Bảo Bối, Anh Nhớ Em! [H+]

Chương 27: Thư Kí Riêng



         Written By Terryblackfox

          Sáng hôm sau, cả Dạ Anh và Hoắc Dương Thần dậy rất sớm. Cả hai cùng nhau ăn sáng xong, Hoắc Dương Thần phân phó người mang quần áo mới đen tới cho cô.

         Sáng nay Hoắc Dương Thần không tới công ty mà tới thăm mẹ của Dạ Anh. Đã lâu ngày không gặp, bệnh của mẹ Sương không chỉ tiến triển rất tốt mà còn có dấu hiệu khỏi hẳn. Trông bà đã hồng hào lên trông thấy.

      Thấy Dạ Anh mới sáng sớm đi cùng Hoắc Dương Thần. Mẹ Sương hỏi.

      "Tiểu Anh, sáng sớm nay con đi đâu? Mẹ dậy đã không thấy con?"

       Dạ Anh đặt phần cháo cô làm ở nhà Hoắc Dương Thần xuống bàn. Nghe mẹ hỏi, Dạ Anh nhất thời không tìm được lí do nào để bào chữa.

       "Con..."

       "Em ấy "ở" cùng con."

         Hoắc Dương Thần vừa dứt lời. Ánh mắt mẹ Sương ngạc nhiên nhìn anh. Sau đó lại nhìn Dạ Anh. Bà ngạc nhiên nói.

       "Con nói sao? Hai đứa..."

        Ngay khi Hoắc Dương Thần vừa nói xong, Dạ Anh bất ngờ nhìn Hoắc Dương Thần. Anh ta chán sống rồi sao?

       "Mẹ, thật ra con..."

        "Thật ra ban nãy con đến đây, thấy em ấy ra ngoài một mình nên con đi cùng em ấy."

       Dạ Anh đang trong lúc loay hoay chưa biết phải trả lời mẹ cô thế nào thì Hoắc Dương Thần bỗng dưng lên tiếng. Mà hẳn là hắn ta nói rất bình thản. Giống như là chuyện đương nhiên vậy.

      Dạ Anh bất ngờ xoay người lại nhìn Hoắc Dương Thần. Đổi lại, anh dùng ánh mắt thâm thúy ý cười. Đột nhiên nhìn ánh mắt hắn ta cô lại nhớ về chuyện tối qua...

      "..."

       Dạ Anh lắc lắc đầu xua tan đi ý nghĩ đó. Bà Sương nghe vậy thì không khỏi bất ngờ. Theo như bà nghĩ hai đứa này đã lâu không gặp. Tại sao lại tỏ ra rất thần bí như vậy? Lại còn ánh mắt đưa tình nhìn nhau nữa. Bà bắt đầu miên man trong đầu hàng ngàn câu hỏi.

         Một tháng sau ...

        Mọi thứ xung quanh cuộc sống của cả hai cứ bình lặng trôi qua. Dạ Anh vẫn chăm chỉ nhận phiên dịch những văn kiện quan trọng trong lúc chăm sóc sức khỏe cho mẹ cô. Còn Hoắc Dương Thần vẫn thường xuyên lui tới thăm bà.

       Bỗng một ngày, Hoắc Dương Thần đang trên đường đến dãy nhà cho thuê của hai mẹ con cô. Anh chưa vội bước vào. Chỉ lẳng lặng đứng bên ngoài nghe hết sự việc.

       "Dạ Anh. Mẹ rất muốn con vào làm ở một công ty đàng hoàng. Có chức vụ, tiền lương chính thức chứ không phải như bây giờ. Tất cả đều tại mẹ. Tại căn bệnh của mẹ mà con phải nghỉ làm ở công ty."

         Bà Sương vừa nắm chặt tay Dạ Anh, giọng nói ngọt ngào khẽ vang lên trong không gian chật hẹp. Vài giọt nước long lanh trên khóe mắt bà cũng không kìm được mà rơi xuống.

        "Mẹ đừng nghĩ như vậy mà. Chỉ là con thấy việc làm đó không phù hợp với con nên con mới nghỉ làm. Mẹ đừng lo. Con gái mẹ rất giỏi. Tự con có thể kiếm tiền lo cho mẹ mà. Mẹ yên tâm."

  Nhìn thấy mẹ khóc, mẹ tủi thân. Cô chỉ biết phải cố gắng kiếm cho ra thật nhiều tiền để lo cuộc sống no đủ cho mẹ cô. Đột nhiên lúc này bà Sương nói.

