Bảo Bối, Anh Nhớ Em! [H+]

Chương 19: Mối Tình Đầu Trở Về



Written By Terryblackfox

Vì tác phẩm có một số lỗi ta viết sai chính tả và sai tên nhân vật, ta đã sửa lại nên các nàng chịu khó xóa truyện và download lại truyện 1 lần nữa để cập nhật những chap ta đã bổ sung nhé! Cảm ơn các độc giả rất nhiều ╮(╯▽╰)╭

Sáng Hôm Sau . . .

Ánh nắng mặt trời nhàn nhạt chiếu rọi qua khung cửa sổ sát đất, mang theo mùi hương dịu nhẹ thoang thoảng vào trong căn phòng. Chiếu rọi vào hai thân hình hòa làm một trên giường.

Dạ Anh cuối cùng cũng bị đánh thức bởi mùi hương không mấy quen thuộc của điều hòa. Cô nhẹ nhàng mở mắt dậy. Hiện ngay trong đầu cô là tối hôm qua cô có một giấc ngủ rất ngon. Cơ hồ cảm giác lành lạnh cùng nệm êm chăn ấm khiến cô chìm sâu vào giấc ngủ. Nhưng đến khi mở mắt ra thì . . .

"Ừm đèn chùm đẹp thiệt . . ."

Dạ Anh nhìn lên trần nhà nghĩ thầm trong đầu.

Khoan đã . . . đèn chùm? Nhà mình làm gì có đèn chùm?

Ngay lập tức Dạ Anh hoảng hốt mở mắt ra. Đập thẳng vào mắt cô là không gian hoàn toàn lạ lẫm trước mặt. Nào là ti vi, kệ sách, đèn chùm . . . còn có . . . còn có bức tranh của một người đàn ông ở ngay trước mặt cô. Không đúng, là Hoắc Dương Thần !

Những thứ này hoàn toàn không có ở nhà cô !

Ngay lập tức, trong đầu Dạ Anh dần gợi lại chuyện xảy ra tối qua, tựa như một thước phim ngắn vậy. Vừa mơ hồ vừa như ngựa phi rất nhanh nhưng cũng đủ cô bừng tỉnh.

Đợi đã . . . nếu như tối qua ngủ cùng anh ta . . . vậy thì người bên cạnh là . . .

Nghĩ đến điều này, Dạ Anh chậm rãi quay mặt về hướng bên cạnh.

Hoắc Dương Thần: ". . ."

"Á a a . . .!"

"Anh . . . anh . . ."

Dạ Anh gấp gáp lùi về sau. Ánh mắt như có như không rơi vào khuôn ngực to lớn vạm vỡ dứới lớp chăn trắng.

"Em ồn đủ chưa?"

"Sao . . . sao anh lại ở đây? À không . . . ý tôi là sao tôi lại ở đây?"

"Em thực sự không nhớ gì?"

"Nhớ chuyện gì?"

Hoắc Dương Thần nhìn biểu cảm khó hiểu trên mặt cô thì xém không nhịn được cười. Đành lên tiếng muốn trêu chọc cô chút nữa.

"Vậy chắc anh phải cùng em ôn lại một chút rồi. Tối qua chúng ta . . ."

Càng nói anh càng tiến lại gần cô hơn. Hơi thở nóng ấm phả vào một bên cổ khiến cô nhất thời đỏ mặt, vội vàng đẩy anh ra.

"Đồ thần kinh. Tối qua chúng ta làm gì có chuyện xảy ra chứ! Anh gạt người!"

Thấy anh bắt đầt áp sát người tới thì cô vội lấy tay đẩy anh ra. Thân thể nhanh chóng nhảy xuống giường, chạy một mạch vào nhà tắm. Đợi đến khi nghe cô đóng cửa rầm một tiếng, Hoắc Dương Thần mới bật cười sảng khoái. Sau đó ngả lưng thả người nằm xuống giường.

Mặc dù tối qua được ôm thân thể mềm mại ấm áp của cô vào lòng nên anh ngủ rất ngon một mạch đến sáng.

Ngay lúc cảm nhận được thân thể mềm mại kia có động tĩnh thì anh cũng mở mắt ra, bắt gặp được ánh mắt vẫn còn mơ ngủ của cô nhìn xung quanh thì anh không khỏi bật cười. Đành muốn trêu chọc cô một chút. Không ngờ kết quả cô lại đỏ mặt đến như vậy. E rằng sáng nay đối với anh chắc chắn sẽ không tồi !

Một lúc sau, " cạnh " một tiếng. Dạ Anh vệ sinh cá nhân xong cũng bước ra ngoài thì đã thấy người nằm trên giường đi đâu mất rồi.

Bên ngoài ban công, Hoắc Dương Thần đứng dựa người vào ban công, hình như đang gọi điện thoại với ai đó.

  Thừa dịp anh đang quay lưng về phía này, Dạ Anh nhanh chóng chạy thẳng ra ngoài.

