Băng Xuyên Tiệm Noãn

Chương 25



Buổi sáng mùa đông, ánh nắng khoan thai đến muộn, sương mù tan dần, cái se lạnh của mùa đông tràn về, nhưng cuộc sống thường ngày của người thành thị dường như không bị ảnh hưởng. Xe cộ đông đúc, sự hối hả náo nhiệt vẫn như trước.

Đến khi tỉnh lại đã là 9 giờ ngày hôm sau, Úc Triệt chịu đựng cơn đau đầu từ trên giường ngồi dậy, hoảng hốt nhìn trái phải. May mắn thay mỗi lần say nàng còn biết đường trở về phòng, còn biết đắp chăn trước khi ngủ.

Bằng không, nếu ở trong phòng khách cả đêm với thời tiết này, bị cảm cũng rất phiền phức.

Say rượu đến mức đầu óc choáng váng nặng trĩu, cổ họng khô rát đau nhức, cảm giác nóng rát trong dạ dày vẫn còn thoang thoảng. Nàng đã quen với loại khó chịu này, cũng không muốn giải tỏa, bình thản đi tắm rửa, dọn dẹp phòng ngủ và xử lý những chai rượu rỗng bên ngoài phòng khách.

Di động bị ném trên ghế sô pha ngoài phòng khách vì để quên nên bị tắt nguồn, Úc Triệt không để ý, vội một lúc sau mới cầm đi sạc điện.

Thẫn thờ, trong chớp mắt, một đoạn hình ảnh mơ hồ hiện liên, không rõ ràng lắm, nhưng cũng đủ khiến tim nàng nhảy lên.

Trong ký ức cuối cùng của tối hôm qua, hình như nàng muốn gọi cho Lâm Tri Dạng...Gọi, nàng còn nhớ rõ trong nháy mắt mình đã hạ quyết tâm làm việc đó.

Nhưng trong khi vẫn còn đang đấu tranh tư tưởng thì nàng dần mất đi ý thức.

Rốt cuộc là có gọi hay không nhỉ?

Vội vàng đem di động cắm sạc trên ổ điện ở tủ đầu giường, Úc Triệt ngồi xổm bên tủ đầu giường khởi động máy, mở khóa rồi vào xem lịch sử cuộc gọi.

Có một cuộc trò chuyện cùng "Lâm tiểu thư" vào tối hôm qua lúc 22:12, thời gian cuộc gọi là 5 phút 37 giây.

Không phải là say rượu sinh hoảng tưởng, nàng thật sự đã gọi đi.

Lâm Tri Dạng không chỉ không có chặn nàng, còn nhận điện thoại của nàng, cùng nàng nói chuyện hơn năm phút.

Úc Triệt cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Ngày hôm qua nàng uống quá nhiều, lại khóc một trận lớn, thời điểm gọi điện thoại thì đã mệt đến kiệt sức.

Tiềm thức không mong đợi Lâm Tri Dạng sẽ nghe máy, cho nên chỉ chấp nhất muốn gọi một lần thôi, cũng không có ý nghĩ sẽ chờ bên kia nói chuyện.

Hiển nhiên, Lâm Tri Dạng không có vô tình như nàng tưởng tượng.

Tim bắt đầu loạn nhịp, Úc Triệt vẫn giữ vững tư thế ngồi xổm tận khi chân bắt đầu mất cảm giác, nghĩ mãi vẫn không nhớ tối qua đã nói gì với Lâm Tri Dạng, là những lời kỳ quái không nên nói sao? Hay chỉ là đứng đắn hỏi thăm thôi? Có lẽ cái gì cũng chưa nói.

Năm phút, Lâm Tri Dạng có mất kiên nhẫn không?

Bị người cũ dây dưa không rõ hẳn là cực kì khó chịu, Lâm Tri Dạng đã từng nói cô không thích vương vấn mãi trong lòng không dứt được.

Vừa tự trách vừa ảo não, càng thấy tiếc nuối nhiều hơn.

