Bảo Bối, Anh Nhớ Em! [H+]

Chương 18: Không Nói, Anh Liền Hôn Em !



Written by Terryblackfox

Dạ Anh nhân lúc Hoắc Dương Thần sơ hở, há miệng cắn mạnh một cái hòng anh buông cô ra. Hoắc Dương Thần nào đơn giản như vậy. Đoán được trước ý đồ của cô nhưng anh lại vẫn để cho cô thỏa sức tung hoành trong miệng. Tùy ý để cô gái nhỏ trong lòng đùa nghịch. Dạ Anh cắn rất mạnh, cơ hồ là muốn ngấu nghiến khóe môi anh. Cho đến khi cả hai cảm nhận được mùi vị máu tanh xộc vào, Dạ Anh lúc này mừng thầm không thôi. Cứ nghĩ anh sẽ buông ra, bức quá thì bị hắn ta đánh một cái vậy.

Nhưng không . . .

Hoắc Dương Thần đọc thấu được tâm tư cô. Bản thân cũng đang tức giận vì hành động thân mật với người khác trước mặt anh nên anh cũng muốn trừng phạt cô một chút. Anh vẫn không rời môi cô, đưa lưỡi liếm vị máu còn trên khóe môi mình. Bất chợt anh đưa lưỡi vào sâu trong khoang miệng cô, ra sức dây dưa nếm trải vị ngọt của chiếc lưỡi đó.

Dạ Anh một phen bất ngờ, mắt cũng mở to, hai tay đấm liên tục vào ngực anh. Máu tươi từ lưỡi Hoắc Dương Thần thấm dần vào khoang miệng cô. Cảm giác Dạ Anh lúc này là rất khó chịu ! Lập tức muốn đẩy cậu ta ra rồi dạy cho hắn một bài học nhưng . . . điều này hoàn toàn không thể xảy ra. Một tay Hoắc Dương Thần chế trụ sau đầu khiến cô không tài nào phản kháng được nụ hôn đó. Một tay anh lại giữ chặt eo cô không buông. Hoắc Dương Thần nghĩ làm vậy là tránh cô không té nhưng với Dạ Anh thì đây là anh đang dồn cô vào tường !

Hai người kéo dài nụ hôn bất ngờ nhưng lại triền miên không dứt. Tựa như thời gian khi đó cũng dừng lại vậy. Nụ hôn kéo dài lâu đến mức khuôn mặt Dạ Anh lúc này ửng hồng lên, hai mắt cũng lờ đờ đi. Khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng nét mệt mỏi nhưng trong mắt Hoắc Dương Thần thì lại khác. Cô lúc này thật muốn quyến rũ hắn. Khiến hắn không muốn cô không được mà!

Hai tay Dạ Anh cũng trở nên quá đau vì cứ liên tục đấm vào khuôn ngực rắn chắc của anh. Cứ thế, Dạ Anh cũng tùy ý buông thõng, thả lỏng người để mặc anh tung hoành.

Nhận thấy cô gái nhỏ không còn cựa quậy trong lòng ngực nữa thì Hoắc Dương Thần mới từ từ mở mắt. Thật ra trong lúc hôn anh vẫn luôn thi thoảng mở mắt để quan sát hành động của cô. Nhưng vì cô quá ngọt đến mức khiến đầu óc anh mê muội. Tạm thời đình công mà cuốn theo nụ hôn. Hai mắt anh cũng nhắm nghiền thưởng thức mùi vị ngọt ngào từ chiếc lưỡi đinh hương của cô. Đập vào mắt anh là khuôn mặt nhỏ nhắn vì anh mà ửng đỏ. Hơi thở của cô gấp gáp phả vào mặt anh. Nhận thấy cô cũng dần mất đi dưỡng khí, anh mới lưu luyến hôn nhẹ lên môi cô rồi từ từ buông ra.

Dạ Anh được buông tha cánh môi thì như con chim sẻ được trả tự do vậy. Ra sức hít lấy hít để không khí trong phòng. Khuôn mặt cũng vì vậy mà trở nên bình tĩnh hơn. Nhưng chết tiệt !

Hành động này vậy mà lại khiến anh muốn hôn cô lần nữa !

Nghĩ là làm, Hoắc Dương Thần bất ngờ hạ xuống môi cô một nụ hôn. Nhưng lần này lại khác, anh không tiến lưỡi vào mà chỉ nhẹ nhàng mút mát cánh môi bị mình làm đỏ ửng. Từng nụ hôn vụn vặt hạ xuống, như một cái gì đó như muốn dỗ dành cô vậy. Tiếng kêu chụt chụt ái muội bất giác khiến Dạ Anh lại thêm đỏ mặt, vội vàng quay đầu tránh né anh.

