Bảo Bối, Anh Nhớ Em! [H+]

Chương 21: Phối Hợp Ăn Ý



      Written By Terryblackfox

      Hoắc Dương Thần sau nụ hôn triền miên kia thì tâm trạng anh không khỏi hưng phấn lên hẳn. Anh một mạch nắm tay cô đi về phía tầng hầm bệnh viện lấy xe, ga lăng mở cửa để cô ngồi vào... À không mà là bế cô ngồi vào trong mới đúng chứ. Dạ Anh đâu thể nào chịu nghe lời Hoắc Dương Thần vậy chứ.

      Phải nói, vừa đi anh vừa mỉm cười không thôi. Chốc chốc lại liếc nhìn sang phía bên cạnh thì thấy Dạ Anh giận dỗi quay mặt sang cửa kính nhìn khung cảnh. Nhưng trong mắt Hoắc Dương Thần hiện giờ cô thật là đáng yêu quá đi chứ.

      Đến nơi, Hoắc Dương Thần dừng xe trước một nhà hàng Tây. Lối phong cách hiện đại, cho dù là ban sáng nhưng cả tòa nhà vẫn biểu hiện được độ sang trọng của đèn vàng hoàng gia.

Hoắc Dương Thần tiêu soái giẫm lên giày da Italy bước xuống. Một cước vòng thân qua cửa bên kia mở cửa cho cô. Sau đó rất tự nhiên nắm tay cô vào bên trong nhà hàng.

     Dạ Anh trong đầu đang muốn điên lên. Anh ở bệnh viện đã càn quấy cô nhiêu đó là đã đủ lắm rồi. Đã vậy khi xuống garage anh ta còn dám ...

     Nghĩ đến cảnh tượng ban nãy. Dạ Anh không tự chủ được lại đỏ mặt. Bất giác trong đầu cô nóng hừng hực lên.

     Chỉ là Hoắc Dương Thần anh ta dám hôn cô trong thang máy từ tầng ba xuống tầm hầm thôi mà. Đến khi cô không chịu lên xe thì anh ta mới bế cô lên rồi nhét cô vào trong xe. ( Hành động này theo ta thấy Hoắc ca là muốn "giữ trật tự" cho bệnh viện thôi chứ bộ :> ủng hộ Hoắc ca a~)

     Đang mãi loay hoay thì Dạ Anh mới nhận ra được rằng anh ta dẫn mình tới nhà hàng lớn thật sang trọng. Còn cô thì ...

     Cô đứng im lặng trong giây lát.

     Bỗng Hoắc Dương Thần cảm nhận được Dạ Anh không chịu đi tiếp nữa mà dừng lại. Anh từ góc độ này xoay người về phía cô. Thân hình thẳng tắp cao lớn bao phủ cả cơ thể nhỏ bé của cô.

     "Làm sao vậy?"

     Giọng nói trầm thấp của Hoắc Dương Thần cất lên. Nhưng so với lúc trước đây thì bây giờ có lẽ đã ôn nhu vài phần rồi.

     "Tôi... tôi không muốn ăn ở đây. Chúng ta đi chỗ khác được không?"

      Dạ Anh bị ánh mắt muốn nhìn xuyên thấu của Hoắc Dương Thần nhìn chằm chặp vào mình thì cô không khỏi trả lời lắp bắp. Bàn tay đang nằm gọn trong bàn tay to lớn của anh cũng từ từ buông ra, sau đó thu về hẳn.

     Hoắc Dương Thần nhìn biểu hiện này của cô, không khỏi hiểu ra được. Nhưng vì hành động cô dám giật tay ra khỏi anh làm anh tức giận không ngớt. Đột nhiên quản lí từ bên trong nhà hàng bước ra, lễ phép cúi chào.

     "Xin hỏi. Hai vị đây là có đặt bàn trước không?"

     Tên quản lí nhìn chưa đến bốn mươi tuổi. Hắn ta vẫn còn trẻ, giọng nói cũng khá dễ nghe. Nhưng đến khi hắn ta liếc mắt sang người Dạ Anh thì ... Hắn ta nhìn một lượt từ trên xuống dưới Dạ Anh bằng con mắt đầy khinh bỉ, sau đó lại dừng lại ngay trên khuôn mặt cô.