Đã rất lâu rồi nàng không được nói chuyện với Lâm Tri Dạng, cũng không có ký ức quý giá như vậy, làm sao nàng lại không có chút ấn tượng nào chứ.

Sau khi vắt óc suy nghĩ kĩ càng, trái lại những mảnh kí ức càng ngày càng rời rạc, khó có thể kết nối lại. Một lúc lâu sau, nàng đỡ lấy mép giường đứng dậy, hai chân vốn đã mất ý thức đột nhiên tê rần khó chịu, phải một hồi lâu mới dần dần bình phục.

Nàng thoáng nghĩ, tại sao phải để tâm chứ, dù sao nàng có nói cái gì, thì Lâm Tri Dạng cũng sẽ không quan tâm đâu.

Nàng ắc hẳn nên cẩn thân hơn, không nên làm ra chuyện như vậy, nếu như còn thường xuyên quấy rầy em ấy, sớm muộn số điện thoại này cũng sẽ bị chặn thôi.

Mặc dù vậy, nàng vẫn chờ mong Lâm Tri Dạng có thể gọi lại cho nàng, cho dù tốt hay xấu cũng được, ít nhất cô có thể nói cho nàng biết nội dung của cuộc gọi đêm qua được không.

Nhưng đến ngày hôm sau, cũng không có chút tin tức gì từ Lâm Tri Dạng.

Tâm trạng của Úc Triệt dần dần trầm xuống, nàng thậm chí còn nghĩ đến cách hay mình cứ như bình thường gọi cho em ấy, giải thích là do hôm qua nàng uống say nói bậy, kêu em ấy đừng để trong lòng.

Nhưng vờ như bình thường như vậy khó tránh khỏi ngại ngùng.

Thẳng đến tối hôm đó, weibo của Lâm Tri Dạng đăng một bài viết mới 《 Bàn luận về tác hại của việc uống rượu bia thâu đêm của người trẻ tuổi 》

Đứng hình hồi lâu, như một tiếng chuông sớm đánh thức sức sống của vạn vật, trước thời khắc rơi xuống địa ngục, lại như nhìn thấy sợi dây thừng cứu mạng do chúa trời thả xuống.

Lâm Tri Dạng không phải thờ ơ.

Thế nhưng, hình như cô đang ẩn ý phê bình tình trạng say xỉn của nàng đúng không, rốt cuộc đúng là nàng có nói gì đó? Muốn không để tâm cũng không được mà.

*

Ba mẹ Lâm Tri Dạng đã ly hôn trong hòa bình khi cô còn học cấp ba, không có bất kỳ tranh chấp về tình cảm hay tài sản, chỉ là hai người đều cảm thấy khi chung sống với nhau thì không có kỳ vọng gì về tương lai, họ đã cùng nhau hỏi ý Lâm Tri Dạng vài lần, cuối cùng vui vẻ ly hôn.

Buổi lễ chia tay đầy ý nghĩa, đêm đó cả gia đình ba người cùng nhau ăn tối, chụp ảnh polaroid, viết ngày tháng và lời chúc phúc, mỗi người đều mong muốn có một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Có thể là do thái độ của hai người đó quá lãnh đạm, Lâm Tri Dạng cũng không cảm thấy việc ba mẹ ly hôn sẽ làm cô tổn thương, cho nên cô còn phá lệ ưu ái nói một câu "không thể hòa hợp thì chia ly cũng tốt".

Ba cô Lâm Huy mấy năm trước đã cưới một người vợ mới, người phụ nữ đó lớn hơn Lâm Tri Dạng một giáp, chín chắn thùy mị thướt tha, do còn trẻ cho nên ở cùng với Lâm Huy có vẻ không hợp lắm.

Lâm phu nhân mới đến từ An Thành, lúc mang thai, bà đã cùng Lâm Huy trở về định cư ở An Thành.

Đứa con trai út Lâm Chí Hào năm nay ba tuổi, Lâm Huy thỉnh thoảng sẽ gửi cho Lâm Tri Dạng vài bức ảnh, rõ ràng là không muốn giấu giếm còn muốn chia sẻ đứa bé với người khác, nhưng lại luôn miệng nói: "Nó lớn lên không đáng yêu như con hồi bé đâu."