"Cậu tránh ra!"

Vừa nói, Dạ Anh lấy tay đẩy anh thật mạnh. Hoắc Dương Thần vẫn đang còn lưu luyến vị ngọt của bờ môi cô, trong người lại có không ít men rượu, hành động đột ngột này của cô khiến Hoắc Dương Thần không chút phòng bị, lập tức ngã về phía sau. Dạ Anh cũng nhận thấy hành động của mình hơi quá, lại thấy anh mất thăng bằng mà chao đảo về sau, cô theo phản xạ nhắm tịt mắt lại. Rầm một tiếng, Dạ Anh chỉ kịp nghe thấy âm thanh cũng đủ biết được chuyện gì. Lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô từ từ mở mắt ra. Không nằm ngoài dự đoán . . .

Hoắc Dương Thần vẫn đứng đó, lưng dựa vào tường. Có thể ban nãy cô đẩy anh khiến lưng và đầu anh bất ngờ đập mạnh vào bức tường phía sau. Chỉ thấy lúc này Hoắc Dương Thần không biểu hiện gì trên mặt, chỉ chậm rãi mở mắt ra nhìn về phía cô.

Dạ Anh lập tức phóng xuống nhưng không kịp. Ngón chân mới chạm vào mặt đất liền nghe thấy giọng nói bá đạo cảnh cáo của anh.

"Em dám bước xuống?"

"Cậu nghĩ mình còn là lớp trưởng mà ra lệnh cấm tôi à? Hừ!"

Giọng nói hiện giờ của Hoắc Dương Thần lúc này không có gì là đùa giỡn cả. Âm thanh trầm thấp đến đáng sợ. Nhưng Dạ Anh nào sợ tên biến thái trước mặt này, cho dù khí lạnh toát ra từ cậu ta Dạ Anh có thể cảm nhận được nhưng lúc này cô tự trấn an mình không phải lúc được sợ.

Nói vậy chứ Dạ Anh vẫn chưa bước xuống. Cô im lặng ngồi trên bệ đỡ có chút khó khăn. Bề ngang bệ đỡ này chỉ hơn mười centi nhưng với vòng ba nở đầy đặn của cô thì không thể nào ngồi lên được. Lại thêm bệ đỡ này quá cao so với mặt đất khiến chân cô lúc này đung đưa trên không, không biết bám trụ vào đâu để bản thân khỏi bị tuột xuống. Ban nãy là do Hoắc Dương Thần một tay đỡ cô nên cô mới không bị tuột xuống. Giờ thì hay rồi, đẩy cậu ta xuống thì bản thân cũng chẳng khá lên được.

Thấy biểu hiện biết điều mà nghe lời của cô thì Hoắc Dương Thần trong lòng vui lên hẳn. Anh nhếch miệng cười. Anh tiến lên đỡ cô xuống, ép cả người cô sát vào anh hơn. Tất nhiên là hai tay anh đặt ngay vòng eo con kiến của cô rồi. Dạ Anh cảm nhận được bàn tay nào đó không yên phận đang di chuyển sau eo cô rồi lần xuống vòng ba thì cô lúc này không khỏi hét lên, đẩy anh ra.

"Hoắc Dương Thần! Bỏ tôi ra ngay đồ biến thái."

"Biến thái? Để anh cho em biết thế nào mới là biến thái."

Nói xong, chưa kịp đợi cô phản ứng. Hoắc Dương Thần đã bế ngang cô lên. Chân dài sải bước nhanh vào phía phòng ngủ bên trong. Anh nhanh chóng đá văng cửa phòng, lập tức ném mạnh cô lên giường. Bản thân cũng rất nhanh đè lên cô. Hai tay chống xuống giường chỗ hai bên vai cô. Đem cô khảm vào trong lòng.

"Á!"

Dạ Anh bị ném đến choáng cả người, cũng may là nệm giường rất êm nên cảm giác đau cũng không có. Đầu óc đang choáng váng thì đột nhiên trên người cô xuất hiện một cái gì đó đè nặng. Mở mắt ra thì đã thấy khuôn mặt gần trong gang tấc của Hoắc Dương Thần rồi.

"Cậu . . . cậu tính làm gì? Bỏ tôi ra."

Dạ Anh ra sức cựa quậy, bản thân muốn ngồi dậy thoát khỏi anh nhưng không được. Chỉ cần ngước đầu lên thôi là đã vừa vặn chạm vào mũi anh rồi.

