Băng Xuyên Tiệm Noãn

Chương 17



Vào đông trời tối sớm, còn chưa tới 8 giờ, cả thành phố nổi ánh đèn rực rỡ, dòng người nối liền không dứt. Trên tấm biển quảng cáo lớn giữa quảng trường, nụ cười nhẹ nhàng của nữ siêu sao chuyên nghiệp, niềm nở thân thiện chiếm ở vị trí cao cao.

Tháng mười hai gió thật kinh người, xuyên một lớp khẩu trang cũng thấy lạnh buốt, Lâm Tri Dạng lướt mắt nhìn một vòng, bị đủ loại ánh sáng chiếu vào, khẽ nheo mắt lại. Cảnh tượng chợt làm cô nhớ đến một câu mà cô đã đọc trong một cuốn sách từ rất lâu: Đèn neon giết chết bóng đêm, trầm mặc giết chết tình yêu.

Vốn định đăng weibo, nhưng sợ bị nói là thất tình, vậy thì xui xẻo quá.

Vì vậy chỉ đăng nửa câu đầu lên vòng bạn bè. Rất nhanh liền nhận được bình luận:

[Kiều Kiều Kiều: Cá mập tới cá mập đi, máu quá, nghe không hiểu nổi. Ra đây chơi đi!]

[Yang: Bận hẹn hò rồi, đừng quấy rầy tớ (🙂)]

[Kiều Kiều Kiều: Á à (🙂), làm bộ tin tiểu hòa thượng nhà cậu nha, bà đây rất có lệ vui vẻ.]

[Yang: Người xuất gia không nói dối (🙏)]

Ở trong mắt Minh Tiêu Kiều, Lâm Tri Dạng từ khi độc thân, toàn thân đều là thanh tâm quả dục hòa thượng. Mỗi tháng chỉ ra ngoài chơi không quá hai lần, cả ngày ở nhà đọc sách uống trà, thỉnh thoảng mới đồng ý ra ngoài chơi, tới tối 11 giờ liền kêu phải về nhà.

Cô nói dối quá nhiều, nay nói thật ngược lại chẳng ai tin.

Lâm Tri Dạng đỗ xe xong, từ cổng số 2 đi vào trung tâm thương mại, Úc Triệt vừa vặn gửi tin nhắn đến: [Tôi lấy vé rồi, năm phút sau gặp ở chỗ xoát vé.]

[Tôi mua trà sữa và bỏng ngô rồi.]

Cô nâng khóe miệng, đi thẳng lên tầng bốn, lấy vé của mình và bước vào rạp chiếu phim.

So với bên ngoài lạnh lẽo, bên trong rạp chiếu phim thực sự ấm áp, chỗ ngồi của cô cùng 2903 lần lượt ở ghế 3, 4 hàng thứ tám.

Vì đây là một bộ phim mới ra mắt, hiện đang rất hot, lại còn là tối thứ sáu, chỗ ngồi gần như kín mít. Úc Triệt nhất thời nảy lòng tham, lúc mua vé muốn chọn vị trí ở giữa đã không còn chỗ nào.

Cũng may màn hình trong rạp chiếu lớn, ngồi xa cũng không ảnh hưởng gì.

Lâm Tri Dạng bỗng dưng vô cớ khẩn trương, siết chặt dây thép trên khẩu trang, đảm bảo chính mình thực an toàn.

Mặc dù cô cũng chưa đủ nổi tiếng để có thể gặp được người hâm mộ trên phố, nhưng cô thật sự không muốn mang đến rắc rối cho Úc Triệt, hơn nữa, đụng phải người quen còn tệ hơn là gặp fan.

Chẳng may bị gặp được, lần sau sẽ không có loại quyền lợi như thế này nữa.

Nói ra thì không ai tin đâu, nhưng quen nhau gần một năm rồi đây là lần đầu tiên các nàng cùng ra ngoài xem phim.

Còn là lén la lén lút.

Gánh nặng đường xa.

Dựa theo tin nhắn đi đến trước mặt Úc Triệt, Úc Triệt thẳng lưng ngồi ngay ngắn, trên tay cầm một túi bỏng ngô in họa tiết hoạt hình, nhưng biểu cảm cùng tư thế lại như ôm một xấp giáo trình dạy học.

Trà sữa đã sớm được nàng để vào tay vịn của Lâm Tri Dạng, Úc Triệt ngẩng đầu nhìn cô, khẽ mỉm cười một cái.

Sông băng mỉm cười, hoa nở xuân về.