Lâm Tri Dạng thờ ơ: [Lớn lên giống ba là đủ rồi.]

Lâm – tuổi không còn trẻ mà còn bày đặt có con – Huy trả lời: [Quả thật là đủ rồi.]

Mẹ Lâm Tri Dạng lại càng tiêu sái hơn, sau khi Lâm Tri Dạng thi đại học xong liền bay đến nước A công tác, thực mau liền tìm được một người bạn trai. Đồng dạng, người đàn ông kia so với Lâm Tri Dạng cũng chỉ lớn hơn mười mấy tuổi.

1m9, cơ bụng sáu múi, mắt màu lam, tóc bạch kim, mỗi bức ảnh mẹ cô gửi ông ta đều treo trên miệng nụ cười tự tin tiêu chuẩn của người nước ngoài.

Lâm Tri Dạng trả lời: [Diễm phúc không cạn nha.]

Tôn Thục Ý nữ sĩ trả lời: [Chúc con cũng may mắn như vậy nha.]

[......]

Có đôi khi Lâm Tri Dạng đối với thái độ sống của ba mẹ cô mà dở khóc dở cười, không biết mình nên im lặng hay là vỗ tay tán thưởng nữa.

Nói chung, đa số thời gian cô cũng không quan tâm đến sự lựa chọn của bọn họ, vẫn thường xuyên giữ liên lạc với cả hai bên, tình thương của ba và tình thương của mẹ cũng không thiếu.

Lúc trước, Lâm Huy đã rủ cô đến An Thành để cùng ăn mừng năm mới, và ông trấn an cô rằng mẹ kế rất ủng hộ, còn em trai cũng hứa sẽ ngoan ngoãn.

Nghe được cả đứa bé ba tuổi cũng được "an bài", Lâm Tri Dạng cười cười nói qua di động: "Cảm ơn lòng tốt của lão đồng chí, nhưng con lười biếng lắm, không muốn đến đó đâu. Năm sau con sẽ đến chúc Tết ba. Năm nay đêm giao thừa con ở đây với bạn rồi, cậu ấy cũng không trở về nhà."

Lâm Huy biết tính Lâm Tri Dạng, muốn đến thì sẽ đến, không muốn đến thì có ép cũng đừng nghĩ tới.

Vì thế ông cũng vui vẻ nói: "Được rồi, sợ con đến rồi lại không được tự nhiên, ba sẽ chuyển một ít tiền vào tài khoản cho con, nhớ mua nhiều đồ ăn ngon về ăn nha. Con không cần tới chúc Tết ba đâu, qua Tết Nguyên Tiêu, ba sẽ đến thăm con, chúng ta hai ba con cùng nhau tâm sự. Thật sự không được nữa thì gọi mẹ con từ nước ngoài trở về, ba không biết bà ấy nghĩ cái gì, định đợi đến lúc con gả chồng mới chịu trở về sao."

Khuấy đều tách cà phê, ngửi mùi thơm của cà phê, Lâm Tri Dạng nhắc nhở ông: "Ba quên rồi sao, con sẽ không gả chồng đâu."

"Ba không quên, con không gả cũng được, nhưng phải cưới một người về nha!" Lâm Huy cả đời đều là người hào hoa phong nhã, ông đã tiếp cận được sự tân tiến của thế giới, "Nam nữ gì cũng được, chỉ cần tìm được người con yêu thích, thiếu cái gì thì với với ba. Ba nói cho con biết, tiền của ba giờ mà con không chịu tiêu, chờ thằng nhóc kia lớn lên, khẳng định sẽ tiêu sạch sẽ, đến lúc đó sẽ không còn phần cho con đâu."

Được thế hệ trước khai sáng, Lâm Tri Dạng không thể không mỉm cười.

Mạnh Dữ Ca chậc lưỡi, gia đình Lâm Tri Dạng là gia đình kỳ lạ nhất mà cô ấy từng thấy, mấu chốt là một nhà ba người đều tận hưởng, không có ai cảm thấy khó chịu không vui.