Ánh mắt Hoắc Dương Thần vẫn luôn dán chặt lên người cô. Nếu nhìn kĩ sẽ thấy ánh mắt đó cơ hồ sẽ không bao giờ xuất hiện ở một người như anh. Ánh mắt có ý cười hoàn toàn chứa đựng yêu thương như người chồng đang mải mê ngắm nhìn vợ mình vậy.

Nhìn hành động này của cô khiến anh trong lòng đang tức giận cũng đành phải nén xuống. Cô quá đáng yêu !

Chờ đợi mãi một lúc sau mới thấy anh nói chuyện.

"Sao em lại xuất hiện ở đây?"

Ánh mắt anh vẫn chưa dời khuôn mặt vì sợ hãi của cô khiến cô chu môi nhỏ lên. Thật sự lại muốn cắn chết đôi môi đó mà! Nhưng vì muốn cô biết ngoan ngoãn nghe lời anh một chút thì anh phải dùng biện pháp này mới được.

"Tôi ở đâu làm gì cũng cần phải báo cho cậu sao?"

Dạ Anh cứng đầu đáp lại rất nhanh. Nhưng hình như có chút gì đó không đúng, Dạ Anh nhìn thấy Hoắc Dương Thần khẽ nhếch môi cười. Đột nhiên anh cúi người xuống hôn lên môi cô. Hành động mặc dù cô đã thấy nhưng chưa kịp tránh né thì anh đã nhanh hơn cô rồi.

Hoắc Dương Thần từ góc độ này rất dễ dàng hôn cô. Cánh môi lạnh lẽo của anh mạnh mẽ mút lấy vị ngọt ngào mà rất lâu anh mới được cảm nhận lại. Nụ hôn kéo dài không quá nhanh cũng không quá chậm. Vỏn vẹn đủ năm phút!

"Em có cơ hội trả lời lại."

"Cậu dám!"

Dạ Anh trừng mắt nhìn anh. Ngược lại, anh không hề tức giận mà còn tỏ ra thích thú. Cố tình bắt bẻ cô.

"Cậu? Em ngang hàng với anh sao?"

Hoắc Dương Thần nhếch miệng cười. Đột nhiên lúc này anh lại cúi người xuống thật gần, muốn hôn cô lần nữa, Dạ Anh nhanh chóng la lên.

"Á . . . khoan đã. Không phải chúng ta là bạn chung lớp sao?"

Dạ Anh xoay đầu tránh né. Hai mắt cũng nhắm nghiền. Bàn tay nhỏ nhắn khẽ nắm lại đặt lên trai vai anh ngăn cho anh không tiến gần thêm cô nữa. Đợi một lúc lâu, Hoắc Dương Thần mới nhàn nhạt trả lời.

"Anh hơn em đến hai tuổi."

Hoắc Dương Thần nhàn nhạt đáp lại.

"Cậu đùa sao?"

Dạ Anh khuôn mặt tia khinh thường nhìn anh. Anh nghĩ cô là con nít chắc!

"Thật ra năm đó anh học trễ một năm. Vừa vặn học chung năm nhất với em. Biết chắc năm hai không thể nào học chung với em được nên anh đành phải cố tình thi rớt một môn để học chung năm hai với em."

" . . . "

"Sao cũng được. Giờ thì tránh ra!"

"Em vẫn chưa trả lời anh."

"Đồ thần . . . ứm!"

Biết chắc cô không chịu trả lời, Hoắc Dương Thần không đợi cô trả lời hết mà trực tiếp cúi xuống hôn cô. Sau đó rất nhanh thả ra.

"Em có năm giây."

". . ."

" 5 . . . 4 . . . 3 . . . 2 . . . 1."

"Á . . . Khoan đã tôi nói mà!"

Anh đếm rất nhanh, ngay sau khi vừa đếm đến một đã cúi xuống hôn cô rồi. Nhưng Dạ Anh bắt bài được nên đã lấy tay che miệng, lo sợ mà trả lời anh. Anh vẫn giữ nguyên tư thế đó chờ đợi câu trả lời.

Dạ Anh biết anh sắp hết kiên nhẫn nên nhanh chóng trả lời. Không quên lườm anh một cái.

