Bảo Bối, Anh Nhớ Em! [H+]

Chương 24: Vợ Yêu



Written By Terryblackfox

Hoắc Dương Thần vừa lái xe vừa gọi điện thoại ngay cho cô. Tâm trạng hiện tại của anh thực sự rất tốt.

Ting ... Ting ...

Dạ Anh đang sắp xếp lại trái cây thì điện thoại trong túi vang lên. Cô nhìn màn hình hiển thị số lạ. Cô ngước lên nhìn, chắc chắn mẹ cô vẫn còn ngủ thì mới an tâm ra ngoài nghe điện thoại.

"Alo?"

"......."

Đầu dây bên kia một hồi vẫn im lặng. Dạ Anh lên tiếng hỏi tiếp.

"Cho hỏi là ai ở đầu dây bên kia?"

"........"

Vẫn không có tiếng trả lời. Dạ Anh cũng mất hết kiên nhẫn. Cô tính tắt điện thoại thì chợt giọng nói khá vui vẻ từ bên kia vang lên.

"Là anh."

Dạ Anh khó hiểu nhìn màn hình điện thoại. Giọng nói này cho dù qua điện thoại cô vẫn có thể nhận ra.

Nhưng mới đây mà anh ta đã gọi cô rồi?

"Sao anh biết số điện thoại của tôi?"

Dạ Anh khó hiểu hỏi lại.

"Chẳng phải anh đã nói sẽ gọi lại cho em sao?"

Dạ Anh: ...Ý tôi là cũng không phải nhanh như thế gọi chứ.

Với người như anh ta thì chuyện gì chẳng làm được. Chỉ là tìm một số điện thoại còn làm khó được anh ta sao.

"Nếu không có chuyện gì vậy tôi cúp máy trước."

Hoắc Dương Thần bên kia chưa kịp nói câu nào đã nghe thấy tiếng tút tút kéo dài. Ngược lại anh chẳng hề cảm thấy bực bội mà còn cảm thấy thích thú. Khóe miệng nở nụ cười.

Về đến công ty. Hoắc Dương Thần nhanh chóng lên phòng làm việc rồi ngồi vào bàn công tác. Cấp dưới của anh đã có mặt trong phòng.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Hoắc tổng, tối hôm qua tài liệu cơ mật của chúng ta bị một tài khoản hacker đánh cắp. Cũng may chúng tôi đã chuẩn bị từ trước nên không xảy ra việc gì."

Cấp dưới cung kính báo cáo lại.

"Đã điều tra được ai làm chưa?"

Hoắc Dương Thần hỏi lại.

"Hung thủ thật sự quá cao tay. Bọn họ phá vỡ được phòng tuyến bên ngoài, nhưng chưa kịp đánh cắp dữ liệu thì đã bị ngăn chặn. Bọn họ biết động mà vô hiệu hóa danh tính. Tạm thời không điều tra được."

Anh ta càng nói càng cúi mặt xuống. Nhiệm vụ của anh là Hacker từng được cử đi học hỏi rất nhiều nơi, duy chỉ đứng sau duy nhất một bậc cao thủ bí ẩn nào đó. Hắn ta cơ hồ là bậc thầy của giới hacker. Hiện giờ vẫn chưa có ai là có được thông tin hay từng được giao chiến với hắn. Bởi vì các hacker đều biết, đúc đầu vào hắn ta chỉ có con đường chết.

Vệ sĩ báo cáo xong, Hoắc Dương Thần tựa lưng sau ghế trầm mặc suy nghĩ một hồi lâu.

"Dữ liệu hắn ta nhắm tới là gì?"

Đột nhiên Hoắc Dương Thần hỏi như vừa nghĩ ra được điều gì đó. Vệ sĩ không giấu diếm gì, báo cáo.

"Là tài liệu cơ mật về tòa nhà cao cấp ở Thượng Hải."

Nói xong, Hoắc Dương Thần không nói gì. Chỉ là khóe miệng anh khẽ nhếch lên. Vệ sĩ cũng phải khó hiểu.

"Lão đại, có phải ngài biết được thủ phạm?"

Vệ sĩ lúc này mới lên tiếng hỏi.

