Bán Tiên

Chương 38: Bặc tính



Phía bên nàng tối hôm qua đã phái người theo dõi Dữu Khánh, một mực nhìn chăm chú đến bây giờ, Hứa Phí và Trùng Nhi xưng hô đối với Dữu Khánh nhiều nhiều ít ít cũng nghe được một chút, cũng xác định được phụ cận chỉ có ba người Dữu Khánh, loại trừ thấy nguy hiểm rất ít, lúc này mới chính thức lộ diện.

Vừa nghe lời này, vừa nhìn trận thế này, trong lòng Dữu Khánh run rẩy một cái, trong nháy mắt liền minh bạch một chút, tối hôm qua người ta dễ nói chuyện chính là vì khiến cho hắn mất cảnh giác, làm hắn lơ là phòng bị.

Hắn chỉ là có chút không rõ, nếu muốn gây bất lợi cho hắn thì cần gì phải chờ tới bây giờ?

'Sĩ Hành công tử', rõ ràng là Trùng Nhi xưng hô hắn, Dữu Khánh biết đã bị đối phương nghe được, có phần bối rối, quay đầu lại, phát hiện ba vị khác trong tối hôm qua cũng đã lắc mình xuất hiện, rõ ràng là bao vây bọn họ, lúc này biện giải: "Hiểu lầm, việc này là do ta đa nghi rồi..."

Nữ tử đội nón trực tiếp cắt đứt, "Ngươi ta không thân chẳng quen, không oán không cừu, cũng không có gây ngươi chọc ngươi, đột nhiên chạy đến, vừa gặp mặt liền gạt ta, với lời nói của loại người như ngươi, ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao?" Nói xong nghiêng đầu ra hiệu.

Ba người kia lập tức động thủ, Hứa Phí và Trùng Nhi không chút lực hoàn thủ, trong nháy mắt lập tức bị bắt lại.

Dữu Khánh kinh hãi, nhanh chóng rút kiếm, nhưng kiếm còn chưa ra khỏi vỏ, rầm! Liền bị nam nhân tướng mạo bình thường kia một đòn đánh bay, nện vào trên tảng đá, ngũ tạng lục phủ chấn động kịch liệt nhộn nhạo, sặc ra một ngụm máu rơi xuống đất, còn chưa kịp bò lên, người kia đã là một cước dẫm tại trên mặt hắn, đem nửa khuôn mặt hắn đè chặt trên mặt đất, từ trên cao nhìn xuống lạnh lùng cảnh cáo, "Còn dám vọng động, đạp vỡ đầu ngươi."

Vừa giao thủ, Dữu Khánh liền minh bạch, thực lực khác biệt rất lớn, đối phương là Huyền cấp cao thủ.

Hắn đã bị đối phương một cước nằm cứng trên mặt đất, không thể nhúc nhích.

Hứa Phí và Trùng Nhi sợ ngây người, cũng bị hù dọa hỏng rồi.

Nữ tử đội nón hướng bọn họ hất hất cằm, lạnh nhạt nói: "Đem bọn họ tách ra hỏi một chút."

Phụ nhân kia xách Trùng Nhi rời đi, Hứa Phí thì bị nam nhân có phần mập mạp xách đi rồi, hai người phân biệt bị mang đi thẩm vấn.

Dữu Khánh cũng bị kéo đứng lên, trên mặt xuất hiện một vết thương do bị tảng đá đâm rách, có thể thấy nam nhân đạp mặt hắn ra sức không nhẹ.

Miệng có thể động rồi, Dữu Khánh lập tức lại lần nữa giải thích, "Hiểu lầm, việc này thật sự là hiểu lầm..."

Bốp! Nam nhân kia phất tay tát một tát, tát cho Dữu Khánh đầu óc choáng váng, "Có cho ngươi nói sao?"

Hai tai ù vang ong ong, Dữu Khánh không thể không ngậm miệng rồi, bị đè sát lên trên tảng đá, giang chân giang tay theo hình chữ 'Đại(大)', tiếp nhận lục soát.

Nam nhân kia tháo cái túi buộc ở trên người Dữu Khánh, đổ ra một đống đồ vật, không nói tới hai mươi túi nhỏ Linh Mễ, nữ tử đội nón và nam nhân kia vừa nhìn liền nhận ra, chỉ là nam nhân kia vẫn đem mỗi túi Linh Mễ nhéo nhéo bóp bóp kiểm tra.