"Thật ra . . . tôi chỉ làm thay ca bạn. Quản lí nói chỉ cần mang rượu vào phòng được rồi . . . "

Nói đến đây, Hoắc Dương Thần không khỏi đen mặt. Trong đầu nhanh chóng hình thành vài vạch hắc tuyến nhìn cô gái trước mặt. Thiết nghĩ nếu cô xui xẻo mang rượu vào phòng tên biến thái dê xòm nào khác thì sao? Hoặc là ban nãy nếu anh không tới thì chắc cô cũng đang vui vẻ với bạn thân anh rồi chắc? Nghĩ đến đây, Hoắc Dương Thần càng thêm tức giận. Sắc mặt anh đằng đằng sát khí khó coi đến nỗi Dạ Anh nằm dưới cũng cảm nhận được. Biết chắc là mình nói sai nên Dạ Anh cũng biết thân biết phận mà im lặng, ánh mắt lo sợ nhìn ra phía khác. Bất giác, hành động này của cô khiến tim anh đột nhiên thắt lại. Có phải anh làm gì khiến cô sợ rồi không? Nghĩ vậy, Hoắc Dương Thần mới cố trấn an bản thân mình, sau đó mới nhẹ nhàng cất giọng nhưng cũng không quên có phần cảnh cáo.

"Lần sau cấm em vào những nơi này. Làm thay cũng không được."

Dạ Anh nghe xong thì không khỏi máu sôi lên đến não. Trừng mắt nhìn anh.

Nhận thấy cô có vẻ không chịu nghe lời. Anh gằn giọng.

"Đã rõ?"

Dạ Anh nghẹn lời. Anh ta là đang uy hiếp mình sao? Anh nghĩ mình là ai chứ? Lớp trưởng đại nhân sao? Nằm mơ đi!

Tất nhiên, những lời này Dạ Anh không dám nói ra rồi. Cô không ngốc đến nỗi không nghĩ được hậu quả sau câu nói này. Bất quá, hứa suông một chút cũng được. Anh ta làm gì có thời gian mà theo dõi cô chứ. Chẳng qua là tiện đường có hứng muốn anh hùng giúp đỡ mà thôi.

Nhưng thực sự Dạ Anh đã lầm. Hoắc Dương Thần anh là người hoàn toàn có thể làm chuyện đó!

"Tôi biết rồi."

Hỏi vậy thôi chứ Hoắc Dương Thần thừa biết được trong đầu cô nghĩ gì. Làm gì có chuyện cô dễ dàng nghe lời anh vậy chứ. Bất giác, anh cúi xuống, hơi thở ấm nóng phả vào một bên cô. Bên tai cô còn nghe được giọng nói trầm thấp của anh.

"Nếu em dám nuốt lời, anh lập tức trừng phạt em!"

Hừm! Mấy câu nói này cô nghe đã khá quen trong mấy bộ phim ngôn tình rồi. Anh ta mới về nước làm sao biết được nơi cô ở chứ. Ấu trĩ thật!

Đáng tiếc, Dạ Anh chưa kịp đắc thắng thì Hoắc Dương Thần anh đã cất giọng, khiến cô bất ngờ á khẩu, bản thân cũng không dám không nghe theo lời anh.

"Giường kitty của em khá nhỏ. Bất quá anh chịu thiệt để em nằm trên giường . . . anh nằm trên em! "

Khóe miệng Dạ Anh bất giác co giật. Ngay cả cái giường kitty của cô mà anh cũng biết thì làm sao anh không biết nhà được chứ?

( Bản Quyền Thuộc Về Tác Giả Terryblackfox Đăng Tải Ngày 31/05/2018 Lúc 13h02'. )

Sau tám năm xa cách, chưa kịp đi tìm cô thì cô đã tự động đến tìm anh rồi. Bây giờ, cô đang ở rất gần anh, ở ngay trước mắt anh, ngay trong vòng tay anh.

Tám năm, anh đã mất mát rất nhiều thứ nhưng lại có được hàng trăm thứ. Anh mất khá nhiều thời gian cùng công sức tìm cô khắp nơi ngay khi biết tin cô vừa chuyển đi. Nhưng khi biết rồi thì lại nghe được tin gia đình cô lâm vào cảnh khó khăn đến mức Dạ Anh một ngày phải đi làm khắp nơi. Từ sáng sớm cho đến tận sáng mới về. Cơ hồ thời gian ngủ của cô là rất ít. Anh âm thầm cho người giúp đỡ cô. Vô tình tạo việc làm cho cô.