        "Phải chi... công ty của mẹ trước đây không sang tên lại cho ba của con thì tốt biết mấy. Chỉ vì mẹ lưu lại gia đình. Lui lại phía sau ba con, ủng hộ ông ấy mà lại không nghĩ đến con. Nếu có cơ hội, mẹ sẽ sang tên công ty lại cho con. Sau đó mẹ vẫn luôn ở phía sau hỗ trợ con. Thậm chí là bên cạnh con. Nhưng đáng tiếc, ba con ông ấy..."

       Nói đến đây. Mẹ Sương dừng ánh mắt lại không gian tĩnh mịch trong phòng. Như ngẫm nghĩ lại khoảng thời gian gắn bó hạnh phúc bên chồng con. Vậy mà thoát cái đã mấy mươi năm rồi...

        Cốc ! Cốc !  Cốc !

       Chợt bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa. Dạ Anh khẽ lau nước mắt trên mặt mẹ cô. Sau đó đứng lên phía ngoài mở cửa. Cửa vừa mở ra. Cô đã thấy ngay Hoắc Dương Thần vẫn như thường lệ mang thức ăn đến dùng chung với gia đình cô.

        Hoắc Dương Thần vừa nhìn thấy cô, anh khẽ nở nụ cười rất đẹp. Trên tay còn giơ giơ lên phần cơm trông rất bắt mắt. Còn có thức uống mà cô và mẹ cô thích nhất nữa.

        "Bác gái."

        "Là Thần Thần sao? Đến đúng lúc lắm."

        Mẹ Sương nghe tiếng gọi thoáng cái đã vui vẻ trở lại. Thường thì giờ này Hoắc Dương Thần sẽ lại viện cớ đi ngang hoặc tiện đường đem cơm đến ăn cùng. Bà định hỏi Dạ Anh tại sao đến giờ vẫn chưa thấy Hoắc Dương Thần tới. Không ngờ vừa nhắc đã thấy anh rồi.

       "Hôm nay mẹ con có làm một vài món. Mẹ định đến đây nhưng vì có việc đột xuất nên bà phải đi rồi."

         Hoắc Dương Thần tiến vào nhà. Anh đặt khay thức ăn xuống bàn. Sau đó kéo tay áo lên cao đến khủy tay. Hai cúc áo sơ mi phía trên mở ra. Ẩn hiện cơ ngực rắn chắc khi anh cúi người xuống.

       "Hai mẹ con chẳng phải thường xuyên đến thăm dì sao. Còn phải khách sáo."

        Mẹ Sương niềm nở trả lời. Dạ Anh vừa bưng ba chén cơm lên. Cả ba người bắt đầu xum họp bên nhau dùng bữa tối...

        Ăn xong, Dạ Anh liền dọn dẹp phòng bếp. Hoắc Dương Thần cũng phụ giúp cô một tay.

Bỗng, Hoắc Dương Thần dừng lại bóng lưng nhỏ nhắn của Dạ Anh đang loay hoay trong bếp.

        Hoắc Dương Thần ngẩn người nhìn cô một lúc lâu. Dạ Anh đang rửa vài cái chén thì đột nhiên không thấy Hoắc Dương Thần mang chén xuống cho cô nữa thì cô xoay người lại.

       Đập vào mắt cô là Hoắc Dương Thần hai tay khoanh trước ngực. Cả thân người cao lớn tựa vào bàn ăn. Ánh mắt thoáng ý cười nhìn cô. Bỗng chốc, Dạ Anh nhìn cảnh này làm cho hai má cô ửng đỏ.

        Cảm thấy không nên nói và không biết nói gì.

Dạ Anh xoay người lại. Hoắc Dương Thần vẫn đang chăm chú nhìn cô. Đột nhiên Dạ Anh xoay lại nhìn anh cũng khiến anh bất ngờ. Chỉ là anh muốn xem biểu hiện của cô thế nào. Thật không ngoài sức tưởng tượng của anh. Trông cô ngượng ngùng lúng túng rất đáng yêu.

          Hoắc Dương Thần nhìn bộ dáng luống của Dạ Anh mà bật cười. Anh cũng mới phát hiện rằng từ khi gặp lại cô, anh rất hay cười. Thậm chí trong lúc đang nghe cấp dưới báo cáo, chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ của cô một vài giờ nữa sẽ được cùng cô dùng cơm tối cũng khiến anh bật cười.