Đổ ra còn có mấy trăm lượng bạc ngân phiếu, một chùm 'Hồng tơ', một ít dược vật phòng thân, còn có một ống kim loại, quan trọng nhất là còn có một bình nhỏ Điểm Yêu lộ.

Nam nhân kia cầm lấy bình Điểm Yêu lộ, mở nắp bình ra, sau khi xác nhận, nhíu nhíu mày.

Sau đó lại mở ra ống kim loại, đổ ra cuộn tranh thư pháp, mở ra nhìn, phát hiện chỉ có nửa bức, nghiêng đầu nhìn về phía nữ tử đội nón.

Nữ tử đội nón đến gần, sau khi cầm nửa bức thư pháp kiểm tra, cũng không nhìn ra được kết quả gì, tựa hồ chính là một bức thư pháp phổ thông, nhưng chỉ có nửa bức, còn dùng ống kim loại để giữ gìn, hiển nhiên không phải bình thường, nhất định giấu giếm huyền cơ.

Lúc này nàng rung bức thư pháp giãn ra, hỏi Dữu Khánh, "Nửa bức thư pháp này là thứ gì?"

Dữu Khánh lau máu tươi nơi khóe miệng, "Không phải nửa bức, là một phần ba bức họa, là dùng để phân chia gia sản. Tiền bối nhà ta chia con cháu ra làm ba phòng, gia chủ mỗi phòng giữ một phần, ta thi đậu cử nhân, sẽ nắm giữ một phòng, vì vậy bảo quản một bức. Lần này đi kinh thành, sau khi đem ba bản hợp nhất, thì sẽ theo lệ cũ phân chia lợi nhuận buôn bán, năm nay phỏng chừng sẽ có hơn mười vạn lượng bạc, ta nguyện ý hiến cho chư vị để bồi tội."

Cái trò lộn xộn gì chứ, nữ tử đội nón cau mày, đại khái nghe hiểu rồi.

Nam nhân kia loay hoay đồ vật đổ ra, bày tỏ ý kiến với nữ tử: "Bình này là Huyền cấp Điểm Yêu lộ, đây là dây cung của Mặc Ảnh cung, thuốc này đều là thuốc cấp cứu khi hành tẩu giang hồ, còn có những Linh Mễ này nữa. Lão bản nương, bình thường người vào kinh thành đi thi làm sao sẽ mang những thứ này, lại thêm tu vi của hắn, và việc tối hôm qua vừa gặp mặt liền lừa gạt người, lời nói của tên này tám chín phần mười là không thể tin."

Lão bản nương? Tâm thần Dữu Khánh đảo lộn một cái.

Nữ tử đội nón nhìn chằm chằm Dữu Khánh, "Đến cùng ngươi có phải là thí sinh vào kinh thành đi thi hay không?"

Dữu Khánh cười khổ: "Đêm qua chỉ là vì mặt mũi mà mạo danh tục danh Giải Nguyên lang, trừ điều đó ra, những lời khác là thật."

Nam nhân kia hỏi: "Vậy ngươi giải thích như thế nào về mấy thứ này?"

Dữu Khánh chớp chớp mắt, hắn trái lại muốn tiếp tục lừa dối, nhưng vấn đề là Hứa Phí và Trùng Nhi đều bị tách ra thẩm vấn rồi, e rằng không giấu giếm được sự thật, than thở: "Ta cũng không phải là con mọt sách chỉ biết đọc sách, bình thường cũng tu hành, vẫn luôn tùy thân mang theo một ít dược vật cấp cứu. Những Linh Mễ và Điểm Yêu lộ này là phần thưởng cho cuộc thi giải đố chữ mà lúc trước Liệt châu Châu Mục Lư Cát Ngỗi tổ chức, của một vị Linh Thực sư và Giải Yêu sư Liệt châu đưa ra làm phần thưởng. Dây cung này là tại lúc trước khi đội ngũ đi thi bị tấn công thì ta gỡ xuống thừ trên cây cung của một gã Đại Tiễn sư bị chết."

Nữ tử đội nón và nam nhân kia nhìn nhau, không thể xác định lời Dữu Khánh nói là thật hay giả, chỉ có thể tạm thời chờ đợi, chờ hai người khác đưa tới kết quả thẩm vấn.

Nửa bức họa kia, nữ tử đội nón y nguyên cầm tại trên tay nhìn nhìn, tựa hồ muốn nhìn ra có giấu huyền cơ khác hay không.