Có lần, anh biết cô đang cần tiền gấp. Anh không ngại vung tiền mua đứt cả công ti nọ sau đó mời cô vào làm vị trí trưởng phòng bộ phận kiểm tra. Chỉ mới hơn một tháng làm việc, nói đúng hơn là Dạ Anh chỉ đi in tài liệu hoặc kiểm tra hàng hóa nhưng lương bổng của cô lại cao ngất ngưởng, cơ hồ ngang bằng chức tổng giám đốc trong công ty, điều này khiến Dạ Anh bắt đầu nghi ngờ. Làm việc được nửa năm, khi đủ số tiền chữa bệnh cho mẹ thì Dạ Anh cũng xin nghỉ ở công ty đó vì có vô số người ở phía sau chỉ trích cũng khiến cô nhận ra làm sao lại có sự trùng hợp như vậy được. Lại thêm tên tổng giám đốc dê xòm luôn rình rập cưỡng ép cô. Nhưng cơ hồ là cô không tài nào điều tra được nên cũng chỉ biết bản thân bắt buộc phải nghỉ làm ở đó.

Vài ngày sau khi Dạ Anh nghỉ làm, một điều đáng ngạc nhiên nhất từ trước đến giờ chưa từng có đó chính là tổng giám đốc công ty đó bị giáng chức một cách bất ngờ. Bao nhiêu năm mòn rút tiền của công ty hay những việc làm ăn phi pháp của ông ta đều được moi lên hết. Tất cả tài sản của ông ta bị nhà nước niêm phong, vợ con ông ta cũng nhận được tin ông ta ngoại tình với thư kí, ly dị ông ta, vốn dĩ tất cả tài sản của ông ta đều là của bên vợ nên mọi tài sản bà đều lấy lại hết khiến ông trắng tay, lâm vào cảnh bia rượu rồi mất lái. Chỉ biết sáng hôm sau báo đăng tin tức người đàn ông mất lái lao xe thẳng xuống vách núi . . .

Còn những nhân viên trong bộ phận kiểm tra, sau khi công ty phá sản, họ bắt đầu đi tìm việc làm mới nhưng là khi nộp hồ sơ không ai chịu nhận, còn dùng thái độ lười nhác tiếp nhận họ. Đáng nói ở đây là mọi nhân viên khác thì không sao. Chỉ cần là những người trong bộ phận kiểm tra có liên quan đến việc chỉ trích Dạ Anh đều bị chặn hết đường sống. Còn những người đồng nghiệp hay giúp đỡ cô trong công ty thì lại như cá gặp nước, bất ngờ được chuyển một số tiền lớn đủ cả vài năm bọn họ ăn sung mặc sướng tiêu xài.

Những chuyện này, không ai khác đều là một tay Hoắc Dương Thần làm!

Tám năm trước tim anh đã sớm bị cô cướp mất rồi. Tám năm gặp lại, lại một lần nữa cô khiến anh hồi sinh. Tim anh bất giác đập nhanh khi lần đầu tiên trong tám năm gặp lại.

Thân hình cô sau tám năm đã dậy thì quá sức tưởng tượng của anh. Khuôn mặt nhỏ nhắn nay trưởng thành hơn, có nét chững chạc hơn rất nhiều. Đôi mắt sáng long lanh, sóng mũi cao nhỏ nhắn, đôi môi đó ngày một quyến rũ hơn trước rất nhiều. Thân hình quyến rũ. Vòng một vô cùng vừa vặn, không quá to cũng không quá nhỏ. Vòng eo nhỏ nhắn phân định ranh giới giữa vòng một và vòng ba.

Khi ép cô ngồi lên bệ đỡ bức tranh anh đã sớm phát hiện ra vòng ba nóng bỏng của cô rồi. Chỉ là ngay lúc đó anh quá nóng giận, muốn trừng phạt cô một chút nhưng không khi nào anh rời mắt được trên người cô.

Giờ thì cô lại đang nằm gọn trong vòng tay anh. Cô nhỏ nhắn như mèo con vậy. Đầu cứ liên tục cọ cọ vào ngực anh tìm hơi ấm, lâu lâu lại xoay người sang phía khác tìm vị trí tốt để ngủ. Hành động này của cô khiến anh tốn thời gian xoay người cô lại phía mình để tiện bề ôm cô ngủ. Sau đó còn cẩn thận đắp chăn cho cô. Anh làm rất nhẹ nhàng, cứ sợ rằng không cẩn thận sẽ đánh thức cô vậy.

Ban nãy khi cô nói chuyện, anh thấy cô đã ngáp ngắn ngáp dài. Mắt cũng muốn nhắm lại nhưng vì sợ anh sẽ hôn cô nên cô cố gắng phản kháng. Chẳng trách cô được, ngay cả anh còn cảm thấy hơi mệt khi trong người anh còn có men rượu. Đã vậy còn nói chuyện vào lúc hơn hai giờ sáng.

Cứ thế hai thân hình một lớn một nhỏ nhắn ôm nhau mà ngủ. Có thể nói, đây là lần đầu tiên trong tám năm qua anh ngủ ngon lại bình yên đến lạ . .