     Khuôn mặt cô gái này cũng thật là đẹp. Từ trước giờ hắn gặp không ít mỹ nhân hay đại minh tinh ra vào trong nhà hàng này. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn ta gặp một cô gái có nét đẹp thuần phong mỹ tục đến như vậy. Thần thái của cô cũng thật là tốt đi. Đúng vậy! Rất có khí chất!

Nhưng nhìn trên người cô gái này, ngoài bộ quần áo cũ, nhưng so với dáng người quyến rũ của cô ta thì quả thật mặc vào là thấp kém mà.

     Dạ Anh không thể không nhìn ra tên quản lí này đang nhìn chằm chằm vào cô. Bất quá cô cũng nhìn thẳng vào anh ta. Hoắc Dương Thần từ đầu đến cuối vẫn không thể rời mắt khỏi cô. Nhưng ánh mắt cô lại không thèm chú ý đến anh mà lại chú ý đến ... tên quản lí?

     Hoắc Dương Thần không nói hai lời. Anh một thân cao lớn xoay người lại. Tiện thể còn nắm cả bàn tay cô, mười ngón tay nhanh chóng đan vào nhau. Bất quá, đây là lần đầu tiên Hoắc Dương Thần thấy hài lòng về cô vì sự phối hợp khá ăn ý này.

     Tên quản lí khi vừa cảm thấy vị khách này chuẩn bị xoay người về phía mình thì hắn cũng rất biết ý mà hơi cúi người. Đến khi hắn ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt thì không khỏi há hốc mồm.

     "Hoắc ... Hoắc thiếu!"

      Copyright Belongs To Terryblackfox Author Written And Published Only In Wattpad On 19.O6.2O18 At 9.40 AM.

     Tên quản lí cuối cùng cũng kịp nhận ra vị thần đang đứng trước mặt hắn là ai. Có lẽ vì vài năm trước đây, hắn ta chỉ là một tên nhân viên phục vụ không hơn không kém, chỉ là cao hơn những nhân viên khác một chút nên hắn rất được ông chủ nhà hàng - không ai khác chính là Lưu Gia Khương coi trọng.

     Một lần hắn nghe nói tối đó sẽ có một cuộc của tứ đại thiếu gia lừng lẫy tiếng tăm trong nước hẳn là ai cũng biết. Bản thân hắn cũng được chỉ định sẽ phục vụ những vị khách quý, cũng chính là bạn thân nhất của ông chủ. Đến khi từng người dừng chân bước xuống xe riêng của họ thì đập vào mắt anh đó chính là ngay cả ông chủ của họ - Lưu Gia Khương còn phải cúi đầu chào người đang dẫn đầu hai đại thiếu gia khác mà hắn đã biết. Một người là Lạc Nhân Trình. Một người là Lâm Hoàng Bách. Nhưng còn người dẫn đầu này thì ...

     Không riêng gì hắn ta đứng như trời trồng mãi không thôi, những nhân viên khác cũng bất ngờ lắm. Nhưng họ biết phận thấy ông chủ như vậy thì bọn họ càng phải làm vậy.

Riêng tên quản lí không chỉ bất ngờ về ông chủ của hắn phải cúi chào, mà còn phải ngây người vì vẻ đẹp như tạc tượng của anh ta. Từng đường nét trên khuôn mặt góc cạnh. Sống mũi cao, bờ môi không quá dày không quá mỏng, lại càng không có chút gì giống như có hút thuốc vậy. Mái tóc đen được nhuộm lai những sợi vàng óng vuốt ngược ra phía hai bên cũng thật soái.

Hỏi han được một lúc, tên quản lí mới biết được người đàn ông này là Hoắc Dương Thần. Đại thiếu của tứ đại thiếu gia. Sở dĩ Hoắc Dương Thần được mệnh danh như vậy là do khối tài sản kếch xù do chính tay anh làm ra, còn chưa kể tài sản trăm năm của Hoắc gia nổi tiếng khắp thế giới. Khí chất, vẻ đẹp trai của anh ta cũng thật là hơn người đi.

     Hình ảnh Hoắc Dương Thần trong lòng tên quản lí này cho dù có chết hắn ta cũng không dám quên được. Nay lại gặp lại, hắn ta lại càng không thể nào không nhận ra. Vẫn là khuôn mặt chết người đó, vẫn là màu tóc đó nay có phần hợp thời trang hơn nữa theo xu hướng hiện giờ. Nhưng chắc chắn một điều là chỉ cần nhìn Hoắc Dương Thần một lần sẽ không bao giờ quên được anh!