Bánh Răng Thời Đại

Chương 19: Huyền Vũ



Lúc này, dưới một gốc cây nào đó của thành, Phật tổ nhìn lên bầu trời, y chậm rãi nói:

- Adi đà phật, chúng sinh sẽ bảo hộ ngươi.

Nói xong, Phật tổ liền đem quả trứng ôm vào lòng, nhắm mắt ngồi thiền. Xung quanh ý bỗng xuất hiện một lớp đất đá bao bọc cơ thể, y và quả trứng liền hóa thân thành một bức tượng.

- -------------

Trong khu rừng khởi nguyên, một con mãnh hổ với bộ lông trắng như tuyết và những vạch đen từ từ mở mắt ra, nhìn lên bầu trời. Nó gầm thét:

- Xà tộc đáng chết, sao các ngươi dám phản bội yêu thú, uổng công tổ tiên ta truyền dạy công pháp cho các ngươi!!!

Con hổ tức giận, nó chạy ra khỏi hang của mình bắt đầu tàn sát yêu thú. Vì trải qua nhiều năm tu luyện nên trong thịt của những con yêu thú đều có linh tính thiên địa từ khi mới sinh. Nó muốn ăn tất cả để trở nên mạnh hơn.

- -------

Trường Sinh nhìn Thanh nhi, lúc này nàng đã hóa về hình dáng con người. Nhưng có lẽ do linh hồn quá mạnh nên không thể hóa hình hoàn toàn, nàng vẫn giữ một cặp sừng nhỏ trên đầu. Trường Sinh thở dài, chuyện này phải giải thích với cha mẹ sao đây.

- -----

Mười năm qua đi...

Yêu thú đã dừng việc tấn công con người vì Chu Tước đã ngủ say cùng với việc long tộc đã rút lui. Phải biết long tộc là một trong những lực lượng mạnh nhất của yêu thú, có thể sánh đôi với phượng hoàng nếu không tính Chu Tước.

Nhân tộc dầ khôi phục được lãnh địa của mình, bọn họ và yêu thú đã chia đôi đại lục để sinh sống. Linh thảo đã đổi tên thành tinh linh nhất tộc, bọn họ sống rải rác khắp đại lục, không tiếp xúc với yêu thú hay nhân loại, trở thành một thế lực trung lập.

- ------

Lại mười năm trôi qua.

Trong mười năm này, có một tin đồn đã lan khắp nhân loại. Đó là có một bức tượng ôm quả trứng ngồi dưới một gốc cây bồ đề. Không ai biết nó nằm ở đó bao giờ và không ai có thể dịch chuyển được nó dù chỉ là một chút. Nhân loại thi nhau di chuyển bức tượng, thậm chí là phá hủy nó nhưng đều không được.

Đây không phải điều đặc biệt duy nhất của bức tượng, bọn họ còn nhận ra nều cầu nguyện thật lòng dưới bức tượng thì sẽ có một nguồn năng lượng chảy vào cơ thể bọn họ giúp họ hoàn thành ước nguyện của mình.

Từ đó, có rất nhiều người bắt đầu cúng bái trước bức tượng. Bọn họ xây từng tòa tháp, ngôi nhà bao bọc xung quanh bức tượng, gọi đó là chùa. Bọn họ đặt một cái lư trước bức tượng rồi thắp nhang vái lạy, đoàn năng lượng từ bọn họ trộn lẫn với nhang khói được gọi là hương hỏa.

Thông tin rất nhanh đến được tai của Trường Sinh, hắn cũng không quan tâm nhiều lắm. Dù sao hắn cũng đã hỏi Đạo rồi, bức tượng đó không có gây hại đến nhân loại. Như vậy cũng tốt, bây giờ nhân loại cũng cần một tín ngưỡng mới vì Thiên Hoàng đã dần ít người nhớ đến.

- -----

Hậu Thiên thời đại năm thứ hai trăm linh năm.

Có một sự kiện động trời xảy ra đối với nhân loại, trái trứng trên tay bức tượng đã nở ra. Xuất hiện trong tay của bức tượng là một con rùa được bao quanh bởi một con rắn. Bọn chúng gắn liền với nhau, không tách rời.

Vừa chào đời, Huyền Vũ đã gầm thét, âm thanh vang vọng khắp cả ngỏ nghách của tòa thành. Thiên địa di tượng xuất hiện, mây đen bao trùm cả một khu vực bán kính vạn trượng lấy Huyền Vũ làm tâm. Mưa rơi triền miên, ngập lục cả tòa thành. Dù cho đã làm hết cách nhưng nhân loại không thể làm gì Huyền Vũ vì vừa sinh nó đã đạt tới cấp năm, có lẽ do hấp thụ hương hỏa quả nhiều.

Trường Sinh quan sát con rùa từ xa, trong mắt hắn đang xuất hiện từng thông tin của con rùa. Tiềm lực của nó cực kỳ cao, nếu là những con khác thì hắn đã giết rồi, nhưng con này lại đứng về phía nhân loại. Cơn mưa này là do nó mới sinh, chưa biết gì nên sợ hãi, từ đó mới tạo cơn mưa để tự vệ thôi.

Nếu vậy thì hắn cũng không cần lo làm gì, cứ để con rùa này hết năng lượng là được. Dù sao trong nước mưa có chứa một chút hương hỏa, đối với đất đai cũng rất tốt.

- ------

Ba ngày sau khi trận mưa diễn ra, nhiều khu ruộng đã bị ngập úng nước, nhân loại bắt đầu sợ hãi vì nếu cứ tiếp diễn thì nguồn lương thực của bọn họ sẽ dần cạn kiệt.

Bọn họ tụ tập nhau đi đến trước bức tượng, Huyền Vũ vẫn đang nằm trong tay bức tượng cảnh giác nhìn khắp nơi. Bọn họ một lần nửa thắp nhang cho bức tượng, theo bọn họ thì bức tượng này ôm quả trứng nên có lẽ sẽ ngăn được con rùa nở ra từ quả trứng đó.

Ngay khi người cuối cùng tháp nhan, moltj điều kỳ lạ xảy ra. Bề mặt bức tượng bắt đầu rạn nức, từng mảnh nhỏ rơi xuống. Huyền Vũ mở to mắt nhìn bức tượng. Từ khi sinh ra thì nó đã cảm nhận được liên kết mạnh mẽ với bức tượng này. Vì vậy nên hiện tại Huyền Vũ đang rất tức giận vì bức tượng nó yêu thích đang bị vỡ ra từng mảnh.

Huyền Vũ liền gầm thét một cách giận dữ, cơn mưa trở nên dữ dội, hương hỏa nhanh chóng bị gió dập tắt. Bầu trời bị che lấp bởi từng dám mây đen, không một tia sáng nào lọt qua được. Ngôi chùa chìm trong bóng tối, chỉ có bốn đốm sáng màu đỏ thẫm đang hướng về phía con ngươi, đó là mắt của Huyền Vũ.

Bọn họ trở nên hoảng sợ, có người thì khóc, có người thì la hét, còn có người cầm vũ khí lên định ngăn cản Huyền Vũ. Ngôi chùa trở nên hoảng loạn hơn bao giờ hết. Ngay vào lúc này, một giọng nói vang lên:

- Huyền Vũ, đủ rồi.