Hoắc Dương Thần cúp máy. Cuộc gọi này là của Hoắc phu nhân hỏi thăm tình hình. Vốn dĩ tối qua anh chỉ định uống với vài người bạn rồi trở về nhưng không ngờ lại gặp Dạ Anh ở đây, khiến anh nén lại cả một đêm ở bên cạnh cô.

Có vẻ như sáng nay tâm trạng anh rất tốt. Sáng mở mắt ra, người đầu tiên anh nhìn thấy lại là hình dáng yêu kiều mà anh thầm mong nhớ. Chợt nhớ đến người con gái kia, Hoắc Dương Thần lúc này mới xoay người lại, sải bước vào bên trong phòng.

Nhìn thấy đèn bên trong phòng tắm vẫn còn sáng, trong lòng anh nổi lên cảm giác rất ấm áp. Bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì, vẻ mặt anh cũng trở nên đen lại, thấy phía bên trong nhà tắm rất yên tĩnh. Tựa hồ không có cả một tiếng nước chảy, anh không kiêng dè mở cửa phòng tắm ra thì . . .

Chết tiệt !

Hoắc Dương Thần thầm mắng một câu. Cô thừa dịp anh không để ý thì chạy đi mà!

Không đợi được nữa, anh sải bước ra phía tủ nhỏ để đèn ngủ. Nhấn nút gọi xuống bên dưới. Rất nhanh đã có người nghe máy.

[ "Hoắc thiếu." ]

"Vài phút trước có một cô gái chạy ra khỏi phòng tôi? Cậu xem cô ấy chạy đi đâu rồi?"

[ "Xin Hoắc thiếu đợi một chút . . . Vâng đúng là có một cô gái chạy ra từ phòng ngài về phía khu vực của quán bar thưa ngài . . . Ngài có cần tôi nhờ bảo an bắt cô ấy lại không?" ]

"Không cần!"

Tút . . . Tút . . . Tút . . .

Quản lí khách sạn thấy đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu thì lên tiếng hỏi anh. Nhưng không ngờ lại nhận được cái phản đối nhanh như chớp của anh. Sau đó là tiếng ngắt máy thật dài . . .

Khỏi phải nói, sắc mặt Hoắc Dương Thần không còn gì để nói nữa. Phải nói bây giờ anh chẳng khác gì một toa tàu lửa màu đỏ cả. Anh tức giận đến nỗi đầu muốn bốc khói luôn rồi.

Chết tiệt ! Dạ Anh, em đừng để anh gặp lại em. Khi đó em chết chắc!

Copyright Belongs To Terryblackfox Author, Written And Published Only In Wattpad On 11.O6.2O18 At 9 AM.

Hoắc Dương Thần sau một hồi tức giận ai kia thì bây giờ anh đã một thân tây trang lịch lãm rồi. Áo sơ mi trắng cài đến hàng cúc áo trên cùng. Quần tây đen cùng màu với áo vest khoác ngoài được cắt may một cách tỉ mỉ. Mái tóc đen cắt tỉa gọn gàng. Chân dài giẫm lên giày da hàng hiệu của Italy bước thẳng vào trong thang máy. Mùi hương bạc hà dịu nhẹ khiến những người xung quanh anh, nhất là những cô gái đều phải bị cuốn theo mùi hương nam tính đặc trưng riêng mình anh.

Thẳng đến hầm xe, vốn dĩ theo dự tính bây giờ anh phải đưa ai kia đi ăn, sau đó đưa cô đi dạo một vòng, sau đó thủng thẳng đưa cô về. Nhưng không ngờ ai kia lại chơi anh một vố nặng như vậy, không còn cách nào khác. Anh phải quay về nhà sớm hơn dự định.

Trước cổng biệt thự Hoắc Ngự Viên. Nhận thấy tiếng còi xe của cậu chủ, người hầu trong nhà nhanh chóng chạy ra ngoài mở cửa, một nhóm khác nhanh chóng xếp thành hai hàng, đợi đến khi một thân thiếu soái bước xuống. Hai hàng người hầu từ người làm vườn đến bảo an trong biệt thự, kể cả quan gia đều phải kính cẩn cúi chào.

"Mừng thiếu gia trở về nhà!"

Hoắc Dương Thần gật gật đầu đưa tay ra hiệu. Cơ hồ khi họ đã rời đi khá xa nhưng Hoắc Dương Thần còn nghe được vài câu cảm thán của nữ người hầu mới vào.

"Cậu chủ đây sao? Sao mà đẹp trai quá đi!"

"Cậu nói thừa. Tất nhiên cậu chủ của tôi phải đẹp trai rồi."

Mọi người đây là lần đầu sau tám năm họ được nhìn thấy hình ảnh một cậu nam sinh mười tám tuổi nay đã thật sự trưởng thành thì không khỏi ngạc nhiên. Nhưng đáng tiếc đối với Hoắc Dương Thần, anh vốn không có thói quen chào hỏi với nhiều người nhưng đây là lần đầu bọn họ cần phải biết được cậu chủ của họ nên anh đành phải lên tiếng. Và đây cũng chính là lần đầu cũng như lần cuối và là lần duy nhất anh chào bọn họ. Chứ như bên Mỹ cơ hồ là người hầu không được phép xuất hiện trước mặt anh nữa là !