Không bao lâu sau, Hứa Phí và Trùng Nhi đều được dẫn trở về, hai người vẫn còn kinh hồn chưa định, phụ nhân kia cười nói: "Tiểu thư, tên này tên là A Sĩ Hành, xác thực là thí sinh." Lại chỉ tới Hứa Phí, "Hắn cũng là thí sinh, có hai thí sinh."

Nữ tử đội nón a một tiếng, có chút ngoài ý muốn, ánh mắt nhìn chăm chú về phía Trùng Nhi.

Phụ nhân nói: "Là một tên thư đồng."

Lúc này nữ tử đội nón không nói gì nữa, chậm rãi bước đi, dương tay, buông lỏng ngón tay ra, để cho gió cuốn đi nửa bức thư pháp kia.

Nam nhân đánh Dữu Khánh bị thương thì nhặt lên ngân phiếu trên mặt đất, đem Điểm Yêu lộ và Hồng tơ đều nhét vào trong người mình.

Dữu Khánh đột nhiên cảm giác được bầu không khí không thích hợp, không nghĩ tới bày ra cám dỗ hơn mười vạn lượng bạc còn chưa đủ, quyết định thật nhanh, đột ngột nói một tiếng: "Việc các ngươi muốn làm trong chuyến đi này, ta hẳn có thể giúp đỡ các ngươi."

Hắn đã chuẩn bị sẵn lời để đối chất, lại phát hiện mấy người này vậy mà không có dùng Hứa Phí và Trùng Nhi để xác định lai lịch mấy đồ vật trên người hắn, trong ngôn ngữ tựa hồ chỉ cần có thể xác nhận bọn họ là thí sinh vậy đủ rồi, tựa hồ cũng không quan tâm tới chuyện khác. Nhất là nhìn thấy đối phương bắt đầu thu cất tài vật của hắn thì hắn đột nhiên nhận ra nguy hiểm, mới nói ra lời ấy.

Lời này vừa nói ra, bốn người Diệu Thanh đường đều trở nên sửng sốt, đều chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía hắn, kể cả nữ tử đội nón kia.

Thấy lời nói của mình tựa hồ sinh ra hiệu quả rõ ràng, Dữu Khánh thầm thở phào nhẹ nhõm, biết được mình nói bừa đúng rồi, mấy người này quả nhiên bị chuyện gì đó là phức tạp.

Kỳ thực cũng không tính nói bừa, có tiền căn, tối hôm qua hắn đã phát hiện thấy nữ tử đội nón tựa hồ tâm sự trùng điệp, huống hồ đối phương cũng thuận miệng nói qua một câu có việc ưu tiên, hắn lúc đó còn hơi chút suy nghĩ người của U Giác Phụ chạy đến Cổ Trủng Hoang Địa có thể có việc gì để ưu tiên.

Hứa Phí và Trùng Nhi vẫn còn đang kinh sợ, cũng không nhận thấy được gì khác.

Nói chung ánh mắt bốn người Diệu Thanh đường đều như ngừng lại trên người Dữu Khánh. Nữ tử đội nón nghiêm chỉnh xoay người đối diện với Dữu Khánh, hỏi: "Ngươi giúp chúng ta? Ngươi biết chúng ta muốn làm gì?"

Dữu Khánh: "Ta biết sơ sơ Bặc tính thuật, lần này vào kinh thành, ta đã tính được mình sẽ có một kiếp, cũng tính được sau khi mình gặp nạn sẽ cùng một nữ nhân kết duyên, nữ nhân này sẽ giúp ta thoát ly hiểm cảnh. Bây giờ nhìn đến, nữ nhân này tám chín phần mười chính là ngươi rồi." Đối với nữ tử đội nón đưa ra giọng điệu khẳng định.

Đột nhiên toát ra lời nói hoang đường như vậy, không nói tới bốn người Diệu Thanh đường, ngay cả Hứa Phí và Trùng Nhi đều triệt để choáng váng, đều muốn hỏi một chút Dữu Khánh có biết mình đang nói cái gì hay không.

Nữ tử đội nón nhịn không được phì cười một tiếng, "Đã là tân khoa cử nhân, lại là người giới tu hành, vậy mà còn là một tên lừa gạt, ngươi còn muốn làm gì?"

Dữu Khánh nhìn nàng chăm chú, "Nếu như ta tính không sai, chuyện ngươi muốn làm lần này đối với ngươi mà nói là trọng yếu phi thường, còn trọng yếu hơn cả mạng sống của ba chúng ta!"

