Bảo Bối, Anh Nhớ Em! [H+]

Chương 31: Mẹ Vợ Xuất Chiêu, Hoắc Dương Thần khó đỡ.



             Written By Terryblackfox.

          Dạ Anh ngồi bên trong xe. Cô không khỏi trầm trồ khen ngợi.

      Đúng là dòng xe có một không hai. Cho dù là người không biết gì cũng đã thấy chói mắt rồi. Huống hồ Dạ Anh cô còn là một tay đam mê tốc độ nữa.

       Từ thiết bị cảm ứng cho đến lái tự động. Còn cả vô lăng tự biến đổi nữa.

     Dạ Anh nhìn chằm chằm cấu tạo bên trong xe đến nỗi mắt muốn nổi lên đom đóm.

     Hoắc Dương Thần từ nãy đến giờ vẫn tủm tỉm cười.

     Ban nãy khi nghe cô bạn Dạ Anh nói rằng anh chính là bạn trai cô. Ngay cả cô còn không có phủ nhận điều đó!

     Chợt trong lòng anh cầm thấy ấm áp đến lạ kì. Tựa như có một dòng nước ấm lần đầu tiên rửa sạch trái tim anh vậy.

     Hoắc Dương Thần đảo mắt sang bên cạnh bỗng bắt gặp ánh mắt " thèm thuồng " của Dạ Anh nữa thì suýt không nhịn được cười.

     Được rồi. Đối với cô gái nhỏ này thì anh còn lạ gì nữa?

     Nghĩ vậy, anh giơ cánh tay lên. Chuẩn xác đặt lên đỉnh đầu cô, xoa nhẹ.

     Dạ Anh bất ngờ vì hành động này của anh.

      Trong trí nhớ của cô, Hoắc Dương Thần chính là người chẳng bao giờ làm những hành động thể hiện " tình cảm " như vậy.

     Trừ phi... Anh ta bị điên!

      Hoắc Dương Thần biết cô bắt đầu suy nghĩ lung tung. Anh nói.

     "Muốn lái thử sao? "

      Giọng nói anh đầy sủng nịch vang lên. Trầm khàn có từ tính như tiếng đàn êm ái, quyến rũ.

      Dứt lời. Không gian bên trong xe vốn yên tĩnh nay lại càng tĩnh lặng hơn.

     Hoắc Dương Thần nhìn thoáng qua Dạ Anh.

Cô chớp chớp đôi mắt to tròn đen láy. Đôi mắt trong sáng kiên cường hơn cứ cái gì. Bất kì ngũ quan trên gương mặt cô như được nữ thần xinh đẹp ban tặng.

       Từ ánh mắt cho đến đôi môi. Màu mắt đen trong sáng. Sắc môi tự nhiên màu đỏ hồng khẽ hở ra.

       Nhưng hiện tại, trong đầu Hoắc Dương Thần lại đang nghĩ có lẽ đôi môi ấy đẹp nhất là khi được Hoắc Dương Thần anh chăm sóc.

       Thật không thể tưởng tượng được nếu Dạ Anh đọc được suy nghĩ của anh thì sẽ phản ứng thế nào nhỉ?

       Càng nghĩ, anh càng ngắm nhìn cô thật lâu.

      Dường như Dạ Anh vẫn chưa thể tin được bản thân mình vừa nghe được những gì. Cô bình tĩnh thở chậm rãi. Nhắm mắt lại, sau đó lần nữa mở ra.

      Chỉ là đến lúc cô mở mắt thì gương mặt Hoắc Dương Thần đã gần trong gang tấc ngay trước mắt cô rồi.

      Dạ Anh giật mình lui người về phía sau. Lưng vô tình va vào cửa xe kêu thật mạnh.

      Khoan đã...

     Dường như nhận thấy có điều gì đó không đúng.

     Dạ Anh lần nữa nhìn về Hoắc Dương Thần. Thấy anh vẫn đang nhìn về phía mình thì không khỏi hoảng sợ. Cô lắp bắp :

 "Hoắc Dương Thần, anh chuyên tâm lái xe một chút đi."

      Dạ Anh nói được một nửa thì khựng lại. Bàn tay đang giơ lên không trung cũng dừng lại.

     Không thể tin được nhìn chiếc xe đang bình ổn chạy qua hàng ngàn ngôi nhà, vượt qua bao nhiêu con phố. Thì ra là Hoắc Dương Thần dùng lái tự động. Lúc này, cô thật muốn độn thổ đi.