       Cảm thấy Hoắc Dương Thần ngày nào cũng đến chơi. Lại còn mang cơm đến dùng chung với gia đình bà. Mẹ Sương cũng cảm thấy ngại.

Nghĩ vậy, bà liền nghĩ trong tủ có một ít trái cây. Bà không chậm đi đến làm một ít thức ăn tráng miệng cùng nước ép hoa quả cho anh. Sẵn tiện bồi bổ cho Hoắc Dương Thần. Theo con mắt nhìn người của bà, Hoắc Dương Thần so với ngày đầu tiên trong nhiều năm gặp lại bây giờ vẫn còn gầy hơn hẳn.

          "Thần Thần, ở lại ăn trái cây đã rồi về."

          "Mẹ... Anh ta còn phải về nhà nghỉ nữa chứ. Không phải sao?"

        Nghe mẹ Sương nói vậy. Dạ Anh lập tức lên tiếng phản đối. Cô còn cố ý liếc mắt sang phía anh đe dọa. Nếu anh còn ở lại thì anh chết chắc.

       Hoắc Dương Thần nhìn biểu hiện trên khuôn mặt cô. Anh không những hiểu mà còn cố ý vờ như không thấy.

       "Không sao. Anh ở lại đây một chút. Hơn nữa còn được ăn miễn phí. Dạ Anh, em xem anh mang đồ uống em yêu thích đến cho em. Chẳng phải em nên bồi anh cái gì đó sao?"

       Hoắc Dương Thần rất thẳng thắn nói ra. Anh còn rất "thân thiết" chạy đến xoa xoa đầu cô nữa.

Đổi lại, Dạ Anh trừng mắt lên nhìn anh. Đáng tiếc, Hoắc Dương Thần mặt dày cứ tỏ ra không hề hay biết mà ngang nhiên ở lại nhà cô rồi.                  Cả ba người thưởng thức thức uống do bà Sương pha chế. Đột nhiên Hoắc Dương Thần như nhớ ra một chuyện. Anh không ngại nói ra.

        "Con xin lỗi vì phải nói ra điều này."

        Nói đến đây, mẹ Sương chợt dừng động tác lại nhìn anh. Nhưng ánh mắt bà mang đậm ý cười. Bà nói.

       "Con có chuyện gì muốn nói sao? Chúng ta đều là người một nhà. Còn không mau nói."

        Mẹ Sương vừa làm vừa nói. Hoắc Dương Thần thấy vậy, nói tiếp.

        "Ban nãy khi đến đây, con có vô tình nghe được cuộc trò chuyện của hai người."

       Hoắc Dương Thần dừng lại. Ánh mắt nhìn bà Sương. Bà Sương cũng vì vậy không bất ngờ. Hoắc Dương Thần nói tiếp.

       "Nghe ba mẹ kể lại. Trước đây bác gái cũng là một doanh nhân rất thành đạt. Dạ Anh cũng vì vậy thừa hưởng điểm mạnh này của bác. Con rất muốn giúp đỡ hai người. Nếu bác không ngại, con rất muốn mở một công ty nho nhỏ cho bác. Ý bác thấy thế nào?"

        Nói đến đây, cả mẹ Sương cùng Dạ Anh đều sửng sốt nhìn Hoắc Dương Thần. Anh không nói đùa chứ? Mở công ty nho nhỏ là chuyện quan trọng. Bộ muốn mở là mở chắc?

        Dạ Anh nhìn Hoắc Dương Thần với con mắt đầy quái dị.

Đổi lại, mẹ Sương chỉ cảm thấy thoáng ngạc nhiên trước ý kiến này của anh.

 Sức khỏe hiện giờ của bà cũng đã khá ổn. Nói đúng hơn là bà đã khỏi hẳn. Tuổi đời của bà vốn vẫn còn rất trẻ. Có vẻ chỉ cần bà tu bổ vài năm, sau khi công ty được vững mạnh, bà sẽ để lại cho Dạ Anh cũng được.

Mẹ Sương vẫn duy trì động tác gọt vỏ, môi mấp máy vài chữ.

"Điều kiện là gì?"

 Hoắc Dương Thần như nhìn ra được sự đồng ý của mẹ Sương. Lúc này, anh nói tiếp.

 Dạ Anh ngạc nhiên nhìn mẹ mình, sau đó nhìn Hoắc Dương Thần khó hiểu. Ý bảo anh nói tiếp.

 "Con muốn Dạ Anh đến Hoắc thị."