Nữ tử đội nón tức thì chuyển sang nhìn thẳng mắt hắn, trong mắt hiện lên vẻ kinh nghi.

Thoáng trố mắt, phụ nhân chợt nổi giận nói: "Lời vô dụng, không trọng yếu chạy nơi đây tới làm gì? Tiểu thư, tiểu tử này miệng không trung thực, ngươi đừng bị hắn lừa gạt."

Chỉ với những lời này của bà ta, Dữu Khánh lập tức đối với nữ tử đội nón dội ra một câu, "Trượng phu của ngươi có phiền phức!" Trong đầu còn chuẩn bị một câu nói dự phòng nếu vạn nhất đoán sai.

Lời này vừa nói ra, bốn người Diệu Thanh đường triệt để sợ ngây người.

Không sai, trượng phu của nữ tử đội nón đích xác có phiền phức.

Nữ tử đội nón tên là Thiết Diệu Thanh, là lão bản nương (bà chủ) của Diệu Thanh đường - U Giác Phụ.

Phụ nhân tướng mạo mạnh mẽ, hơi đẫy đà tên là Tôn Bình, là chưởng quỹ của Diệu Thanh đường. Nam nhân nhìn dường như có quan hệ phu thê với bà ta, đồng dạng có chút mập mạp là trượng phu của bà ta, tên là Chu Thượng Bưu. Một nam nhân khác tướng mạo bình thường, cũng chính là kẻ đánh Dữu Khánh bị thương, tên là Trình Sơn Bình, cùng Chu Thượng Bưu đều là người làm cho Diệu Thanh đường.

Mà lão bản của Diệu Thanh đường, cũng chính là trượng phu của Thiết Diệu Thanh, tên là Nhan Hứa, đã là bị trúng kỳ độc, nguy tại sớm tối. Toàn thể Diệu Thanh đường đang tìm không được phương pháp giải cứu, nào ngờ vào lúc này, U Nhai chưởng quản U Giác Phụ đột nhiên phát ra nhiệm vụ, đem tới hi vọng cho Thiết Diệu Thanh, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ lần này trước tiên, liền có thể đưa ra yêu cầu khen thưởng với U Nhai, liền có thể thỉnh U Nhai cứu trượng phu của mình.

Vì vậy nàng liền dẫn nhân thủ chạy đến Cổ Trủng Hoang Địa.

Nhân thủ của Diệu Thanh đường cũng không nhiều, ngoại trừ lưu lại hai người chiếu cố Nhan Hứa bị trúng độc, toàn bộ những người khác nàng đều dẫn theo rồi, chính là ba người trước mắt này.

Đột nhiên trở nên yên tĩnh, Hứa Phí và Trùng Nhi lập tức từ phản ứng của bốn người nhìn ra được một chút, không khỏi hai mặt nhìn nhau, đều là cảm giác 'A Sĩ Hành' đột nhiên trở nên có điểm mơ hồ.

Keng! Thiết Diệu Thanh đột nhiên rút kiếm, mũi lưỡi đột nhiên gác ngang tại trên cổ Dữu Khánh, liếc mắt nhìn Hứa Phí, lạnh lùng nói: "Xem tướng mạo các ngươi không bình thường, ngươi không phải thí sinh, nói, là ai phái tới?"

Nàng theo bản năng hoài nghi Dữu Khánh là người của cửa hàng nào đó tại U Giác Phụ phái tới, vì vậy hiểu rõ tình hình Diệu Thanh đường, nếu không một tên thí sinh không quen không biết vào kinh thành đi thi làm sao có thể có thể biết được trượng phu của mình có phiền phức. Nếu thật sự có khả năng thần toán, vậy thì rất giỏi? Chỉ là Cổ Trủng Hoang Địa lại há có thể vây khốn loại nhân vật này!

Nhìn nhìn phản ứng, Dữu Khánh biết rõ mình đoán đúng rồi, dù cho kiếm gác ở trên cổ cũng không chút nào hoảng rồi, "Nói cho ta, chuyến này ngươi muốn làm gì. Nếu như ta không giúp được ngươi, ngươi giết ta cũng không trễ, nói ra cũng sẽ không mất mát cái gì."

Trình Sơn Bình quát lớn: "Ngậm miệng! Chính ngươi ngay cả an toàn rời đi Cổ Trủng chi địa đều không làm được, còn dám trâng tráo nói giúp chúng ta. Lão bản nương, kẻ này lời ngon tiếng ngọt, tất nhiên có trá, lập tức giết hắn để tránh khỏi bị hắn đầu độc!"