      Mang tiếng rành rọt về hạng xe như cô mà lại có ngày phải ngớ ngẩn đến như vậy.

     Đã vậy còn là lúc ở trước mặt cái tên đáng ghét này!

     Hoắc Dương Thần vẫn chưa rời mắt khỏi cô. Mỗi lần nhìn cô, anh vẫn không thể nào kìm được nhìn cô thật lâu.

     Nhìn biểu hiện thoáng cái thay đổi từ đen sang đỏ. Hoắc Dương Thần thật hận không thể nhịn được cười. Bả vai cứ vậy mà run lên. Sau đó thật không thể nhịn được nữa mà bật cười thật lớn.

     " Ha ha ha ! "

     Dạ Anh đưa mắt liếc nhìn Hoắc Dương Thần. Anh ta thế mà dám cười nhạo cô.

     " Hoắc Dương Thần. Anh dám cười tôi dám quăng anh xuống xe! "

    Dứt lời. Quả nhiên Hoắc Dương Thần đã nhịn được cười. Nhưng hình như có gì đó sai sai thì phải.

     Lời này vốn dĩ là của con gái nên nói sao?

     Dạ Anh cũng nhận thấy bản thân vừa mới phạm  phải tội " đại nghịch bất đạo ". Đành rút đầu im lặng ngoan ngoãn lùi về sau.

      Về đến nhà, Dạ Anh vửa mở cửa đã thấy một mùi hương quen thuộc xộc vào trong mũi. Bỗng chốc cơn đói ập tới. Cô không màng đến hình tượng chạy thật nhanh vào nhà. Đồng thời gọi lớn.

     " Thật thơm. "

     Mẹ Sương nghe tiếng của hai người thì nghiêng đầu ra cửa nhìn. Nhìn thấy cả hai cùng nhau về nhà. Bất giác trong lòng bà nổi lên tia ấm áp. Ngắm nhìn hai đứa nhỏ như con trai và con gái của mình.

      Cả ba người nhanh chóng ngồi vào bàn cơm. Mẹ Sương trong  vai chủ  nhà nên  ra  sức gắp thức ăn. Xem như cảm tạ anh ta đã đưa con gái bà về tận nhà. Còn " ở lại ăn cơm " nhà bà nữa.

      Hoắc Dương Thần phối hợp cực kì ăn ý đón lấy thức ăn của bà.

      Chỉ là hành động này vô tình lọt vào mắt Dạ Anh. Khoé môi cô không khỏi giật giật vài cái.

      Ăn được một lúc, mẹ Sương bỗng dưng mở miệng, nói :

     "A Thần. Lời đề nghị lần trước. Bác suy nghĩ rồi. Dạ Anh đã rất vất vả lắm rồi. Lúc trước sức khoẻ bác không được tốt. Bác nghĩ cả đời này Dạ Anh sẽ phải cực khổ. "

       " Mẹ... "

      Mẹ Sương bỗng dừng lại, ánh mắt xót xa nhìn Dạ Anh. Dạ Anh nghe bà nói lúc này cũng khựng lại. Cô nói :

       " Mẹ, con không sao. Mẹ xem sức khoẻ con tốt như vậy, con có thể lo lắng cho mẹ mà. Chỉ cần mẹ đừng bỏ con là được. "

     Dạ Anh nắm lấy đôi bàn tay có chút gầy. Bà nói.

      " Mẹ sẽ mượn Hoắc gia một số tiền làm vốn. Bắt đầu gây dựng lại sự nghiệp. Cũng đã đến lúc mẹ lo cho con gái của mẹ rồi. Còn có... "

      Nói đến đây, bỗng dưng bà khựng lại. Nghĩ ngợi gì đó lại thôi. Bà nghĩ có lẽ chưa phải lúc nói chuyện đó.

      Hoắc Dương Thần dường như nhìn ra được tâm tư mẹ Sương. Anh im lặng không nói gì. Chỉ đáp :

      "Bác gái yên tâm. Đây cũng là mong muốn của ba mẹ con. Nhưng..."

     Nói đoạn, anh dừng lại. Ánh mắt đảo sang người Dạ Anh. Sau đó lại nhìn về phía bà Sương.

      Nhưng bà Sương là ai chứ. Một chút tâm tư nhỏ nhặt này của anh còn không nhìn ra sao?

     " Điều kiện lần trước mà con nói... "

     Hoắc Dương Thần có chút hồi hộp nhìn bà. Quả nhiên mẹ Sương đáp.

      " Bác không đồng ý. "