"Không hẳn. Mảnh đất ở Thượng Hải là miếng thịt béo bỡ. Còn được chính phủ xây dựng thành những toà nhà cao cấp. Hẳn là rất nhiều tai mắt dòm ngó. Nhưng phải tốn công đến như vậy, hẳn là người đó có quyết tâm muốn giành về."

Nói đến đây, vệ sĩ lập tức hiểu ra. Ngày đó cả bốn người gồm tổng giảm đốc, trợ lí tổng giám đốc và phó giám đốc Quân Phong, đi đấu thầu mảnh đất đó.

Trước mặt báo chí, ai cũng đều biết được tổng giám đốc Hoắc thị minh bạch thu mua toàn bộ mảnh đất gồm 24 mẫu Thượng Hải. Nhưng thực chất, Quân Phong và anh ta đã trà trộn vào con chip của chủ thầu, dùng virus đánh sập dữ liệu trên màn hình để toàn bộ mảnh đất bị rớt giá. Khi đó Hoắc Dương Thần sẽ ra giá thấp nhất để mua lại.

Thật không ngờ chỉ trong một tuần ngắn ngủi, mảnh đất đó đột nhiên có biến động. Trở thành trung tâm được săn đón nhiều nhất. Hẳn là đem lại lợi nhuận hàng trăm tỉ hàng tháng cho Hoắc thị.

Không nghĩ đến nhanh như vậy đã có những con mồi muốn rình rập quanh miếng thịt này rồi.

"Cậu làm tốt lắm. Lập tức chuyển đổi đem toàn bộ thông tin phong ấn."

"Vâng, Hoắc tổng."

Vệ sĩ nhận lệnh. Sau đó xoay người ra khỏi phòng. Chợt điện thoại Hoắc Dương Thần vang lên. Anh nhìn màn hình hiển thị tên Vợ Yêu, khóe miệng không khỏi nhếch lên. Tinh thần cực kỳ thoải mái nghe điện thoại.

"Vừa gọi đã nhớ anh rồi sao?"

Nghe cái giọng thiếu nghiêm túc của anh ta. Dạ Anh thật chỉ muốn ngắt điện thoại. Nghĩ là làm, cô dứt khoát nói.

"Vậy thì đã làm phiền anh rồi giám đốc Hoắc."

Hoắc Dương Thần nghe Dạ Anh nói vậy lập tức biết mình nói sai. Nhanh chóng sửa lại.

"Dạ Anh, anh không có ý đó. Em gọi anh có chuyện gì sao?"

Khó khăn lắm cô mới chủ động gọi cho anh. Hoắc Dương Thần thầm thở phào.

"Ngày kia em muốn chuyển mẹ em sang bệnh viện ở Thượng Hải. Anh giúp em được không?"

Đây quả thật cũng là ý của Hoắc Dương Thần. Nếu cô đã suy nghĩ vậy thì anh tất nhiên đồng ý.

Copyright Belongs To Terryblackfox Author Written And Published Only In Wattpad On O1.O7.2O18 At 17 PM.

Hiệu suất làm việc của Hoắc Dương Thần quả nhiên không thể khinh thường.

Hai ngày sau khi cô đề nghị muốn chuyển viện, sáng hôm đó đã có một đội hộ tá đứng trước cửa phòng chỉ chờ chuyển mẹ cô đi. Dạ Anh nhìn thấy chính là đoàn điều dưỡng của bệnh viện Thượng Hải.

"Hiện tại cứ để bác gái ở đây đi. Anh đã cử hộ tá quan sát mẹ em 24/24 rồi. Em đừng lo."

Dạ Anh khẽ nhìn mẹ cô qua tấm kính, tâm tình cũng nhẹ hơn hẳn. Đối với Hoắc Dương Thần nói một tiếng cảm ơn.

"Hoắc Dương Thần, cảm ơn anh!"

Dạ Anh nở nụ cười nhìn anh.

Hoắc Dương Thần thật sâu nhìn cô. Bất chợt anh mỉm cười. Đưa tay lên khẽ xoa đầu cô.

"Dạ Anh, em cười rất đẹp!"

Dứt lời, Dạ Anh có chút ngơ ngẩn nhìn anh. Chưa kịp lên tiếng phản bác, Hoắc Dương Thần đã lên tiếng.

"Lần sau gọi anh là Dương Thần!"