Lâm Tri Dạng tâm tình vui vẻ, ở trong rạp chiếu mờ ảo giao tiếp ánh mắt với Úc Triệt, nàng ra hiệu cho cô uống trà sữa trước đi.

Nhấc nó lên, thấy rõ nhãn dán trên thân ly, là loại trà sữa khoai môn trân châu cô thích nhất, vẫn còn nóng.

Úc Triệt không thích uống mấy thứ linh tinh, bên tay vịn chỉ có một chai nước khoáng.

Lâm Tri Dạng nắm chặt ly, mới ngồi xuống, bộ phim chính thức bắt đầu. Đèn trong rạp dần tắt, chỗ ngồi tối sầm lại, ánh đèn sáng trên màn ảnh thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người.

Lúc này Lâm Tri Dạng mới dám thả lỏng, tháo khẩu trang xuống, nhẹ giọng hỏi nàng: "Uống nước suối không lạnh sao?"

"Còn tốt."

Trên xe Úc Triệt có bình giữ nhiệt, nhưng mang bình giữ nhiệt vào rạp chiếu phim thì có chút không thích hợp, vậy nên tiện lúc mua trà sữa cho Lâm Tri Dạng lấy luôn một chai nước khoáng, nào khát thì có thể uống.

Lợi dụng bối cảnh ồn ào ầm ĩ trong phim, Lâm Tri Dạng cắm ống hút vào cốc trà sữa, đưa lên miệng Úc Triệt: "Uống thử cho nóng đi, cho chị uống hớp đầu tiên đó."

Úc Triệt không thích đồ ngọt, nhưng Lâm Tri Dạng thường xuyên mua trà sữa đến căn hộ, thời điểm nàng dọn dẹp bàn, phát hiện phần lớn đều là loại này.

Lòng tốt khó thể chối từ, đặc biệt là ánh mắt Lâm Tri Dạng nhìn nàng khích lệ, Úc Triệt cúi đầu nhấp một ngụm, hương khoai môn hòa quyện với mùi thơm của sữa, vị ngọt lập tức tan ra trong miệng.

Dùng từ thình hành mà nói, phảng phất như hút một hơi chữa lành mọi thứ.

Chờ nàng ngổi thẳng lại, Lâm Tri Dạng thực tự nhiên mà đưa ống hút lên miệng hút một ngụm, hỏi nàng: "Thế nào, uống ngon không?"

Úc Triệt nhìn chằm chằm vào ống hút một lúc mà ngẩn ngây, suy nghĩ xem vết son môi của mình có trên ống hút hay không, lại nghĩ, so với hôn trực tiếp thì nụ hôn gián tiếp này còn rung động hơn.

"Cũng ngon."

Lời này hơn phân nửa là khách khí, Lâm Tri Dạng buồn cười nở nụ cười.

Tuy rằng mỗi ngày đều ồn ào la lên muốn kiêng đường, còn cùng bọn Minh Tiêu Kiều, Chu Ngọc lập một nhóm nhỏ ăn kiêng, nhưng cuối cùng thì cũng ăn không ít đồ ngọt.

Người có tính kỷ luật như Úc Triệt không nhiều lắm, có một lúc Lâm Tri Dạng trêu ghẹo nàng nói nàng có thói quen sinh hoạt như người già, lúc ấy nàng im im không nói gì. Nhưng đến khi cơn buồn ngủ của cô ập tới nàng mới chợt hỏi một câu: "Em nghĩ tôi già rồi đúng không?"

Lâm Tri Dạng rùng mình một cái, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, ý chí sinh tồn khiến cô điên cuồng thốt ra lời dỗ ngon dỗ ngọt, may sao mới thoát được một kiếp nạn.

Bộ phim này là một bộ phim cổ trang, nói về chính nghĩa giang sơn và nữ nhi giang hồ tình trường, mặc dù loại đề tài này được quay rất khó, nhưng đạo diễn giỏi hợp tác với diễn viên giỏi, điểm hay mới dần lộ ra.

Một trong những nguyên nhân lớn nhất khiến Lâm Tri Dạng cảm thấy hứng thú với bộ phim này, chính là bên cạnh cốt truyện chính còn ám chỉ đến một tuyến phụ bách hợp, nữ tướng quân anh dũng cùng tiểu quận chúa không rành thế sự, kết thúc lại rất bi thương.

Bộ phim nửa phần trước còn tính là nhẹ nhàng, Lâm Tri Dạng cùng mọi người trong rạp cùng nhau ha hả cười, thuận tiện còn ghét bỏ mấy đứa nhỏ ghế sau quá ồn ào.

