang hạnh phúc bên nhau.

Mấy tên côn đồ chạy đến một bãi đất trống thì dừng lại nghỉ ngơi.

“Chết tiệt! Có mấy tên thôi mà cũng không làm được. Cô ta chắc chắn sẽ lại mắng chúng ta cho xem.”

”Biết vậy là tốt đấy.”

“...”



Tên đại ca vừa dứt lời thì có một giọng quen thuộc vang bên tai. Hắn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cô ta, người đó không ai khác chính là Như Mai. Cô ta hút điếu thuốc làn khói lan tỏa ra xung quanh, đôi mắt đầy u ám nhìn bọn côn đồ.

“Tao trả tiền cho bọn bây chỉ để làm được như vậy thôi à! Tụi bây nhận tiền tao thấy có xứng đáng với công sức của mình không?”

“Tại sao không xứng đáng? Bọn tao bị đánh thương tích đầy mình, số tiền đó coi như là tiền thuốc men.”

”Tiền thuốc men hả? Mày thật ngu ngốc nên mới để bọn chúng đánh, đó là do lỗi của mày. Còn nhiệm vụ tao giao cho thì mày không làm xong. Tao đang nghĩ có nên lấy lại tiền của mình không đây.”

Như Mai cúi người xuống gần mặt tên đại ca, điếu thuốc trên tay Như Mai trực tiếp dụi vào người hắn.

“Aa..cô bị điên à!”

Tên đại ca đau đớn hất tay Như Mai ra. Hắn lùi về phía sau phòng vệ cho bản thân.

Lúc này, Như Mai như một con người khác hoàn toàn. Cô ta nhìn tên đại ca cười lên một tiếng nghe quỷ dị. Sao đó lấy con dao từ trong người ra, cô ta chĩa thẳng mũi dao về phía hắn.

“Mày có biết hậu quả của việc làm vụ nhiệm không thành sẽ có kết quả như thế nào không?”

Tên đại ca xanh mặt nhìn Như Mai hoảng sợ, hắn lắc đầu.

“Những đứa làm nhiệm vụ không thành cũng giống như những tên lính khi bị giặc bắt họ sẽ dùng cái chết để im lặng không tiết lộ bất kì thông tin nào, còn mày sẽ dùng cái chết để hoàn thành nhiệm vụ của tao.”

Con ngươi đen nhánh của Như Mai nhìn hắn khiến hắn sợ đến nổi tè ra quần. Tên đại ca quỳ xuống van xin Như Mai tha chết.

“Xin cô đừng giết tôi, tôi chưa muốn chết. Tôi sẽ im lặng mà rời khỏi nên đây, có được không?”

”Mày tưởng chỉ cần cầu xin và hứa hẹn thì tao sẽ dễ dàng bỏ qua cho mày đơn giản thế à. Hình như mày đang đánh giá thấp tao rồi đó.”

Như Mai trừng mắt lên nhìn tên đại ca. Cô ta cầm con dao từ từ đi đến chỗ hắn. Còn hắn thì lùi về sau. Mấy cô gái còn lại cũng đứng dạt qua một bên, không ai muốn bản thân bị liên lụy. Bỗng, Như Mai dừng lại, cô ta hướng mắt sang nhìn mấy cô gái kia. Dường như nghĩ ra điều gì đó, Như Mai thu con dao của mình lại. Cô trở nên dịu dàng khác thường nói:

“Nãy giờ tao chỉ đùa với bọn mày thôi. Tao gánh kiếm lâu rồi, con dao này chỉ để hù dọa người không biết nghe lời một chút “ xíu” thôi.”

Như Mai trực tiếp lấy tay không của mình mà bẻ đôi con dao trước mặt bọn côn đồ. Mấy cô gái thấy vậy liền run rẩy vì sợ.

Tiếp theo, Như Mai thò tay vào trong túi lấy ra một số tiền ném qua cho bọn chúng.

“Đây là số tiền mà tao hứa đã cho bọn mày. Bọn mày nhận lấy số tiền này biết phải làm gì rồi chứ.”

”Vâng vâng, chúng tôi sẽ rời khỏi nơi đây và không làm phiền đến cô.”

”Tốt đấy, giờ thì biến đi.”

Như Mai liếc một cái, mấy tên côn đồ liền bỏ chạy như tia chớp. Như Mai khẽ mỉm cười:

“Tiếp theo đây, chúng ta sẽ có trò hay để chơi rồi.”