Thỉnh thoảng ba người còn có thể gọi video cùng nhau.

Lâm Tri Dạng ôm gấu bông, Lâm Huy ôm con trai, Tôn Thục Ý ôm người bạn trai điển trai.

Cảnh tượng hỗn loạn.

Bởi vì từ nhỏ Mạnh Dữ Ca đã ở cùng ông bà mình, sau khi ông ba qua đời, cô ấy cũng không cần lo lắng việc phải về nhà vào dịp Tết Âm Lịch.

Hai người tích trữ vô số đồ cho năm mới, thập phần thoải mái trả qua một kỳ lễ Tết. Mạnh Dữ Ca chuẩn bị cho cả hai bữa cơm tất niên, ăn xong cùng Lâm Tri Dạng xem gala xuân, phàn nàn từ đầu đến đuôi.

Trong khoảng thời gian đó, Lâm Tri Dạng cầm chặt di động trên tay, thẳng đến khi cô không chịu đựng được nữa liền trở về phòng ngủ, nhưng vẫn không nhận được bất kỳ cuộc gọi nào.

Trên wechat nhận được rất nhiều tin nhắn chúc tết, trong hộp thư trên weibo cũng có rất nhiều lời chúc phúc, cô theo thói quen quyết định không ngủ nữa, kiên nhẫn trả lời từng cái một.

Chỉ có mỗi tài khoản "Que kẹo vải vị bạc hà" lại hỏi một câu khác biệt: Hôm nay bạn có khỏe không?

Lâm Tri Dạng trả lời: "Tôi rất tốt, chúc bạn sức khỏe nha."

Ở bên kia thành phố, Úc Triệt thức khuya cũng nhận được lời chúc này, mím môi, vui vẻ mỉm cười.

Nếu như không thể ở bên nhau, mỗi người đều mạnh khỏe như vậy là tốt rồi.

Đêm nay nàng ở lại Úc gia, cả nhà đoàn viên, mọi người vui vẻ, không còn tranh cãi.

Úc Triệt cũng cảm giác được, mọi người là đang chiếu cố cảm xúc của mình.

Vì vậy nàng ở lại nhà đến mùng ba mới đi.

Bởi vì lúc đến là Úc Thành tự mình lái xe đến rước nàng, lúc đi đương nhiên cũng là Úc Thành đưa đi.

"Úc Triệt, gần đây có phải có gì đó khiến em không vui không?" Úc Thành lái xe, nhớ tới trạng thái của Úc Triệt trong khoảng thời gian gần đây, không chỉ có tính cách lạnh nhạt, mà còn làm người ta lo lắng. "Ở nhà không quen sao?"

"Còn tốt ạ." Úc Triệt biết rõ phiền não của nàng không có liên quan đến mọi người trong nhà, bọn họ cũng không nên biết.

"Anh đã nói chuyện riêng với chị nói không được thúc giục hôn sự của em rồi, mấy ngày nay mọi người cũng không nhắc đến, nhưng em vẫn không vui sao." Úc Thành tự hồ không biết phải làm thế nào.

Úc Triệt ừm một tiếng: "Cảm ơn anh đã nói giúp em."

"Anh không cho bọn họ thúc giục là sợ em không vui liền bỏ đi, chứ không phải là anh không quan tâm em đâu nha."

Úc Thành nói chuyện không giống Úc An Tuần nói một là một hai là hai, không giống Úc Hân hùng hổ dọa người, anh ấy đều đứng ở góc nhìn trung lập mà nói chuyện: "Anh cũng muốn em giống như bọn anh, có một gia đình của mình, em phải suy xét đến chuyện tương lai nữa."

Úc Triệt gằn từng chữ một: "Em chính là đang suy nghĩ về tương lai."

Giọng điệu của nàng đột nhiên trở nên cứng rắn, Úc Thành không ngờ nàng sẽ nói như vậy, "Vậy thì đã lâu như vậy rồi, em có người mình thích chưa?"