Khi chiếu đến cảnh của cặp bách hợp, cô tay trái cầm trà sữa, tay phải âm thầm tiến đến bên Úc Triệt.

Úc Triệt không né tránh cũng không nắm lấy, Lâm Tri Dạng hứng khởi, muốn cùng nàng mười ngón đan chặt, khi đầu ngón tay cô khẽ xâm nhập vào khe hở trên bàn tay nàng, Úc Triệt mặc danh căng thẳng, không để cho cô tiếp tục nữa. Lâm Tri Dạng lùi lại mà chơi đùa với bàn tay nàng, ngón tay mềm mại như không xương, lạnh như băng.

Cô lo lắng nhìn quần áo trên người Úc Triệt, chiếc áo khoác lông bao quanh chiếc áo len cổ lọ không mỏng, hệ thống sưởi ấm trong rạp cũng tốt, hẳn là không có vấn đề gì.

Tay chân Úc Triệt vào mùa thu mùa đông thường rất lạnh, buổi tối khi ngủ cùng nhau, Lâm Tri Dạng thường lấy thân mình làm ấm cho nàng.

Ngón trỏ Lâm Tri Dạng đeo một chiếc nhẫn bạc, hơi nhiễm lạnh, hơi cộm ở đốt ngón tay của Úc Triệt.

Úc Triệt lúc nãy vừa mới cự tuyệt cùng cô mười ngón đan chặt, lúc này mặc cho cô chơi đùa với ngón tay mình, ngượng ngùng vừa rồi cực khổ để nhịn xuống nay dần trỗi dậy. Nàng nhớ tới lần đầu mới gặp nhau, Lâm Tri Dạng đi tới nắm lấy tay nàng, cũng ấm nóng như thế này.

Lúc tách ra, độ ấm trên tay cô còn sót lại thật lâu không biết mất, làm lòng nàng cũng ấm áp hồi lâu.

Thế nên lần thứ hai gặp mặt, Úc Triệt có hy vọng lại bị mất hứng, vốn dĩ người đã gặp qua một lần, liền không cần bắt tay chào hỏi sao.

Phần sau tiến vào phần cao trào của phim, chẳng sợ đám nhỏ ở sau ríu rít, thỉnh thoảng còn đá vào lưng ghế của mình, Lâm Tri Dạng vẫn tập trung tinh thần chú ý đến cốt truyện.

Ở vài đoạn quan trọng, cô mới ghé sát bên tai Úc Triệt bình luận cùng phỏng đoán vài câu, thời gian còn lại đều chăm chú nhìn lên màn hình.

Úc Triệt nhân cơ hội hơi hơi nghiêng mắt nhìn cô, nghĩ thầm chọn bộ phim này là đúng rồi, em ấy rất thích.

Lâm Tri Dạng lớn lên rất xinh đẹp, lông mi dài cong vút, đôi mắt sáng ngời, chiếc mũi thẳng tắp, miệng ngậm ống hút trên môi.

Quay trở lại bộ phim, liền nhìn thấy thần sắc buồn bã của nhân vật nữ chính.

Chuyện tình của cặp bách hợp kia mờ mịt lại còn quá ngang trái, gặp nhau trong cảnh loạn lạc, hai nữ nhân vì thời thế mà kìm nén tình càm, lại đồng thời cứu rỗi lẫn nhau.

Nữ tướng quân thân gánh trọng trách lớn, chịu đủ kiêng kị cùng suy đoán, tiểu quận chúa lại không thể không đi hòa thân*.

*Hòa thân (和親): là một chính sách chính trị của các quân vương Đông Á, chủ yếu nói đến Trung Quốc, khi quyết định gả con gái chính mình hoặc nội tộc cho quân chủ nước khác đổi lấy mối quan hệ hữu hảo giữa hai nước. Đây được xếp vào dạng hôn nhân chính trị.

Bởi vì không phải vai chính, kết cục chính là, một người chết trên chiến trường, một người tự vẫn nơi đất khách quê người.

Trong bộ áo giáp của nàng rơi ra chiếc khăn lụa nhận được khi còn niên thiếu, thanh kiếm em tự vẫn chính là thứ mà ai đó thích nhất rồi tặng lại cho em.

Khi nhìn thấy hai chi tiết này, Lâm Tri Dạng gần như không kìm nước mắt, bàn tay nắm chặt tay Úc Triệt tăng lên lực.

Úc Triệt đem một tay khác phủ lên tay cô, vỗ vỗ trấn an.