"Ba, mẹ, quản gia Hàn."

Hoắc Dương Thần tiến lại lần lượt chào từng người. Bản thân cũng tiến lại ôm chầm lấy họ như một gia đình thật sự. Hoắc phu nhân lúc này mới lên tiếng.

" Tối qua làm mẹ đợi con cả đêm. Không ngờ lại nhận được con tụ họp bạn. Chắc là không còn nhớ người mẹ này rồi chứ?"

"Đâu có! Con vẫn còn nhớ mọi người lắm. Công việc bên đó khá nhiều nên con phải giải quyết thật nhanh. Bây giờ mới trở về thăm mọi người."

Nói xong còn không quên nắm tay an ủi bà. Còn không quên quay sang quản gia Han đang đứng bên cạnh. Hai người một đầu xanh một đầu bạc gặp nhau thì không khỏi vui mừng. Lúc này mới nhận thấy trên khuôn mặt ông đã sớm có nhiều nếp nhăn, nhưng nét vui vẻ phúc hậu cùng giọng nói trêu đùa ấm áp đó vẫn như xưa.

"Ai da. Cậu chủ đã quên cái mạng già này rồi a!"

Quản gia Han vốn dĩ là người Hoa, lại thêm khi còn là học sinh Hoắc Dương Thần đã quen với việc gọi ông là Mr. Hàn rồi. Từ đó ông được mệnh danh là quản gia thân ái và lầy lội nhất với cậu chủ.

Về phần Hoắc chủ tịch ông vẫn chưa lên tiếng vì dường như hằng ngày ông đã gọi video trực tiếp sang bên Mỹ để bàn công việc với anh nên vốn dĩ ông đã khá "ngán" thằng con trai này rồi. Nhưng cũng không kìm được mà ôm nó vào lòng . . .

"Khi sáng mẹ gọi con là có việc gì thế?"

"Phải rồi. Con còn nhớ con bé thanh mai trúc mã khi xưa hay chơi cùng con không? Cũng chính là gia đình con bé mà khi xưa con nằng nặc đòi lớn lên để cưới con bé!"

Phụt !

Hoắc Dương Thần sau khi nhận ly nước từ tay quản gia Hàn, vừa định uống một ngụm đã vội phun hết ra ngoài. Ánh mắt mở lớn nhìn về phía hai người.

"Thanh mai của con? Cún nha đầu sao?"

"Con vẫn còn nhớ cái tên con đặt cho con bé sao?"

". . ."

Hoắc phu nhân mỉm cười nhìn con trai. Bà nói tiếp.

"Sẵn tiện con mới về nước. Một lát nữa mẹ muốn con đi gặp con bé. Chắc chắn con sẽ thấy thích con bé!"

Đột nhiên Hoắc Dương Thần im lặng. Anh trầm mặc một lúc lâu.

Nhận thấy biểu hiện khác lạ của con trai, Hoắc phu nhân cất giọng hỏi.

"Con sao vậy? Chẳng phải mỗi lần mẹ nhắc đến con bé là mắt con sáng lên sao? Mẹ nhớ không lầm năm con bảy tuổi vì không gặp được con bé mà con đã tự nhốt mình trong phòng một thời gian dài sao?"

Hoắc Dương Thần mới nhàn nhạt đáp lại.

"Vâng. Một lát con sẽ đưa mẹ đi."

Chợt kí ức khẽ hiện hữu lên trong đầu anh. Vào khoảng hơn hai mươi năm trước . . . đúng là anh có một cô bé thanh mai cứ suốt ngày bám dính lấy anh nhưng ngược lại anh không hề thấy có chút phiền phức.

Cô bé đó rất xinh xắn, là hàng xóm cạnh nhà anh.

Nhưng vì một lí do gì đó. Khi em ấy khoảng năm tuổi, đột nhiên gia đình em ấy chuyển đi mất khiến anh mất liên lạc. Từ đó anh rơi vào trầm mặc, suốt ngày đòi gặp lại em ấy. Nói không chừng, trên ngăn tủ kéo ở trong phòng anh, vẫn còn bức hình anh chụp chung với cô bé!

Nói đúng hơn, cô bé đó mới chính là mối tình đầu mà anh mất rất nhiều thời gian mới khiến anh quên được.

Mãi cho đến khi anh gặp Dạ Anh, hình ảnh cô bé thanh mai đó cũng dần mờ nhạt trong kí ức. Để rồi, hình ảnh cô bé thanh mai xinh xắn đó, anh cũng cất thật sâu vào trong tâm trí. Tình cảm khi còn bé thơ anh cũng muốn vùi lấp thật vào tận sâu trong đáy lòng. Bức ảnh cũ đó anh lặng lẽ cất vào ngăn tủ, khóa chặt ngăn kéo mà chưa bao giờ anh nghĩ sẽ mở ra lần nữa.

Cho đến khi tám năm. Tám năm sau khi anh gặp lại Dạ Anh, người con gái mà anh nghĩ sẽ đi tìm cô ngay sau khi về nước thì cô bé thanh mai đó. Một lần nữa trở về . . .