Úc Triệt nghe vậy, ánh mắt lạnh đi ba phần, mặt không biểu cảm nhìn về phía Úc Thành, hận không thể cắn răng mà nói: "Không có."

Úc Thành nhìn ánh mắt nàng, hạ quyết tâm nói: "Nếu có, em......"

"Em nói là không có." Úc Triệt không nóng không lạnh cắt ngang, "Không cần dò xét em."

Không được cảm kích, Úc Thành không nói thêm nữa, lại trở về trọng tâm câu chuyện: "Em thích cuộc sống hiện tại của mình sao?"

"Không phải là thích." Úc Triệt sắp xếp lại suy nghĩ của mình, tự giễu nói với anh ấy: "Nhưng nếu một ngày nào đó em chấp nhận cuộc sống mà mọi người chọn cho em, giúp chồng dạy dỗ con cái, vui vẻ phụ họa. Lúc ấy nọi người hãy bắt đầu lo lắng cho em, bởi vì lúc đó Úc Triệt nhất định đang bị điên rồi."

Nàng còn nở thêm một cụ cười tiêu chuẩn.

Úc Thành bị dáng vẻ tươi cười cùng u ám đâm vào mắt, anh ấy thực sự muốn gần gũi với Úc Triệt, nhưng càng lớn lên, dường như anh ấy càng xa cách với em gái mình.

"Em luôn đặt mọi người ở phía đối lập, nhưng người cả nhà yêu thương nhất chính là em, cho dù cả nhà dành cho em những thứ mà em không muốn, nhưng sau này em sẽ hiểu thôi."

"Em hiểu." Chỉ là hiểu nhưng không muốn.

"Nếu đã hiểu, vì sao vẫn không hòa thuận với gia đình như vậy chứ?" Úc Thành nói ra điều mà anh thấy khó hiểu nhất, sợ nàng hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Anh không có tra hỏi em đâu, chỉ muốn hỏi rõ một chút thôi."

Úc Triệt duy trì sự trầm mặc không tiếp lời, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thẳng đến khi xe chạy đến dưới lầu tiểu khu Lâm Xuyên, sau khi nàng cởi dây an toàn, hỏi rõ một câu: "Có một số câu hỏi, trong lòng anh thật sự không có đáp án, hay là hy vọng người khác có thể nhượng bộ giả ngu, để tự lừa dối chính mình?"

Nói xong nàng liền bước xuống xe.

Bởi vì mọi người đều biết rõ câu trả lời của câu hỏi đó.

Vì sao nàng sống chết không chịu kết hôn sinh con, vì sao nàng coi gia đình như một con mãnh thú tàn ác, Úc Thành dám nói bản thân anh ấy cái gì cũng không biết sao?

Anh không dám nói.

Úc Thành xoa xoa mi tâm, ở trên xe hút một điếu thuốc, trong làn sương khó, anh ấy nhìn lên ánh đèn trên lầu.

Em gái của anh ấy lẻ loi ở tại nơi này.

Đây là kiệt tác của bọn họ.

Hút thuốc xong, Úc Thành quay đầu xe rời đi.

Úc Triệt nửa giờ sau nhận được một tin nhắn, [Em nhớ kỹ, về sau bất kể em muốn làm gì, anh đều sẽ liều mạng giúp em.]

Lời ít ý nhiều, trọng lượng ngàn cân.

Úc Triệt tiếc hận, sau này, sợ là muốn làm cũng không được.

Những thứ phải mất đi, dù có che giấu kỹ đến đâu cũng sẽ biến mất. Nàng đã không còn gì rồi, người khác làm sao có thể giúp được nàng chứ.

Trầm tư suy nghĩ nhiều ngày, nàng đoán được nếu cuộc điện thoại kia mà nàng không có say đến mức ngủ quên, nếu nàng còn có thể nói chuyện với Lâm Tri Dạng, nàng chắc chắn sẽ nói ra.

Chỉ đơn giản là muốn giữ cô lại thôi.

Mọi người cho mình xin 1 VOTE nhé >3<