Muốn khóc, lại không thể khóc, cô là một người cảm tính, chỉ cần một giọt nước mắt rơi xuống, cũng đừng mong dừng lại, vì thế Lâm Tri Dạng phải khắc chế cảm xúc.

Thẳng để khi đứa bé phía sau lại vô tình đá chân vào lưng ghế cô, nói to một tiếng: "Ba ba, ba đừng khóc nhè, xấu quá."

Lâm Tri Dạng nhịn không được, cười thành tiếng.

Hơn nửa túi bỏng ngô đều bị Lâm Tri Dạng ăn sạch, trà sữa uống cũng nhìn thấy đáy. Kết phim nói chung là có hậu, nhưng có quá nhiều người chết, nỗi buồn thoáng qua khiến bộ phim trở nên sâu xa hấp dẫn hơn.

Trước khi ánh đèn sáng lên, Lâm Tri Dạng cùng Úc Triệt từng người mang khẩu trang lên.

Sau khi tan cuộc, các nàng một trước một sau theo dòng người đi ra ngoài, không nói lời nào, cứ như hai người xa lạ.

Lâm Tri Dạng tưởng như mình đang làm gián điệp cho một cuộc chiến lớn, tự giễu chính mình, cho dù đang ở trong đỉnh lưu yêu đương, cũng không cẩn thận như các nàng.

Bởi vì uống quá nhiều trà sữa, Lâm Tri Dạng nói với Úc Triệt một tiếng rồi vào nhà vệ sinh. Úc Triệt đứng chờ ở trước nhà vệ sinh, thấy Lâm Tri Dạng ra tới, chờ đến lúc cô rửa tay mới bước trước một bước ra ngoài.

Lâm Tri Dạng đi theo sau, ngoài ý muốn phát hiện Mạnh Dữ Ca cùng Kỳ Úy, đối phương tựa hồ đã sớm thấy cô, ý vị thâm trường mà nhướng nhướng mi.... Lâm Tri Dạng cạn lời.

Chỉ biết Mạnh Dữ Ca muốn gặp Kỳ Úy, không biết các cô ấy cũng đi xem phim, còn ở cùng rạp chiếu phim.

Hiện tại đã qua 11 giờ, hai người vẫn theo thói quen cũ, thích xem phim vào xuất chiếu đêm.

Kỳ Úy yên lặng ngồi một bên, Mạnh Dữ Ca biểu tình như mất sổ gạo đứng khoanh tay, cũng không giống bộ dáng đang cao hứng.

Lâm Tri Dạng thầm mắng đứa ngốc này thật kỳ quái, đã ra gặp lại bày đặt không tình nguyện, làm như kẻ thủ với nhau.

Lâm Tri Dạng rất muốn biết Mạnh Dữ Ca đang nghĩ cái gì, nếu là cô, cô sẽ không tha thứ cho Kỳ Úy. Chẳng sợ đối phương có bao nhiêu lý do cùng khổ sở, một khi tình cảm bị tổn thương, rất khó để trở lại như ban đầu, về sau dây dưa chỉ là chấp niệm cùng quấy rầy thôi.

Nếu cô thích cô nhất định sẽ theo đuổi, khó khăn bao nhiêu cũng không sao; nhưng một khi đã không cần cô, cô tuyệt đối sẽ không quay lại.

Bởi vì cách xa nhau, Lâm Tri Dạng lười đi đến chào hỏi, sợ Úc Triệt đợi lâu, liền trực tiếp rời đi.

Mới xuống lầu, liền nhận được tin nhắn: [Bồ câu: Người cùng cậu nói chuyện chắc là bạn gái phải không, rất cao, khí chất không tồi nha.]

[Yang: Cậu lập tức sẽ bị diệt khẩu.]

[Yang: *meme*]

[Bồ câu: Bình tĩnh coi bà, tớ chỉ thấy cao thấp béo gầy thôi.]

Lâm Tri Dạng không để ý tới, cũng không dám nói cho Úc Triệt.

Hai người hôm nay đều lái xe ra ngoài, tự lái xe trở về căn hộ, trước khi vào phòng, di động của Úc Triệt chợt đổ chuông.

Nàng ra ban công để nghe điện thoại, Lâm Tri Dạng buồn chán nằm trên sô pha chờ nàng, mơ hồ nghe được hai ba câu: "Ngày chín là ngày làm việc, em không trở về được."

"Em cũng không phải là trẻ con, không cần mua bánh kem."

"Cũng không quan trọng lắm."

Mọi người cho mình xin 1 VOTE nhé >3<